Trên mặt thiếu niên đầy thành khẩn, không có chút gượng ép nào. Ngẫm kỹ lại thì đã có biết bao nhiêu người chết vì ngọc bội này rồi, mẹ hắn chết, người trong thôn cũng không còn ai sống sót, duy chỉ có hắn là trốn thoát được. Nhưng bây giờ hắn lại nguyện ý đem thứ đáng giá như vậy tặng cho y.
Một dòng nước ấm chảy qua tim, Dung Hề thật sự bị Bách Lý Dục làm cho cảm động.
Trước khi ngọc bội tới tay, Dung Hề không biết Bách Lý Dục có ngoan ngoãn đem cho y hay không, thật không ngờ hắn lại hai tay dâng ngọc bội cho y, y có chút không dám tin tưởng đây là sự thật.
Thấy Bách Lý Dục cầm ngọc cho mình, Dung Hề liền hỏi theo bản năng: "Ngươi thật sự cho ta?"
Bách Lý Dục cười, nói: "Đương nhiên, không phải tiền bối rất cần nó sao?"
Dung Hề sống hơn ba trăm năm, da mặt đã sớm dày như tường thành, hiếm khi cũng có lúc áy náy như bây giờ.
Dung Hề tự ngẫm: là mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử...!
Da mặt toả nhiệt, Dung Hề tằng hắng một cái mới tiếp nhận ngọc bội rồi nói: "... Cảm ơn..."
Sống nhiều năm như vậy, Đông Lâm Tôn Giả còn chưa thành tâm cảm ơn ai bao giờ đâu!
Chưởng quỹ bên kia đem linh thạch lấy ra đếm một lát, mỉm cười nói: "Đủ rồi, đủ rồi!"
Bách Lý Dục nói với chưởng quỹ: "Vậy chúng tôi đi đây, tạm biệt."
Chưởng quỹ cười híp mắt nói: "Đi thong thả, không tiễn."
Có ngọc bội trong tay, nội tâm Dung Hề kích động không thôi, trong lòng thầm nghĩ y phải nhanh chóng chuyên tâm tu luyện, sau đó cùng Bách Lý Dục rời khỏi hiệu cầm đồ.
"Ta muốn hỏi một chút, không biết tiền bối làm cách nào để dùng ngọc bội cứu mình?", Bách Lý Dục vừa đi vừa tò mò hỏi.
Đây là chính là vấn đề!
Lần đầu tiên Dung Hề tiếp xúc với thứ đồ chơi này, xưa nay có dùng bao giờ đâu nên y cũng không biết làm sao để sử dụng nó. Nhưng dẫu sao y cũng đã sống hơn ba trăm năm, đã thấy qua vô số bảo bối, phương pháp khởi động bảo bối cũng biết rất nhiều.
Trầm ngâm một lát, Dung Hề mới mở miệng nói: "Về miếu hoang trước đã."
Chỗ kia cũng xem như là chỗ tốt, không có người nào quấy rầy.
Sau đó hai người liền vội vã trở về ngôi miếu, vừa tiến vào, Dung Hề đã cầm lấy ngọc bội ngồi xuống cỏ khô, vận dụng linh lực thâm nhập bên trong ngọc bội.
Bách Lý Dục bé ngoan ở bên cạnh giúp y hộ pháp.
Không hổ là bàn tay vàng của nam chính, bên trong cũng không có viết phương pháp sử dụng.
Dung Hề không từ bỏ ý định, đem hết những phương pháp dùng để mở bảo bối mà y biết thử từng chút một, đại khái là thử hơn mười mấy phương pháp thì ngọc bội mới có phản ứng.
Dung Hề lập tức phấn chấn tinh thần, vội vã gia tăng linh lực để truyền vào.
Đột nhiên.....
Bên trong ngọc bội bắn ra một đạo ánh sáng trắng chói mắt, tiếp theo là một lượng lớn linh lực phóng ra. Quá bất ngờ, Dung Hề không kịp né tránh nên đã bị đạo ánh sáng đó bắn trúng đụng vào bức tượng đóng đầy mạng nhện trong miếu, sau đó liền rơi xuống đất.
Lực đạo vừa bắn ra vô cùng bá đáo, mang theo chút uy nghiêm, Dung Hề nằm trên đất choáng váng đầu óc một lát mới khó khăn ngồi dậy, trong miệng phun ra một ngụm máu đen.
Dung Hề nhấc lên cánh tay trái duy nhất ở trên người, năm ngón tay cũng đã bị đứt rời một nửa, toàn bộ cánh tay máu thịt be bét.
Trên ngực Dung Hề vốn đã bị phá thành một cái hang, nay cái hang đó càng lớn hơn.
Cũng trong nháy mắt đó, linh lực bên trong ngọc bội phóng ra đã triệt để phá hủy bộ thi thể này.
Không chỉ như vậy, linh lực kia còn xâm nhập vào thần hồn, làm cho thần hồn Dung Hề vốn đã bị thương nay càng bị thương nặng hơn.
"Tiền bối!" Bách Lý Dục vội vã xông đến nâng y dậy.
Dung Hề "oa" một tiếng mà phun ra thêm một ngụm máu tươi.
"Tiền bối, huynh làm sao vậy? Tiền bối?", Bách Lý Dục nhìn thấy y như vậy liền giật nảy mình.
"Là cấm chế..." Dung Hề gian nan nói: "Ngọc bội có cấm chế, ta không có cách nào đụng vô nó được..."
Ngọc bội rơi xuống cỏ khô ở giữa miếu, toàn thân óng ánh, tản ra ánh sáng trắng như tuyết, không giống một miếng ngọc bội bình thường như trước đây.
Dung Hề một trận khủng hoảng.
Thân thể vừa mới bị phá hủy, không có cách nào chứa đựng thần hồn y nữa, mà thần hồn y còn đang bị thương nặng, nếu không có vật chứa thì thần hồn của y liền xong đời trong hôm nay!
Thượng Cổ Tàn Hồn...y nhất định phải có được Thượng Cổ Tàn Hồn...!
Nếu không y sẽ phải tan biến!
Dung Hề khó khăn đưa tay về phía trước, y muốn đi lấy khối ngọc bội đang tỏa ra ánh sáng kia.
Nếu đã đụng tới cấm chế, chứng tỏ Thượng Cổ Tàn Hồn bên trong đã thức tỉnh, nếu y nổ lực thêm một chút, nhất định sẽ có được nó...
"Tiền bối!", Bách Lý Dục lộ ra vẻ sợ hãi bởi trên mặt Dung Hề bây giờ đã bắt đầu xám đen hơn, vết thương trên cổ cũng bị lộ ra, máu thịt be bét, thập phần khủng bố.
Dung Hề lúc này đang cố gắng bò về phía trước để lấy ngọc bội nhưng vẫn không di chuyển được chút nào.
"Tiền bối, huynh muốn làm gì?" Bách Lý Dục nỗ lực đè cổ cảm xúc sợ hãi kia xuống hỏi Dung Hề.
Vết thương trên cổ Dung Hề càng ngày càng sâu, y không có cách nào nói chuyện, chỉ có thể cố gắng phát ra âm thanh.
Ngọc bội!
Bách Lý Dục hiểu y muốn gì, sau đó hỏi y: "Huynh muốn lấy ngọc bội sao? Ta giúp huynh lấy nó."
Dung Hề khẽ gật đầu.
Bách Lý Dục nhanh chóng đi đến giữa nhà nhặt ngọc bội toàn thân trơn bóng lên, vừa chạy thật nhanh về phía Dung Hề, đem ngọc bội đưa cho y.
Dung Hề thở phào một cái, hơi run rẩy duỗi cái tay đáng sợ kia ra nhận lấy.
Nhưng tay Dung Hề còn chưa kịp chạm vào thì ngọc bội liền bùng nổ, phát ra ánh sáng trắng đem y lần nữa hất văng ra.
Cùng lúc đó, Bách Lý Dục đang cầm ngọc bội hét thảm một tiếng, cả người trong nháy mắt bị ánh sáng trắng nuốt chửng.
Dung Hề mở to hai mắt.
Bách Lý Dục!
Y muốn hét to tên hắn, nhưng lại không có cách nào phát ra âm thanh.
Ánh sáng trắng trong miếu càng ngày càng sáng, Bách Lý Dục lại hét thảm thêm một tiếng.
Bị một lượng lớn linh lực thâm nhập, đến Dung Hề còn không chịu được huống chi là Bách Lý Dục chỉ là một người phàm nhỏ nhoi.
Ánh sáng càng ngày càng chói mắt, nó chiếu sáng miếu hoang đang nằm ở giữa đất trời trở nên trắng xóa một mảng lớn.
Khoảng năm giây sau, ánh sáng trắng đột nhiên biến mất.
Dung Hề rốt cục cũng thấy được Bách Lý Dục, hắn đang lơ lửng giữa không trung, xung quanh cơ thể hắn xuất hiện rất nhiều ánh sáng trắng, xuất hiện nhiều đến nỗi bao phủ toàn bộ cơ thể hắn đến khó mà tin vào mắt mình.
Cả người Bách Lý Dục tản ra ánh sáng mờ mịt.
Ngọc bội trong tay phải hắn rớt xuống đất phát ra một tiếng vang trong trẻo, ánh sáng trắng cùng linh khí trong ngọc bội cũng đã biến mất không còn tăm tích.
... Chuyện gì xảy ra?
Chuyện gì đã xảy ra?!
Lẽ nào...?
Dung Hề mở to hai mắt, một ý nghĩ đáng sợ chợt lóe lên trong đầu.
Bách Lý Dục dần dần rơi xuống đất, hắn cảm thấy mình như đang nằm mơ, sững sờ một lát mới tự mình sờ soạng bản thân, có chút không tin nói: "Ta...ta không chết ư?"
Đôi mắt của Dung Hề vì trừng mà sắp lọt ra ngoài.
Lại phun ra một ngụm máu, cuống họng bị bế tắc nãy giờ tựa hồ đã được thông, Dung Hề trừng muốn rách cả mí mắt, hô lên: "Ngọc bội đâu? Mau đưa nó cho ta!"
Bách Lý Dục liền vội vàng nói: "Được...ta đưa...ta đưa..."
Bách Lý Dục tìm một vòng, cúi đầu mới nhìn thấy ngọc bội đang ở trên đất, hắn khom lưng nhặt lên. Sau đó, hắn cầm ngọc bội nhìn một cái mới phát hiện ngọc bội trong tay có chút quái dị, liền không khỏi sửng sốt.
Thân thể Dung Hề đã bị linh lực thâm nhập đến máu thịt be bét, y dùng hết sức xông tới, khuôn mặt vặn vẹo hỏi: "Ngọc bội đâu?"
Bởi vì vết thương ở cuống họng không khôi phục nên âm thanh phát ra phi thường kỳ quái, kèm theo một chút kèn kẹt âm thanh quỷ dị.
Bây giờ Dung Hề đã triệt để biến thành xác chết, ngực bị phá ra một cái hang lớn, cánh tay phải đã mất, sắc mặt xám đen, bất cứ người nào nhìn thấy cũng sẽ sợ đến tè ra quần.
Bách Lý Dục nhìn Dung Hề trước mặt đến tê cả da đầu, hắn lùi về sau một bước, mới đem ngọc bội đưa cho y.
Cánh tay trái be bét máu của Dung Hề duỗi ra nhận lấy ngọc bội, dùng linh lực thăm dò bên trong một lát, sau đó liền tuyệt vọng không thôi.
"Không còn... Không còn nữa rồi!"
Dung Hề kêu lên.
Thượng Cổ Tàn Hồn bên trong không còn nữa rồi!
Tình huống xấu nhất đã xuất hiện, đối với y mà nói có khác nào long trời lở đất đâu!
"Tiền bối..." Bách Lý Dục cảm thấy không đúng lắm liền nhắm mắt nói.
"Không còn nữa rồi...!", Dung Hề gào khóc. Linh lực cấp tốc dùng hết, vết thương ở hai chân xuất hiện, sau đó hai cái chân liền thoát ly khỏi cơ thể, Dung Hề ngã trên mặt đất kêu rên, kêu đến tan nát cõi lòng.
Bộ thi thể này lập tức muốn triệt để hỏng, thần hồn không có vật chứa, hơn nữa thần hồn còn đang bị thương nặng, cực kỳ suy yếu, phải nhanh chóng tu bổ thần hồn, nhưng Thượng Cổ Tàn Hồn bên trong ngọc bội lại bị Bách Lý Dục ăn mất rồi!
Bách Lý Dục!
Hắn gạt y!
Nói gì mà sẽ đem ngọc bội đưa cho y, rõ ràng hắn lợi dụng y mở cấm chế để chiếm đoạt hết!
"Bách Lý Dục!", sự phẫn nộ và sự sợ hãi sẽ phải chết đã bao phủ lấy lý trí của Dung Hề, y tức giận phóng ra hết thảy linh lực còn sót lại, giương nanh múa vuốt đánh về phía hắn mà không làm rõ tình hình rốt cuộc là thế nào.
Thân thể Dung Hề dùng linh lực bay lên trên không trung.
Cho dù có chết, y cũng phải bắt Bách Lý Dục phải trả một cái giá thật lớn vì dám lợi dụng y!
Y muốn kéo Bách Lý Dục chết chung!
Bách Lý Dục thấy Dung Hề điên rồi, sợ đến mức liên tiếp lùi về sau, vừa lùi vừa nói: "Tiền bối, huynh bình tĩnh chút được không...huynh hãy nghe ta nói...ta thật sự không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..."
Dung Hề làm sao có thể tin tưởng hắn?
"Chết đi!" Dung Hề giương nanh múa vuốt nhào tới. Dáng vẻ hiện tại của y và xác sống rất giống nhau, máu me khắp cả người, thân thể lại tàn tạ bất kham(*), cực kỳ đáng sợ.
*tàn tạ bất kham: tàn tạ đến không chịu nỗi/ tàn tạ đến không thể tưởng tượng được.*
Bách Lý Dục nhìn thấy tình cảnh này liền không biết phải làm sao, mặc dù hắn biết đó là Dung Hề nhưng hắn vẫn có một loại cảm giác muốn nôn mửa.
"Đi chết đi!" Dung Hề bay đến bên cạnh hắn, tay trái vung lên một cái, ánh sáng xanh lục liền tập hợp dưới lòng bàn tay.
Bách Lý Dục không kịp phản ứng, dưới tình thế cấp bách, theo bản năng xuất ra một chưởng, vừa vặn chưởng này đánh trúng lồng ngực Dung Hề.
Linh lực màu trắng chợt lóe, thân thể Dung Hề trong nháy mắt bị chia năm xẻ bảy, đầu, cánh tay, thân người vỡ thành từng khối, máu văng tung tóe, linh lực tập hợp trước đó cũng đã biến mất, khung cảnh cực kỳ máu me.
Nếu là tình huống bình thường, Bách Lý Dục khẳng định sẽ lập tức nôn, nhưng hắn không nôn, bởi vì bộ thi thể vừa vỡ ra thành từng khối thì bỗng nhiên có một thân ảnh trong suốt xuất hiện ở giữa không trung.
Đó là một nam nhân trẻ tuổi, trên người khoác một bộ hắc bào có kim văn đang bồng bềnh giữa không trung, mái tóc đen dài tung bay, đôi mắt đen láy tựa màu mực lưu ly, trong đôi mắt ấy tựa hồ có chứa sắc hỏa, vừa nhiệt liệt lại vừa kiêu ngạo.
Khuôn mặt tuấn mỹ, con ngươi đen kịt trong đôi mắt nhỏ dài, ngũ quan tinh xảo đến khó mà tin nỗi. Khí chất cuồng ngạo tà tứ(*), đẹp đến kinh tâm động phách(*).
*tà tứ: Omi lên gg thì nó để là không biết dùng lời nào để diễn đạt. Ai biết rõ hơn thì chỉ Omi với nha.
kinh tâm động phách: mất hồn mất vía.*
Trong nháy mắt, tim Bách Lý Dục như ngừng đập.
_________________
Editor: eo ôi, cuối cùng Bạch cá chép cũng nhìn được dung nhan của vợ đẹp rồi. Mừng thầm em. Nhưng em phải dỗ vợ rồi, thật cực khổ cho em. Phải làm sao đây, nó lại là phúc phần của em=))))
Đừng hỏi vì sao Omi lại xưng Bách Lý Dục là em nha, tại Omi 18 mà Bách Lý Dục mới 16 đó=)))
Tổng kết hai ngày, mọi người được bao nhiêu tiền lì xì rồi=)), hãy khoe khoang đi nào, haha=))
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ🙆
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT