Phương Vũ Hân mang theo người nhà tham quan toàn bộ không gian linh phủ, cũng giải thích lai lịch không gian. Biết được vòng tay phỉ thúy lúc trước đưa cho Phương Vũ Hân lại chứa không gian thần bí, ba người Phương gia ngực phập phồng khó tin. Phương Vũ Dương còn chưa biết Phương Mộng Dao muốn cướp đoạt phỉ thúy của Phương Vũ Hân, Phương Cẩm Đường cùng Khúc Thiên Hà có điều nghĩ ngợi thêm.

Phương Cẩm Đường cùng Khúc Thiên Hà đều xuất thân thế gia, nhân tài kiệt xuất, Phương Cẩm Đường có thể đem xí nghiệp gia tộc lúc trước lung lay sắp đổ phát triển trở thành quy mô như hiện giờ, bằng vào ông có đầu óc hơn người cùng mắt nhìn tốt. Khúc Thiên Hà tuy rằng lui về làm phu nhân, nhưng từng là một nữ cường nhân.

Lúc trước Phương Mộng Dao cố chấp mà muốn bộ phỉ thúy kia có rất nhiều điểm khả nghi, hai người nghĩ cô ta là tính tình còn trẻ, cố ý cùng Phương Vũ Hân đoạt thôi. Hiện giờ biết được trong đó có một cái vòng ngọc bảo bối, chứa không gian thần bí, hai người hoài nghi Phương Mộng Dao có phải hay không biết chút gì đó?

Có lẽ suy đoán này đúng thì sao, trước mắt không gian linh phủ của người tu tiên đều xuất hiện, Phương Vũ Hân nhắc tới 25ngày nữa sẽ nghênh đón tận thế, khó bảo toàn sẽ không có đồ vật thần bí khác cũng xuất hiện.

(Đây là bộ truyện đầu tiên tớ dịch, có sai sót gì mong các độc giả góp ý. Cùng đọc truyện trên d t r uy e n . c o m ủng hộ tớ để có động lực ra chương liên tục nhé! Cảm ơn các độc giả đang theo dõi bộ truyện này.)

Phương Vũ Dương thấy bọn họ sắc mặt khó coi, ý thức được tình huống không đúng, lại hỏi:

“Sao lại thế này? Con không ở đây đã xảy ra chuyện gì?”

Phương Cẩm Đường thở dài, ông mua kia trang sức phỉ thúy, mang về nhà đưa cho Phương Vũ Hân, kết quả Phương Mộng Dao vừa vặn cũng đó, còn muốn đoạt của Phương Vũ Hân đều nói ra. Phương Vũ Dương không ngốc, anh nghe liền đoán được Phương Cẩm Đường cùng Khúc Thiên Hà nghĩ tới cái gì, liền hỏi:

“Ba mẹ, các ngươi có phải hay không hoài nghi, Mộng Dao, nó biết cái gì?”

Phương Vũ Hân dứt khoát đem chuyện Phương Mộng Dao đòi Phương Cẩm Đường tiền, lại đem phòng ở bán, cô nói:

“Con cũng cảm thấy nó khả năng có được bảo bối gì đó, cảm ứng được không gian này, cho nên lúc ấy mới muốn đoạt đồ đi. Mặt khác, con cũng cảm thấy nó hẳn là cũng biết mạt thế đến, gần đây biến mất rất có thể là đi mua vật tư.”

Phương Vũ Dương ước lượng khu chung cư kia nói:

“Chung cư kia của có giá trị ở 1500 vạn, ba cho nó một trăm vạn, nói cách khác nó có rất nhiều tiền, mua nhiều vật tư như vậy, nó đặt ở nơi nào? Nếu là mạt thế thật sự tới, nó là một tiểu cô nương như thế nào bảo vệ hết đống vật tư kia? Chẳng lẽ nói, nó cũng có không gian?”



Phương Vũ Hân nghĩ, ở trong mộng, Phương Mộng Dao đúng là có không gian, nhưng Phương Mộng Dao không đoạt được vòng phỉ thúy, cho nên Phương Vũ Hân không dám khẳng định, Phương Mộng Dao có phải hay không còn có không gian. Bất quá Phương Vũ Dương hiển nhiên băn khoăn đúng điểm quan trọng, Phương Mộng Dao tự tin bán phòng ở, lấy một số tiền lớn đi mua vật tư, cô ta trong tay rất có thể thật sự có một cái không gian!

Phương Vũ Hân sau này phải thật cẩn thận để ý, Phương Mộng Dao đối với bộ phỉ thúy để ý. Cô ta lúc ấy cố chấp muốn cướp đoạt, thậm chí thể diện cũng không màng, thật sự không giống giận dỗi.

Vì thế Phương Vũ Hân nói:

“Ba, nếu là nó gọi điện thoại cho ba, ba có thể hay không trước không cần đem không gian nói cho nó?”

Phương Cẩm Đường gật đầu, sự tình linh phủ không gian quan trọng, nếu bảo vật bị lộ ra nửa điểm tin tức, Phương gia ngày sau chỉ sợ vĩnh viên không có ngày an ổn, ông biết nặng nhẹ. Nhưng ông cũng không tin Phương Mộng Dao tâm tính hư như vậy, chỉ là lo lắng Phương Mộng Dao nhất thời luẩn quẩn trong lòng để lộ tin tức.

Ông trịnh trọng mà nói:

“Chuyện này ba tuyệt không để lộ cho nó nửa chữ, nhưng là Hân Hân con cũng nhớ kỹ, chuyện này ngàn vạn không thể nói cho người khác, ngay cả Khiêm Khiêm cũng đừng nói, đứa bé kia…… Xuất hiện quá đột ngột, hơn nữa nó chỉ là trẻ nhỏ, phía sau nó có người nào chúng ta đều không rõ. Vẫn là…… Vẫn là đề phòng trước.”

Phương Vũ Dương lại nói:

“Vật tư anh trai cùng ba phụ trách, Hân Hân, em cùng mẹ thương lượng một chút, cái gì cần mua tồn, chúng ta tận dụng hết khả năng tồn thật nhiều vật tư, nếu tận thế xuất hiện, chúng ta còn có cái bảo đảm. Nếu tận thế không có tới, chúng ta có thể chậm rãi đem hàng hóa lại bán đi, cũng không có tổn thất gì. Cho nên Hân Hân, em đừng khiến chính mình quá nhiều áp lực, em còn có chúng ta.”

Chuyện này quyết định xong, họ không ở trong không gian lâu, sau khi rời khỏi đây, Phương Cẩm Đường cùng Khúc Thiên Hà ra phòng, Phương Vũ Hân chuẩn bị đi ra, bị Phương Vũ Dương gọi lại. Phương Vũ Dương hỏi:

“Hân Hân, hiện tại ba mẹ không đây, em nói thật nói cho anh, em còn mơ thấy cái gì?”

“Em……”

Phương Vũ Hân hơi hé miệng, do dự không biết có nên hay không:



“Anh trai, anh đừng hỏi được không?”

“Không được!”

Thái độ Phương Vũ Dương kiên quyết, anh duỗi tay nắm lấy hai vai Phương Vũ Hân, hai mắt nhìn thẳng cô:

“Hân Hân, nói cho anh, rốt cuộc em mơ thấy cái gì! Nói ra em sẽ không còn sợ.”

Một câu thực nhẹ nhàng, ôn nhu đến mê hoặc. Phương Vũ Hân đón nhận ánh mắt anh trai, tâm lý phòng tuyến hoàn toàn biến mất, ma xui quỷ khiến mà liền đem toàn bộ cảnh trong mơ nói ra. Chờ cô nói xong, đã là nửa giờ sau. Phương Vũ Dương vẫn luôn không đánh gãy lời cô nói, thẳng đến lúc cô nói Phương Mộng Dao phế bỏ tứ chi cô, đưa tang thi tới đem cô sống sờ sờ cắn nuốt, Phương Vũ Dương mới quát lên một tiếng lớn:

“Đủ rồi!”

Phương Vũ Hân bị anh hét to một tiếng sợ tới mức hoàn hồn, mới phát hiện không biết khi nào cô lệ rơi đầy mặt. Phương Vũ Dương đến gần ôm cô vào lòng, tay ôn nhu mà vỗ sau lưng cô, ôn nhu nói:

“Đủ rồi, Hân Hân, đừng nói nữa, chuyện đã qua, chỉ là…… Chỉ là một giấc mơ mà thôi. Trong mơ sự tình sẽ không phát sinh, anh trai cùng em bảo đảm, anh trai nhất định sẽ bảo vệ em, cùng ba mẹ, không ai có thể tổn thương được các ngươi.”

Phương Vũ Hân nhớ tới Phương Mộng Dao hạ dược, cô đẩy Phương Vũ Dương ra, lấy tay lau nước mắt, mặt trầm xuống nói:

“Anh, còn có chuyện em quên nói, chuyện này ba mẹ cũng không biết, ngày đó Phương Mộng Dao muốn đoạt phỉ thúy, vì giấc mơ em không nhường cho cô ta, đem phỉ thúy cất về phòng.

Khi em xuống lầu, Phương Mộng Dao ở phòng bếp hỗ trợ, nói là đích thân làm đồ ăn bồi tội em. Em nghĩ đến sự việc trong mơ, lo lắng cô ta bỏ chất ức chế , nên cố ý đem bàn đồ ăn đều làm hỏng, sau lại em tìm Thanh Vân kiểm tra, cậu ấy nói bên trong xác thật có thêm chất lạ vào, không xác định được thành phần của nó, nhưng chất này đối với tế bào sẽ có tác dụng ức chế. Anh trai, em hoài nghi cô ta bỏ chất ức chế, nhưng bị em phá hư sau đó cô ta không có hạ thủ lại, có thể chất ức chế trong tay cô ta đã dùng hết.”

Phương Vũ Dương sau khi nghe hết giấc mơ của Phương Vũ Hân, đối với Phương Mộng Dao đã hận thấu xương, thế nhưng thật sự có chất ức chế , anh tức giận đến xanh mặt, hận không thể ngay lập tức giết Phương Mộng Dao! Anh dùng sức nắm chặt tay, khớp xương anh trai cô rung động, sau đó anh nói:

“Chuyện này anh sẽ nói cho ba mẹ, không thể gạt bọn họ! Phương Mộng Dao giao cho anh điều tra, anh cũng muốn biết, cô ta rốt cuộc là ai!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play