Chương 97:

Sự dây dưa của cơ thể trong đêm tối càng nồng đượm, Cố Minh yếu ớt được ôm trong lòng, không kịp suy nghĩ, không kịp nhớ lại, chỉ còn sự hô hấp sau trải nghiệm cùng cơ thể căng cứng trước giờ chưa từng có.

Cứ như thể, Cố Minh chìm vào giấc ngủ, ôm lấy nhau chìm vào trong đêm tối, trong mùa đông lạnh giá tới run rẩy, chỉ có nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, tỏa ra hơi ấm.

Tối đó, Chung Hiểu Âu nhất định là tỉnh táo, có men say, nhưng men say ấy chẳng qua chỉ có tác dụng thôi thúc thần kinh. Cô thức giấc rất sớm, khác hẳn bình thường, lúc vừa tỉnh lại là một khoảng mất hồn giây lát, cho rằng bản thân đang ở nhà, đưa tay ra sờ, sờ thấy một mảng mềm mại, tất cả kí ức mới chầm chậm quay về, trong khoảnh khắc ấy, lại không dám tiếp tục hành động vội vàng, tối qua hai người, bản thân và phó tổng Cố, đã làm chuyện xấu hổ kia, trong đầu Chung Hiểu Âu vang lên những tiếng "ù ù", lóe lên cảnh tượng vui vẻ tối qua, cô cắn lấy ngón tay, có một loại cảm giác như đang nằm mơ lại không giống nằm mơ, cúi đầu nhìn, Cố Minh đang nằm nghiêng bên cạnh, đây liệu phải chăng có ý nghĩa là cô và phó tổng Cố thật sự đã yêu nhau rồi không? Hay là với phó tổng Cố, chẳng qua là tình một đêm ngoài ý muốn? Chung Hiểu Âu có chút kích động, có chút hưng phấn, suy nghĩ lung tung, nhân lúc người kia còn đang ngủ, hôn lên cổ cô ấy. Chung Hiểu Âu rất thích cổ của Cố Minh, đúng là lời vô nghĩa, có gì của Cố Minh mà cô không thích sao?


Cũng không biết sau khi người kia thức dậy có đuổi cô ra ngoài hay không, hai tay Chung Hiểu Âu gác lên đầu, có chút lo lắng.

Cuối cùng Cố Minh bị những hành động làm phiền, cô ấy lật người, nhưng vẫn bị làm ồn tới tỉnh giấc, đôi mắt còn chưa mở ra, đang mơ màng, bàn tay sờ thấy thứ gì nóng nóng, ấm ấm, muốn dựa vào, hai tay vòng lấy eo Chung Hiểu Âu, ôm một lúc lâu, cuối cùng ý thức được điều gì đó không đúng, vội buông ra, quay lưng đi.

Chung Hiểu Âu cũng có chút xấu hổ, chỉ đành nhẹ chân nhẹ thay đứng dậy vào bếp làm bữa sáng.

Cố Minh lúc đầu, coi như hoàn toàn tỉnh táo, cô ấy rúc trong chăn, tóc tai tán loạn, đôi mắt tản mạn mơ hồ ban đầu dần trở nên tỉnh táo, Cố Minh là người trưởng thành, đương nhiên biết tối qua bản thân và Chung Hiểu Âu đã xảy ra chuyện gì, quan trọng nhất là, Chung Hiểu Âu lại dùng miệng, hơn nữa chỉ dùng tới miệng, cô ấy... cô ấy... Cố Minh nghĩ tới biểu hiện tối qua của mình, ước gì có thể dùng hai tay che chả khuôn mặt, mất mặt quá đi, sao lại xảy ra chuyện đó chứ? Rõ ràng nội tâm cũng âm thầm chờ đợi, một âm thanh khác trong lòng lên tiếng.


Không... không... Cố Minh lắc đầu, cảm giác bản thân là kẻ điên, đã rất lâu rồi cô ấy không sinh hoạt tìиɦ ɖu͙ƈ, đã bao lâu rồi nhỉ? Cô ấy dùng đầu ngón tay tính toán, gần chín hay mười tháng rồi chăng, bản thân không quá quan tâm tới phương diện này, chỉ là Mộc Dao từng nói, chuyện này với một người phụ nữ hơn ba mươi là chuyện rất rất không bình thường, cô ấy không quan tâm hỏi, cái gì mới là bình thường? Mộc Dao nói, một tuần phải sinh hoạt tìиɦ ɖu͙ƈ từ hai tới ba lần mới bình thường hơn nữa còn khỏe mạnh, Cố Minh không nghe, cô ấy vốn không giỏi chuyện này, mấy tháng trước khi tình cảm giữa bản thân và Thạch Lỗi trên bờ vực tan vỡ, Cố Minh càng trốn tránh, cũng không có hứng thú.

Chà! Cố Minh thở dài một hơi, đối với người lãnh cảm mà nói, một năm làm một lần quả nhiên là đủ rồi sao? Cho nên phụ nữ và phụ nữ làm như thế à? Hình như trong video không phải như thế.


Cố Minh ngồi dậy, cửa phòng không đóng, có thể nhìn ra khung cảnh phòng khách, người đó đang bưng bánh mì và nước lên bàn ăn, rồi lại quay về bếp, đây là dáng vẻ mà cô ấy muốn sao? Cố Minh không biết, cũng không rõ, hai người phụ nữ phải yêu nhau thế nào, phải ở chung thế nào.

Quả thật Cố Minh không nằm được nữa, không thể không rời giường, thay quần áo, đánh răng rửa mặt, Chung Hiểu Âu đã làm xong bữa sáng, có trứng ốp la, bánh mì nướng, thịt xông khói, sữa nóng, bữa sáng rất phong phú, hai người, không dám chạm mắt nhau, không khí vừa ám muội vừa lúng túng, Chung Hiểu Âu ân cần gắp đồ ăn cho Cố Minh, hai người yên lặng ăn xong bữa sáng, nhưng không biết nên nói gì, trong lòng Chung Hiểu Âu đánh trống, lúng túng như vậy là sao chứ? Cô có nên giải thích về hành vi tối qua không? Nhưng giải thích cái gì? Cô "mượn rượu hành hung?" Hay là để giảm bớt gánh nặng tâm lí cho hai người, nói phó tổng Cố, chúng ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra, chắc sẽ bị phó tổng Cố ném thẳng xuống tầng mất.
Cho nên Chung Hiểu Âu không dám nói câu nào, chỉ im lặng ăn sáng, cô cảm thấy phó tổng Cố vẫn đang nhìn cô, nhìn tới nỗi cô nổi lửa.

Đột nhiên, Cố Minh đưa tay ra, lau khóe miệng cho cô, tùy tiện nói, "Lòng trắng."

"Cảm ơn." Chung Hiểu Âu suy nghĩ lung tung, gõ lên bàn không theo tiết tấu, Cố Minh bị tiếng gõ này làm tâm trí bất an, trực tiếp ấn tay Chung Hiểu Âu lại.

"Chị, vẫn ổn chứ?" Chung Hiểu Âu mù mờ hỏi một câu.

Cố Minh phải trả lời thế nào đây?

Rất tốt sao? Khiến người ta nhớ mãi không thôi, ấn tượng sâu sắc?

Hay là không tốt? Còn chưa tận hứng, cảm giác chưa làm xong?

Cố Minh bưng cốc sữa lên, nhìn vào mắt Chung Hiểu Âu qua viền cốc, Chung Hiểu Âu hiểu sai ý, vội vàng xin lỗi, "Phó tổng Cố, có phải em làm không đủ tốt không? Em... em cũng là lần đầu tiên, nếu khiến chị khó chịu, thật xin lỗi, sau này em... sau này em sẽ chú ý."
Cố Minh uống cốc sữa nóng, bị lời của Chung Hiểu Âu làm nghẹn trong cổ họng, cô ấy không có ý đó, cô ấy nào có nói Chung Hiểu Âu làm không tốt, còn sau này, sau này? Cố Minh nghĩ tới cảnh tượng hai người ở cạnh nhau sau này, toàn là cảnh trên giường, điên thật rồi, may mà Chung Hiểu Âu không biết trong lòng cô ấy đang nghĩ gì, Cố Minh thoáng đỏ mặt nghĩ.

Tiếng chuông điện thoại giải cứu sự ám muội cùng lúng túng của hai người, Cố Minh nghe điện thoại, ấn đường càng nhăn càng chặt, Chung Hiểu Âu cảm thấy không ổn, đợi Cố Minh nghe điện thoại xong liền hỏi, "Sao thế ạ?"

"Tổng giám đốc Quan xuất huyết dạ dày, đang ở bệnh viện."

"Nghiêm trọng không ạ?"

"Có lẽ là vẫn ổn, Mộc Dao đang ở viện chăm sóc cô ấy, bảo tôi mua chút cháo tới."

"Vâng, vậy chúng ta đi thôi."

Hai người lái xe tới bệnh viện, tìm tới số phòng Mộc Dao đưa cho.
Trên giường bệnh là Quan Dĩ Đồng "chỉ còn một hơi thở", nhìn thấy Cố Minh tới, Quan Dĩ Đồng miễn cưỡng nhếch khóe mệnh lên.

"Chuyện gì thế?" Cố Minh hỏi Mộc Dao cả tối không ngủ.

"Uống quá nhiều rượu."

Cố Minh hít sâu một hơi, muốn mắng người, nhưng lại không mắng ra được, dù sao cũng là bà chủ của mình, những năm qua, Cố Minh uống nhiều tới mức bị dạ dày là bị tình thế ép buộc, công việc cần thiết, Quan Dĩ Đồng thì sao, đơn thuần là muốn tự mình tìm chết.

"Bác sĩ nói thế nào?"

"Rửa ruột rồi, dưỡng bệnh mấy hôm, không thể tiếp tục uống rượu."

"Tối qua cậu ở đây à? Ăn gì chưa?" Cố Minh quan tâm hỏi.

"Ăn cái rắm, suýt chút nữa bị em ấy dọa chết." Có lẽ là thấy bạn lâu năm, thần kinh căng thẳng của Mộc Dao mới được thả lỏng.

"Cậu tìm phòng đơn à?" Cố Minh nhìn xung quanh, hỏi.
Mộc Dao vừa ăn cháo vừa gật đầu, "Tối qua căn bản không có giường, cậu biết phải chen chúc với ai không? Tất Tiểu Quân."

"Anh ta? Anh ta làm sao?"

"Thủng dạ dày, còn gặp Thạch Lỗi."

Cố Minh không quan tâm gật đầu, lúc này mới quan tâm tới kẻ đáng thương lại đáng hận trên giường bệnh, "Khó chịu không?"

"Khó chịu sắp chết rồi."

"Còn uống nữa?" Cố Minh thấy dáng vẻ khó chịu của Quan Dĩ Đồng, giọng điệu cũng không cứng rắn nổi nữa.

Quan Dĩ Đồng lộ ra biểu cảm vô hại, sau đó lười biếng nói, "Hầm rượu nhà tôi còn nhiều rượu lắm."

"Tôi... tôi về bán sạch toàn bộ rượu trong hầm rượu nhà em." Mộc Dao nghe thấy, nhảy dựng lên nói, Cố Minh vội ngăn cô lại.

Quan Dĩ Đồng không muốn nói chuyện với hai người, nhìn thấy Chung Hiểu Âu ở một bên, "Thư kí nhỏ cũng tới rồi à?"
"Vâng, tổng giám đốc Quan, chị nên uống ít rượu đi."

"Đồ ăn thư kí nhỏ nấu cũng không tệ, có thời gian làm cho tôi ăn đi, đúng rồi, khi nào tôi có thể ra viện?"

"Còn phải quan sát mấy hôm." Mộc Dao hung dữ nói.

"Chúng tôi ra ngoài một lát." Thấy Mộc Dao tức giận, Cố Minh đứng lên kéo Mộc Dao, "Hiểu Âu, em trông tổng giám đốc Quan một lúc nhé."

Vườn hoa bệnh viện, có rất nhiều bênh nhân mặc đồng phục bệnh viện đánh số ra ngoài hóng gió, toàn thân Mộc Dao mệt mỏi, hai tay đút trong túi áo, Cố Minh thấy tâm trạng Mộc Dao không tốt, vỗ vỗ lên lưng cô.

"Sao trên đời này lại có một người phụ nữ vừa thần kinh vừa không biết yêu thương bản thân thế chứ?"

"Thế giới rộng như thế, loại người nào mà chẳng có."

"Cậu biết tối qua tôi bị dọa chết rồi không, em ấy ở trước mặt tôi, nói trượt là trượt ngay được, người đó... Gọi thế nào cũng không tỉnh, tôi cũng... tôi cũng không quá ổn, Cố Minh..." Mộc Dao nói mãi nói mãi mang theo tiếng nghẹn ngào, nhưng vẫn cố kìm chế, lục tìm túi áo, nhưng không có thuốc.
"Có lẽ tôi... có lẽ tôi thật sự yêu tên thần kinh kia rồi. Trước dây tôi chưa từng yêu người nào tới vậy." Mộc Dao buồn bã thở dài, "Sống gần nửa đời người, tiêu dao khoái hoạt, tự nhận mỗi cuộc tình trước đó tôi đều thật lòng, yêu, thì yêu đàng hoàng, không yêu, thì rời đi, trước giờ, với chuyện tình cảm, tôi chưa từng gặp khó khăn, cậu biết mà..." Mộc Dao giống như chịu đả kích nặng nề, Cố Minh khẽ ôm lấy cô, có lẽ cô ấy nên ngăn cản trò chơi giữa Mộc Dao và Quan Dĩ Đồng ngay từ lúc bắt đầu, nào biết Mộc Dao chơi quá hăng, đem cả bản thân chìm đắm trong đó.

"Tôi biết, nhưng tôi cũng biết, Quan Dĩ Đồng... Quan Dĩ Đồng giống như một kẻ điên, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, cậu biết gốc rễ của cô ta ở đâu không, cũng có lẽ, cô ta căn bản không có gốc rễ, cậu cứ tiếp tục đâm đầu, nó sẽ thành nghiệt duyên đấy."
"Ai không biết? Ai..." Mộc Dao hít sâu một hơi, đổi ngữ điệu, "Không nói về tôi nữa, vậy cậu thì sao? Không tìm đàn ông? Không kết hôn? Thật sự cứ vậy mà ở bên thư kí nhỏ à? Cậu đừng nói với tôi tối qua hai người ở cạnh nhau đấy nhé? Sao hôm nay lại cùng đến thế?"

Cố Minh xoa đầu, tại sao tâm trạng không tốt, còn có nhiều vấn đề muốn hỏi thế chứ.

Cố Minh vừa quay đầu, ngẩng đầu liền nhìn thấy hai người đàn ông, một người mặc đồng phục bệnh nhân đánh số thong dong đi về bên này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play