Dung Hề nhìn Bách Lý Dục ở bên cạnh cảm thán: khá lắm!
Trên người Bách Lý Dục lúc này linh lực nồng nặc đến mức muốn phát bạo, cả người đều phát ra ánh sáng.
Trời đất ơi! Hắn mới ngưng tụ linh lực lần thứ nhất thôi mà sao lại ngưng tụ nhiều như vậy!
Dung Hề có chút không thể tin nổi, sau đó nhanh chóng ra tay ngăn cản tiến trình của Bách Lý Dục, nâng hắn lên.
Bách Lý Dục mở mắt ra, nghi hoặc nhìn y.
"Ngươi muốn chết à?" Dung Hề âm trầm nói: "Đan điền chưa khai(*) mà đã hấp thu nhiều linh khí như vậy, ngươi tính bạo(*) chết à?"
*khai này là khai mở: mang ý nghĩa mở ra hoặc hoạt động.
Bạo này là bạo phát: mang ý nghĩa là xảy ra một cách đột ngột, dữ dội.*
Coi như mi muốn chết thì cũng phải mang ngọc bội về cho ta rồi hẳn chết chứ!
Bách Lý Dục ngây người đáp lại: "Ta không biết...ta cứ tưởng hấp thu càng nhiều thì càng tốt..."
"Tốt cái rắm!" Dung Hề chỉ trích: "Cố quá là quá cố, ngươi có nghe đến câu này chưa? Nếu ngươi nghĩ ngưng tụ nhiều linh lực là tốt thì trước trúc cơ là luyện khí cũng phải khai thác đan điền và kỳ kinh bát mạch(*), tiểu tử, ngươi cũng không thể bỏ qua được những bước này đâu!"
*kỳ kinh bát mạch: hình như Omi đã giải thích rồi thì phải. Đó là 8 kinh mạch chính của con người.*
Bách Lý Dục nhỏ giọng nói: "Tiền bối cũng không nói cho ta biết mà..."
Dung Hề nổi giận, cất cao âm thanh hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì?"
"Không có nói gì!" Bách Lý Dục vội vàng lắc đầu phủ nhận.
"Hừ!"
Đúng là Dung Hề không có nói cho Bách Lý Dục biết trước, nhưng cái này không thể trách y, ai mà biết Bách Lý Dục lại có thể ngưng tụ linh lực nhanh như vậy! Huống chi có người bình thường nào lần đầu tiên ngưng tụ linh lực đã tụ đến mức muốn căng nát đan điền? Bộ bị điên hay gì!
Có phải chăng là do Bách Lý Dục là nam chính nên muốn làm gì thì làm?
Nếu vậy thì cho dù hắn không có bàn tay vàng thì dựa vào cái tư chất này của hắn cũng đã đủ là nhân vật đỉnh cao của tu chân giới rồi còn gì!
Thả Bách Lý Dục xuống, Dung Hề nói: "Bây giờ ngươi mau đi lấy tiền chuộc ngọc bội về đây đi."
Bách Lý Dục nhíu nhíu mày, tựa hồ có chút không tình nguyện vì bị bắt làm loại chuyện trộm gà bắt chó này, nhưng Dung Hề lại ra uy nên hắn cũng không dám không nghe, vì vậy quay người rời khỏi miếu hoang.
Dung Hề đi theo phía sau hắn.
"Tiền bối không cần đi cùng ta, đợi chút nữa ta sẽ cầm linh thạch trở về."
Dung Hề cười ha ha, tiểu tử ngươi gian xảo như thế, vạn nhất ngươi cầm linh thạch rồi chuộc ngọc bội chạy mất thì ta biết đi đâu mà tìm?
Bách Lý Dục cảm thấy khuyên can không có hiệu quả nên cũng không khuyên nữa, quay người đi vào trong thành.
Mặt trăng treo cao, bốn phía yên lặng như tờ.
Trước cửa Lý gia-nhà giàu nhất trong thành, có hai bóng đen đang đứng đó.
"Đi lấy linh thạch ra đây đi" Dung Hề ra lệnh.
Bách Lý Dục ở trước cửa bồi hồi chốc lát, chung quy vẫn là nghe theo mệnh lệnh của Dung Hề, phi thân lên tường viện, sau đó hắn như một con mèo không tiếng động nhảy xuống sân.
Dung Hề ngưng tụ linh lực quá ít, bây giờ đến Thuấn Hành Ngàn Dặm y cũng không thể dùng được nữa, nên chỉ có thể lo lắng đứng ở ngoài chờ Bách Lý Dục.
Chỉ cần trộm được linh thạch, ngày mai đem ngọc bội trở về, Dung Hề liền được cứu rồi, tu bổ lại thần hồn, đi đổi một bộ thi thể mới... Không! Lần này y phải tìm một người sống để đoạt xác, lúc đó Đông Lâm Ma Tôn sẽ tái thế lần nữa!
Nghĩ đến đó, Dung Hề liền kích động đến phát run.
Qua một hồi lâu, cuối cùng Bách Lý Dục cũng từ bên trong tường viện nhảy ra ngoài, nói với Dung Hề: "Chúng ta đi thôi."
Dung Hề nghe vậy hỏi: "Linh thạch đâu, có lấy được không?"
"Lấy được rồi."
"Bắt trộm!" Bên trong tường viện bỗng nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi, sau đó truyền đến vô số âm thanh, cửa viện mở ra, có người cầm đèn lồng chạy đến.
Dung Hề sợ hết hồn, vội vã chạy theo sau Bách Lý Dục.
Bách Lý Dục chạy về phía trước, quay đầu nhìn về phía sau mới phát hiện Dung Hề bị hắn bỏ lại một đoạn xa thì mới ôm lấy eo y chạy về phía trước.
Dung Hề bị hắn ôm, quát một tiếng: "Lớn mật!"
Bách Lý Dục mắt điếc tai ngơ, đáp: "Tiền bối chớ trách tội, nếu như bị bắt được sẽ bị đánh một trận, bây giờ tiền bối lại không thể sử dụng linh lực, vẫn nên để ta mang huynh chạy."
Dung Hề nghi ngờ không thôi, nói: "Làm sao ngươi biết được..."
Dung Hề phát hiện mình lỡ miệng đồng ý lời Bách Lý Dục vừa nói liền nhanh chóng im lặng.
Bách Lý Dục không nhìn y mà chỉ chuyên chú chạy về trước, nói: "Tiền bối muốn ta nhanh chóng đi chuộc ngọc bội về ta liền cảm thấy không đúng, theo lẽ thường thì tiền bối sẽ tự mình động thủ. Nhưng lần này lại để ta đi, ta liền biết tiền bối bị thương rất nặng, lại còn không thể sử dụng pháp thuật."
"Không!" Dung Hề nghe hắn giải thích liền lấy làm kinh hãi, lập tức trầm giọng phủ nhận: "Ta chỉ không muốn lãng phí thể lực mà thôi."
"Tiền bối không cần phải che giấu. Ta sẽ không hại huynh." Bách Lý Dục nói tiếp: "Vừa nãy đến Lý gia trộm linh thạch, tiền bối cũng chờ ở ngoài mà không theo vào, đây chính là bằng chứng tốt nhất."
"Ta chỉ là không muốn làm việc trộm gà bắt chó kia thôi!" Dung Hề cắn răng phủ nhận lần nữa, nội tâm bồn chồn, nghĩ: hiện tại Bách Lý Dục đã có linh lực, hắn hoàn toàn có thể cầm linh thạch để chuộc ngọc bội rồi chạy trốn, mà chính y lại không thể làm gì hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bỏ chạy.
"Ta nói cho ngươi biết, coi như hiện giờ ta không sử dụng được linh lực nhưng cũng không có nghĩa là ta không có biện pháp trị ngươi, ngươi đừng hòng có ý đồ xấu với ta", Dung Hề bày ra bộ dáng vô cùng bá đạo mà uy hiếp Bách Lý Dục, nhưng đáng tiếc y lại bị Bách Lý Dục ôm trong lòng nên thực ra cũng chẳng bày ra được khí thế gì.
"Được được được, ta tuyệt đối sẽ không có ý đồ xấu, nếu ta đã đáp ứng sẽ đem ngọc bội tặng cho tiền bối thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời", Bách Lý Dục biết y đang lo lắng cái gì liền mở miệng lần nữa đảm bảo với y.
Hai người chạy một chốc liền cắt đuôi được truy binh(*).
*truy binh: một đám người đang đuổi theo (tìm kiếm) ai đó (hoặc cái gì đó).
Bách Lý Dục chậm bước chân lại, chậm rãi mang theo Dung Hề đi về ngôi miếu.
Bách Lý Dục lần đầu ngưng tụ linh lực mà đã có thể vận dụng Thuấn Hành Ngàn Dặm mới học được cách đây không lâu để làm việc trộm gà bắt chó, lại có thể cắt đuôi được truy binh cũng đã là không tệ.
Lúc trở lại miếu hoang thì đã là nửa đêm, Bách Lý Dục là người bình thường nên cũng đã có chút mệt mỏi, hắn tìm cỏ khô lót dưới đất thành một cái giường rồi ngã đầu xuống liền ngủ. Trái lại Dung Hề thì không tài nào ngủ được, thỉnh thoảng y lại ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Đêm nay là đêm gian nan nhất từ trước đến giờ đối với Dung Hề, y hận không thể khiến trời hừng đông ngay lập tức, ở trong miếu hoang đi tới đi lui, cố gắng che giấu nội tâm đang lo lắng của mình.
Tất cả đều lọt vào trong tầm mắt của Bách Lý Dục, hắn thở dài, nhắm mắt lại ngủ gật.
Trời vừa tờ mờ sáng, Dung Hề liền lay tỉnh Bách Lý Dục, vội vàng hối thúc hắn: "Nhanh đi chuộc ngọc bội đi!"
Bách Lý Dục hiếm khi ngủ được một giấc, đôi mắt mơ màng, đứng lên nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Dung Hề theo sau hắn đi vào trong thành.
Thất quải bát quải(*), cuối cùng cũng đi đến một ngôi nhà có tên là Đường thị hiệu cầm đồ. Vì đến quá sớm nên trên đường vẫn chưa có ai, hiệu cầm đồ cũng chưa mở cửa, hai người không thể làm gì khác hơn là ngồi ở cửa chính chờ người mở cửa.
*Thất quải bát quải: chắc là 7 phương tám hướng quá. Omi đi lên gg seach mà không thấy nên ai biết nhắc Omi sửa với nhé.*
Dung Hề thấy cửa hiệu không mở càng thêm lo lắng.
Bách Lý Dục thấy y lo lắng liền nhẹ nhàng nắm chặt tay y, an ủi: "Tiền bối yên tâm đi, nhất định sẽ chuộc được mà."
Dung Hề thầm nghĩ: đây là có thể ngu ngốc đến mức nào? Y ép hắn đi chuộc ngọc bội cho y mà hắn lại an ủi y!? .
đam mỹ hàiDung Hề chờ một lát rồi mà cửa hiệu vẫn chưa mở, bèn đi tới lấy tay trái còn lại duy nhất trên người gõ gõ cửa.
Cửa hiệu rầm một tiếng mở ra.
Tiểu nhị vác cái đầu rối bù, ngáp ngắn ngáp dài đi ra hỏi: "Ai vậy? Còn sớm như vậy mà sao lại đến đây?"
Bách Lý Dục tiến lên phía trước hỏi: "Chưởng quỹ đâu? Chúng ta muốn chuộc đồ."
"Chuộc đồ vật?" Tiểu nhị hơi giật mình, đại khái còn chưa từng thấy ai sáng sớm đã đi chuộc đồ.
Dung Hề không nhịn được nói: "Ít nói nhảm đi, gọi chưởng quỹ của các ngươi ra đây."
Dáng vẻ của Dung Hề hiện giờ không mấy thiện lương, đứt một cánh tay, sắc mặt lại xám đen, nếu xuất hiện lúc nửa đêm rất có thể bị nhận nhầm là quỷ.
Tiểu nhị có chút sợ Dung Hề.
"Chờ một lát." Tiểu nhị liếc mắt nhìn hai người một cái, sau đó mới quay vào bên trong gọi to: "Chưởng quỹ, có người tìm!"
Chỉ chốc lát sau, bên trong có tiếng bước chân đi ra. Bước ra là một lão đầu chừng năm mươi tuổi, nhìn thấy Bách Lý Dục, trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười: "Thì ra là ngươi!"
Bách Lý Dục khách khí nói: "Chưởng quỹ, ta đến để chuộc lại ngọc bội của ta."
Chưởng quỹ đưa hai ngón tay ra, nói với Bách Lý Dục: "Tiền đã chuẩn bị xong chưa? Lúc trước ngươi nói sẽ chuộc lại với giá gấp đôi đấy."
Bách Lý Dục gật đầu, đáp: "Đều chuẩn bị xong rồi."
Nói xong liền giơ tay cầm túi tiền lên cho chưởng quỹ nhìn.
Chưởng quỹ lập tức cười đến nheo đôi mắt lại, nói: "Được rồi."
Nói xong liền đi vào phòng bên trong, lát sau lấy ra một cái ngọc bội đưa cho Bách Lý Dục nói: "Đây, ngọc bội của ngươi đây."
Ngọc bội kia nếu dựa theo chất liệu mà xem thì thực sự không tính là thượng phẩm gì. Mặt trên ngọc bội điêu khắc một con cá, chữ "cát tường" cũng không có, phổ thông đến không thể phổ thông hơn nữa, cũng không ai nghĩ đến nó chính là thần hồn mà mọi người trong tu chân giới đều ao ước.
Dung Hề vừa thấy ngọc bội, ánh mắt liền rực sáng, sáng đến kinh người.
Bách Lý Dục thấy ngọc đã được đem ra liền đưa túi tiền cho chưởng quỹ, sau đó mới cầm lấy ngọc bội mà xem xét.
"Là khối này sao?" Dung Hề không khống chế được mà hỏi.
Bách Lý Dục sờ sờ, trên mặt lộ ra biểu tình phức tạp: "Không sai, là khối này."
Dung Hề vui vẻ, vừa định cướp ngọc thì Bách Lý Dục đã đem ngọc bội đưa cho y nói: "Tiền bối, huynh cầm lấy đi."
Trên mặt còn mang theo ý mỉm cười.
Dung Hề run run.
_____________________
Editor: năm mới rồi, chúc mọi người năm mới bình an, vui vẻ, hạnh phúc và đạt được điều mà mình mong muốn nhé😘
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ🙆