Chương 93:

Cố Minh cảm thấy chiếc áo gió kia không tệ, cầm trên tay, không ngờ được lúc ra ngoài lại đụng phải Mộc Dao.

"Chà, về rồi đấy à? Không phải mồng Sáu mới về sao?" Mộc Dao thật sự có chút sửng sốt khi gặp được hai người họ ở đây.

Người như Cố Minh, bình thường rất hiếm khi nói dối, là một người phụ nữ thẳng thắn, hiếm khi nói dối một lần mà dễ dàng bị chọc thủng, đúng là câm nín, Cố Minh ôm lấy eo Mộc Dao muốn đi sang một bên.

"Sao thế?" Mộc Dao hỏi.

Tất cả đến quá nhanh, Cố Minh không kịp phản ứng, nghĩ lại, vừa nãy Mộc Dao nói như thế, thật ra cô ấy đã hoàn toàn bị lộ, có thông đồng với Mộc Dao, cũng chỉ thêm giấu đầu lòi đuôi, cô ấy chọc vào trán Mộc Dao, nhíu mày, tức giận nói, "Bị cậu làm hỏng chuyện rồi."

"Tôi làm sao?" Mộc Dao xua xua tay, bản thân rất vô tội.


Cố Minh lắc đầu, quay lại cửa hàng, bảo nhân viên phục vụ gói chiếc áo gió kia lại, giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì.

Ngoài Cố Minh, Chung Hiểu Âu và Mộc Dao đều có chút lộn xộn, Chung Hiểu Âu đã đại khái đoán được lí do quay lại sớm của Cố Minh là nói dối, nhưng cô vẫn không tự tin nghĩ tới khả năng Cố Minh quay lại sớm là vì bản thân.

Mộc Dao cùng bạn đi dạo phố, người bạn kia thấy cô gặp người quen, khách sáo chào hỏi rồi rời đi.

Chung Hiểu Âu nhân lúc Cố Minh đi thanh toán hóa đơn, liền đi tới bên Mộc Dao, "Chị Mộc Dao, chị không biết hôm nay phó tổng Cố về Thành Đô à?"

"Tôi hoàn toàn không biết, cậu ta không nói với tôi, vẫn cứ bảo tới mồng Sáu mới về."

"Chị không xem bài đăng trên Wechat sao ạ? Chị ấy tới sân bay Song Lưu liền đăng bài." Chung Hiểu Âu cũng có chút nghi hoặc.


"Không có, ban nãy tôi còn vừa lướt Wechat nữa kìa." Mộc Dao lại rút điện thoại ra, đột nhiên, giống như thông minh ra, "Cậu ta còn biết phân nhóm? Cậu ta đăng bài còn phân nhóm? Người này thật là đủ lắm rồi." Mộc Dao thật sự tức giận, "Quan trọng là phân nhóm thì phân nhóm, về Thành Đô thôi mà chỉ cho em xem không cho tôi xem?"

"Phó tổng Cố còn biết phân nhóm sao ạ?" Chung Hiểu Âu nhìn bài đăng kia trong điện thoại, đúng lúc Mộc Dao cũng nhích đầu sang để so sánh, đơn giản là trái tim vỡ vụn.

Cố Minh xách túi, đối diện với hai ánh mắt, ánh mắt của Chung Hiểu Âu long lanh, giống như một loại thỏa mãn đắc ý, ánh mắt của Mộc Dao có chút tức giận, có chút oán khí, thật là, đón năm mới, ai oán cái gì chứ?

"Cậu lại đây cho tôi." Mộc Dao giữ lấy vai Cố Minh, hai người đi phía trước, Chung Hiểu Âu vui vẻ ngập tràn nhớ lại những lời của Mộc Dao, Mộc Dao nói phó tổng Cố chia nhóm cho bài đăng, đăng bài chỉ mình cô thấy được, không cho Mộc Dao thấy, tâm tư của phụ nữ nhỏ bé tới vậy sao? Gặp được sự đãi ngộ đặc biệt liền dễ dàng khiến người ta thỏa mãn, khiến người ta vui vẻ sao? Chung Hiểu Âu chính là một câu trả lời chắc chắn nhất.


"Cậu còn biết phân nhóm cho bài đăng à? Không phải cậu còn không biết sử dụng Wechat sao?" Mộc Dao tức giận, chọc vào eo Cố Minh, Cố Minh vốn sợ ngứa, vội tránh sang một bên, thấy sự việc đã bại lộ, cô ấy xấu hổ cười cười, nhưng vẫn gắng gượng giả bộ, "Cậu nói gì thế hả? Tôi không biết cậu đang nói gì cả."

"Thư kí nhỏ kia của cậu đã nói với tôi hết rồi, về sớm cũng không nói với tôi, chỉ nói với thư kí nhỏ của cậu, tôi ghen rồi cậu biết không hả? Tôi không còn quan trọng trong lòng cậu nữa, chí ít không quan trọng bằng thư kí nhỏ của cậu, rốt cuộc hai người yêu nhau chưa hả? Cho dù yêu nhau cậu cũng không thể để cô ấy quan trọng hơn tôi, tôi đau lòng." Mộc Dao bắt lấy cổ tay Cố Minh kịch liệt lên án.

Cố Minh vỗ lên mu bàn tay Mộc Dao, "Náo loạn như đứa trẻ thế, còn tranh sủng, có buồn cười không hả?"
"Tôi..." Mộc Dao bị những lời này của Cố Minh chặn lại, tức giận thốt ra một câu, "Cậu luôn cậy vào việc tôi thương cậu."

"Được rồi, biết cậu thương tôi rồi." Cố Minh xoa mặt Mộc Dao.

"Cho nên cậu thật sự thích người phụ nữ sau lưng rồi à?" Mộc Dao đột nhiên nghiêm túc hỏi.

Cố Minh quay đầu nhìn Chung Hiểu Âu với tâm tư không biết đã dạt về phương nào, cúi đầu xuống, bước chân chậm lại một chút, đợi Chung Hiểu Âu sánh vai bên cạnh, mới đặt túi xách trong tay vào tay cô, "Xách giúp tôi."

Mộc Dao vuốt tóc, nhíu mày lại, nhìn thế nào cũng thấy hai người này đang thể hiện tình cảm, tới nỗi khiến đôi mắt của kẻ độc thân là cô đau đớn, "Bỏ đi bỏ đi, tôi đi đây."

"Đi đâu thế?" Cố Minh kéo Mộc Dao lại.

"Đi đâu chẳng được, tóm lại là không muốn ở đây là bóng đèn."
"Không phải nói tối nay mời chúng tôi ăn cơm sao?" Cố Minh kéo lấy Mộc Dao.

"Tôi lúc nào..."

"Tôi về rồi, cậu không nên mời sao?"

Mộc Dao câm nín, chỉ đành đi cùng nhóm ba người, cô ghét nhất đi ba, đặc biệt hai người còn lại chốc chốc lại hỏi em đói chưa, lát lát lại hỏi chị lạnh không, quàng khăn len đi. Bắt nạt cô không yêu đương với phụ nữ sao? Cô không yêu đương với phụ nữ, nhưng tốt xấu gì cũng từng lăn giường với phụ nữ, hai người lăn giường chưa?

Ôi chao, trái tim tính toán này! Lúc này vẫn còn quá sớm so với giờ cơm tối, ba người tìm một quán cà phê, Chung Hiểu Âu hiểu chuyện gọi đồ uống, trả tiền, bưng cà phê, Mộc Dao vắt chéo chân nghịch điện thoại, không muốn nhìn hai người kia, mắt không thấy tâm không phiền.

Năm mới năm nay của Mộc Dao vô cùng nhàm chán, nhà bố mẹ cô cải tạo lại, nên hai người đón năm mới ở chỗ cô, hại cô không được ra ngoài tụ tập, mấy ngày đón năm mới chỉ ở nhà ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, còn phải nói chuyện với mẹ, chơi cờ với bố, khi mọi người tụ họp bên nhau, lại phải chơi mạt chược cùng người nhà, mấy ngày này, tối nào cũng phải chơi mạt chược, tới nỗi tay Mộc Dao sắp co rút, hôm nay dành ra được chút thời gian quý giá chạy ra ngoài, mặt cô cũng không dày tới nỗi hẹn Quan Dĩ Đồng, liền hẹn bạn ra ngoài dạo phố, nào biết có thể gặp hai người Cố Minh.
Cô và Quan Dĩ Đồng ấy mà, khi hai người dính lấy nhau có thể hình dung là một, nhưng hễ tách ra thì giống như người xa lạ, trước giờ chưa từng quen biết, chưa từng liên lạc, cũng thật là, hiện tại Quan Dĩ Đồng rất hiếm khi chủ động liên lạc với cô, nghĩ tới Quan Dĩ Đồng, Mộc Dao lại muốn hút thuốc.

"Tôi ra ngoài hút điếu thuốc." Trong phòng không tiện hút thuốc, Mộc Dao cầm hộp thuốc đứng dậy ra ngoài.

Chung Hiểu Âu vẫn luôn nhẫn nhịn, đợi Mộc Dao rời đi, mới dám lên tiếng. "Phó tổng Cố, chị biết chia nhóm bài đăng à?"

Chuyện gì tới cuối cùng cũng sẽ tới, hai tay Cố Minh khoanh trước ngực, nhàn nhạt nói, "Cái này có gì khó."

"Cho nên chị chia em vào một nhóm đặc biệt đúng không? Chỉ có mình em?" Người đắc ý thường nói năng không biết xấu hổ.

Bị Chung Hiểu Âu nói trúng, Cố Minh liếm môi, có chút lúng túng nói, "Em nghĩ hay lắm."
"Vậy chị đưa điện thoại của chị cho em xem đi."

"Không đưa."

Chung Hiểu Âu đưa tay ra, Cố Minh liên tục tránh đi, hai người đùa giỡn như chỗ không người, Chung Hiểu Âu nhích tới dựa lên ngực Cố Minh, Cố Minh cảm thấy khác thường, vội vàng đẩy cô ra, giả vờ tức giận nói, "Đừng đùa nữa, năm ngoái làm việc rất vất vả, mua cho em một chiếc áo, giống với kiểu của tôi, khác màu mà thôi."

"Hả? Chị mua lúc nào thế?"

"Lúc thanh toán liền gói chung lại."

"Cái này... giống chiếc này sao ạ? Em xem xem..."

"Không cho xem, về nhà rồi xem." Cố Minh bưng cốc cà phê lên uống.

Trái tim Chung Hiểu Âu cảm động một phen, nắm lấy tay Cố Minh đặt trên lồng ngực, "Phó tổng Cố, em muốn hôn chị, làm sao đây?"

Cố Minh bị Chung Hiểu Âu nhìn tới nỗi khuôn mặt sắp cháy bùng, cái người này, lúc này, thật là, Cố Minh có chút lúng túng giãy khỏi tay Chung Hiểu Âu, nghiêng đầu, "Cái này cũng không có ý gì, năm ngoái em theo tôi, thường xuyên phải tăng ca, cho nên..."
Dù sao hiện tại Chung Hiểu Âu đã quen với những thứ miệng nói một đằng bụng quằng một nẻo của Cố Minh, cũng không quan tâm, ôm chặt lấy Cố Minh.

"Xong chưa hả? Ban ngày ban mặt." Ôm một lúc, đúng lúc đụng phải Mộc Dao hút thuốc xong quay lại, nhìn thấy cảnh này, nghẹn muốn chết.

Chung Hiểu Âu thấy Mộc Dao quay lại, cũng không tiện ôm tiếp, buông tay ra.

Mộc Dao nhìn Chung Hiểu Âu, lại nhìn Cố Minh, nhất thời cũng không thích ứng được, tại sao bạn tốt vẫn luôn ở cạnh mình, một người phụ nữ đáng trân trọng như thế lại yêu đương cùng một người khác, Mộc Dao lắc đầu, một mình ngồi trên sô-pha, bứt rứt không thôi.

"Tôi vừa gọi điện cho Quan Dĩ Đồng, bảo cô ta tối nay tới ăn cơm." Cố Minh bất ngờ thốt ra một câu.

"Cái gì?" Mộc Dao "pằng" một tiếng nhảy lên, "Thật hay giả thế?"
"Giả đấy, trêu cậu thôi."

"Bà tướng nhà cậu."

Cố Minh lắc đầu, lấy điện thoại ra, thật sự gọi cho Quan Dĩ Đồng, "Tổng giám đốc Quan."

"Ừm?"

"Tối nay rảnh không? Mời cô ăn cơm."

"Đang yên đang lành sao lại mời tôi ăn cơm?" Âm thanh bên phía Quan Dĩ Đồng nghe vô cùng lười biếng.

"Tôi về Thành Đô rồi, không thể mời cô ăn bữa cơm sao?"

"Được, được." Quan Dĩ Đồng vứt điện thoại sang một bên, lại tiếp tục nghiêng người trên sô-pha.

Cố Minh cúp điện thoại, "Hiện tại là hẹn thật rồi nhé."

Động tác như nước chảy mây trôi khiến Mộc Dao sửng sốt, cô tỉnh táo lại, xua xua tay, mắng, "Bệnh thần kinh." Lại ngã ra sô-pha.

"Vì cậu, tôi đã hi sinh rồi đấy, cậu biết ngoại trừ nơi làm việc, tôi không muốn gặp cô ta ở những nơi khác, cho nên..."

Mộc Dao không tiếp lời Cố Minh.

Một lúc sau, Cố Minh lại nhận được cuộc gọi của Quan Dĩ Đồng, "Tiểu Triệu còn đang nghỉ lễ, chị không cử người tới đón tôi sao?"
Cố Minh nhìn Mộc Dao, "Được rồi, đại tiểu thư, người tới đón cô đang ở trên đường rồi, cô đang ở nhà à?"

Tên Quan Dĩ Đồng bắt bẻ này, nếu không phải vì Mộc Dao, Cố Minh thật sự không tình nguyện chủ động gọi Quan Dĩ Đồng tới.

"Cậu nghe rõ rồi đấy, Tiểu Triệu nghỉ lễ, cô ta bảo người tới đón, tôi nói cậu đang trên đường rồi."

"Tôi không đi." Mộc Dao đổi tư thế bắt chéo chân.

"Tùy cậu, đi thì đi không đi thì thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play