Chương 85:
Đường tới nhà vệ sinh của quán bar phải đi qua một hành lang rất dài, rất dài, trong quán bar có rất nhiều người, nam nam nữ nữ xếp hàng bên ngoài nhà vệ sinh nhiều không đếm nổi, không biết từ lúc nào, Mộc Dao đã giãy khỏi tay Quan Dĩ Đồng, hai người chen chúc trong đám người, không ai lên tiếng.
Từng người phụ nữ trang điểm đậm, ăn mặc gợi cảm lướt qua trước mặt hai người, Mộc Dao bị hắt rượu một cách kì quái, cơn giận trong lồng ngực tạm thời bị đè xuống khi Quan Dĩ Đồng đi tới nắm lấy tay cô, nhưng đó chỉ là tạm thời, sau khi tỉnh táo lại, cơn tức đó lại càng thêm nặng nề, ai bảo Quan Dĩ Đồng đi chung với cô nàng tóc xoăn kia chứ, sao cô có thể đem toàn bộ cơn tức này đổ lên người Quan Dĩ Đồng? Nói cô ấy vô cớ gây sự? Thế nào cũng được, mặc xác nó đi.
"Người phụ nữ kia là bạn em?" Một chân Mộc Dao chống lên góc tường ở hành lang, quay đầu hỏi.
"Cô ta? Không tính." Quan Dĩ Đồng chờ đợi tới mất kiên nhẫn, ở hành lang hút thuốc, có lẽ, cả tối hôm nay, cô ấy rất mất kiên nhất, vốn dĩ vừa thoát khỏi tiệc rượu của công ty, nào biết tóc xoăn lại mang phiền phức tới cho mình.
Mộc Dao khinh bỉ gật đầu, trong lòng kiềm chế một câu nóng nảy, "Tôi có tính là bạn em không?" Không biết tại sao, giờ phút này Mộc Dao lại muốn nghe được một đáp án khác từ miệng Quan Dĩ Đồng, có lẽ có rất nhiều oán thán trong lòng, có lẽ trong lòng Quan Dĩ Đồng, cho dù là tóc xoăn, hay là cô, cũng không phải là người có thể tiến vào trái tim Quan Dĩ Đồng. Bạn bè? Bạn bè cái rắm chứ mà bạn bè, Mộc Dao tức tối nghĩ.
Ngón tay kẹp thuốc của Quan Dĩ Đồng khẽ run lên, khóe miệng mất tự nhiên cong lên, cố gắng giả vờ cười một cái buông thả, "Có lẽ chị không chỉ muốn làm bạn thôi đúng không?" Quan Dĩ Đồng nói như vậy, có lẽ phải hạ bút thành văn mới đúng, đương nhiên, theo góc nhìn của Mộc Dao chính là như thế, chỉ có bản thân Quan Dĩ Đồng biết, ngón tay đột nhiên run rẩy khiến trái tim của cô ấy hoảng loạn.
Mộc Dao buồn bực kéo cổ áo, mùi rượu khiến người ra khó chịu lan tràn trên áo cô, Mộc Dao không ngờ Quan Dĩ Đồng mở miệng giễu cợt, cơn tức cả tối cuối cùng như núi lửa không nhịn nổi nữa, dâng trào thoát ra, cô đi nhanh tới trước mặt Quan Dĩ Đồng, cô đứng rất gần, tới mức Quan Dĩ Đồng có thể ngửi thấy mùi rượu trên người cô, tư thế này thu hút tất cả ánh mắt từ những người liên tục ra ra vào vào nhà vệ sinh, đôi mắt Mộc Dao có lửa, đỏ tới sáng rực, giống như muốn thiêu cháy Quan Dĩ Đồng, Quan Dĩ Đồng bị Mộc Dao ép tới nỗi hơi thở không ổn định, cô ấy cho rằng Mộc Dao sẽ đánh mình, hoặc chăng là sẽ hôn cô ấy, chỉ là, cả hai đều không phải. Mộc Dao, vốn muốn cắn Quan Dĩ Đồng, đúng, là cắn, chỉ là cuối cùng, cô thở dài, lắc đầu, quay người, vào nhà vệ sinh, cũng không để ý tới Quan Dĩ Đồng nữa. Mộc Dao tới bồn rửa tay, chiếc gương lớn chiếu lên khuôn mặt ngao ngán ủ dột, mặt mũi, tóc tai, quần áo, tất cả đều có rượu của người phụ nữ điên kia hắt lên. Mộc Dao rửa tay, lại vốc nước để rửa mặt, cô kéo lấy cổ áo bị bẩn, chỉ cảm thấy phía sau có sức lực vòng lấy mình, chiếc gương trước mặt phản chiếu lên khuôn mặt của Quan Dĩ Đồng, trong tay Mộc Dao vẫn còn nước rửa tay, rất trơn, cô cúi đầu nhìn bàn tay đang ôm lấy eo mình, lòng bàn tay ấm áp tới nhiệt độ nóng bỏng, người đó không dùng sức, chỉ dựa vào như thế, dán mặt lên lưng cô, cơ thể cùng cơ thể cứ khẽ dính lấy nhau như thế, cái đồ nữ yêu tinh này, Mộc Dao mắng trong lòng.
"Làm gì thế? Không thấy tôi đang bận à?" Mộc Dao bày ra khuôn mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói.
"Tối nay mệt quá, cũng phiền nữa, chị muốn dẫn tôi đi không? Người sau lưng khàn khàn nói bên tai cô, vành tai Mộc Dao rất mềm, ra sức chống đỡ, "Đưa em đi? Đi đâu?"
"Đi đâu cũng được."
"Khà, tôi cũng đâu là gì của em, có tư cách gì mà đưa em đi." Mộc Dao vẫn có chút giãy giụa.
Quan Dĩ Đồng dựa vào người Mộc Dao một lúc, sau đó đứng dậy khỏi vai cô, quay người rời đi, Mộc Dao nhìn bóng lưng người đang rời đi trong gương, đột nhiên cảm thấy, thật ra, cô và Quan Dĩ Đồng giống nhau, có lẽ vô cùng khốn khiếp. Mộc Dao mở vòi nước, rửa sạch nước rửa tay, nhưng không hong khô, liền xông ra khỏi nhà vệ sinh, trên hành lang, bắt lấy tay Quan Dĩ Đồng đi ra khỏi quán bar. Vì tới quán bar uống rượu, cả hai đều không lái xe, bên ngoài quán bar, một hàng dài tắc-xi đang chờ khách bên ngoài, hai người một trước một sau lên tắc-xi.
"Đi đâu đây người đẹp."
Mộc Dao nghĩ nghĩ, nói địa chỉ nhà mình.
Hai người vẫn còn nắm tay nhau, ánh mắt hai người vô thức nhìn chằm chằm lên đôi tay đang nắm chặt, không hẹn mà gặp cười thành tiếng, không biết tại sao lại cười.
Quan Dĩ Đồng mắng một câu, "Trẻ con!"
"Em mới trẻ con!" Mộc Dao mắng lại.
"Không phải chị không dẫn tôi đi sao?" Khóe môi Quan Dĩ Đồng cong lên.
"Cừu tự động tìm tới cửa, không ăn thì uổng."
"Ha ha ha." Quan Dĩ Đồng ngửa đầu cười lên, trong lòng tài xế tắc-xi chắc chắn có rất nhiều nghi vấn.
Tới nhà Mộc Dao, đây là lần thứ hai Quan Dĩ Đồng tới nhà Mộc Dao.
"Em tự chơi một lúc đi, tôi đi tắm thay quần áo đã." Nói xong Mộc Dao về phòng ngủ của mình, lúc này Quan Dĩ Đồng mới nhìn quanh đánh giá nhà Mộc Dao, cô ấy đi theo Mộc Dao tới phòng ngủ.
"Em muốn nhìn tôi cởϊ qυầи áo à?" Mộc Dao cầm quần áo sạch ra ngoài, thấy Quan Dĩ Đồng ngồi bên giường như có chuyện gì, nhìn chằm chằm cô.
"Thế chị cởi đi." Quan Dĩ Đồng không hề ẩn ý.
Mộc Dao thấy Quan Dĩ Đồng hứng thú, cởϊ áσ ngoài ra, trong nhà bật điều hòa rất ấm áp, cô không thấy lạnh.
Quan Dĩ Đồng nhìn rất có ý có vị, cơ thể Mộc Dao rất đẹp, điện nước đầy đủ, căng tràn vừa vặn, so sánh với nhau, Quan Dĩ Đồng thật sự gầy gò. Phòng tắm trong phòng ngủ rộng rãi sáng bóng, vì bình thường căn bản sẽ không có ai vào phòng ngủ chính, cho nên phòng tắm trong phòng ngủ của Mộc Dao dùng kính trong suốt, có thể nhìn rõ ràng bên trong, Mộc Dao xả nước đầy bồn tắm, thấy Quan Dĩ Đồng bên ngoài cửa kính vẫn hứng thú nhìn cô, Mộc Dao chỉ mặc quần áσ ɭóŧ, kéo Quan Dĩ Đồng vào trong, "Có hứng thú như thế, chẳng thà tắm chung đi."
"Chị còn có sở thích này à?" Quan Dĩ Đồng được Mộc Dao nắm tay, cười nói.
"Sở thích gì? Trước giờ tôi chưa từng tắm chung với phụ nữ." Mộc Dao lấy vòi hoa sen làm ướt cơ thể Quan Dĩ Đồng, đây là vì có ý muốn tối nay không để Quan Dĩ Đồng rời đi, quần áo của Quan Dĩ Đồng bị xối ướt, câm nín nhìn Mộc Dao, Mộc Dao ôm lấy cô ấy, thật ra những ngày đó, Mộc Dao rất nhớ Quan Dĩ Đồng, nhớ vô cùng, khoảnh khắc lên máy bay cùng Cố Minh, đầu óc Mộc Dao toàn là Quan Dĩ Đồng, ước gì có thể hòa tan vào cơ thể của nhau. Trước đây, Mộc Dao chưa từng thích phụ nữ, cô không biết, thì ra thích một người phụ nữ sẽ như thế. Bản thân không còn là cô gái trẻ tuổi chập chững biết yêu, cô có rất nhiều kinh nghiệm yêu đương, thậm chí cũng có kinh nghiệm tình ái phong phú, cô phóng túng, rất ít khi kìm nén bản thân, cô nhớ Quan Dĩ Đồng tới nỗi tẩu hỏa nhập ma, nhưng vì trận cãi nhau kia, không thể buông bỏ sĩ diện liên lạc với Quan Dĩ Đồng.
"Những ngày qua em có nhớ tôi không?" Mộc Dao đỡ lấy đầu Quan Dĩ Đồng, dán lên mặt cô ấy.
Quan Dĩ Đồng cảm thấy ngứa ngáy, muốn tránh đi, thật thà nói, "Thỉnh thoảng có nhớ."
"Lúc nào?"
"Khi cơ thể khó chịu." Quan Dĩ Đồng thật sự chân thành.
Cơ thể Quan Dĩ Đồng ngả ra sau, không thể không đưa hai tay ôm lấy vai Mộc Dao, hai người quen nhau vốn dĩ chỉ giống như một người khách qua đường, người gặp trong quán bar, lẽ nào còn có thể tìm thấy tình yêu đích thực? Tối hôm đó, chẳng qua Quan Dĩ Đồng cảm thấy vẻ ngoài của người phụ nữ này cũng không tệ, buổi tối gặp Mộc Dao, tâm trạng của cô ấy vô cùng tệ hại, khi tâm trạng không tốt thích ở bên phụ nữ, lăn lộn mãi dường như sẽ quên đi nhiều chuyện, chỉ còn lại sự thành thật bản năng nhất của cơ thể, Quan Dĩ Đồng chưa từng nghĩ, sẽ phát triển thành quan hệ bạn giường dài kì với Mộc Dao, chớp mắt một cái, cũng đã gần nửa năm. Ở Thành Đô, Quan Dĩ Đồng có rất nhiều bạn xã giao, giống như cô nàng tóc xoăn hay cô nàng tomboy tối nay, đều là người trong giới, Thành Đô vốn nổi tiếng là thủ phủ của người đồng tính tại Trung Quốc, nhưng có một số người không tính là bạn của cô ấy, có lúc Quan Dĩ Đồng cảm thấy ở cạnh những người kia, chẳng có chút ý nghĩa nào, bọn họ nghĩ ra rất nhiều hoạt động, đủ loại phụ nữ phất phơ cùng nhau, lướt qua từng ngóc ngách ở Thành Đô, quán bar, KTV, tiệm cà phê, thành nhóm thành đội, như thể nơi đây là đào nguyên thế ngoại của đồng tính luyến ái. Thật vậy sao? Quan Dĩ Đồng không biết, có lẽ mang theo cảm xúc, cũng có lẽ là thời gian cho lần chung đụng này quá dài, những nụ hôn không dịu dàng như ngày trước, mà thô lỗ hơn trước kia rất nhiều...
"Mộc Dao? Là con à? Mẹ có thể vào không?" Nửa đêm canh ba, không biết âm thanh từ đâu truyền tới khiến người ta sởn gai ốc.
Mộc Dao ngây ra rất lâu, mới giật mình nhận ra giọng nói của mẹ mình, "Mẹ, sao mẹ lại ở trong phòng con?"
"Mẹ ở ngoài gõ cửa lâu lắm rồi, con không nghe thấy sao, về muộn thế, đói chưa? Ăn gì không?" Sự việc diễn ra nhanh chóng, mẹ Mộc Dao đã vào trong nhà tắm, Mộc Dao vội vàng dùng khăn tắm che đi cả người Quan Dĩ Đồng, "Con đang tắm mà, mẹ vào đây làm gì? Muộn thế này còn ăn uống gì nữa, mẹ với bố về rồi ạ? Ở nhà con à?" Mộc Dao hoảng loạn như thể ăn trộm, mẹ cô đột ngột tiến vào như thế, linh hồn Mộc Dao sắp bị dọa chạy rồi. Lúc này bị bắt gặp thì phải làm sao? Trên trán Mộc Dao đã không phân biệt được rốt cuộc là nước hay là mồ hôi.
"Ừ, về hôm nay rồi, không đúng, con tắm rửa sao lại bật đèn tối thế?" Mẹ Mộc Dao cảm thấy ánh đèn trước mặt tối tăm, trong phòng tắm toàn là hơi nước, mờ mờ ảo ảo.
"Ôi chao, đây là tận hưởng, mẹ hiểu không, quá sáng sẽ tổn thương tới mắt đấy." Mộc Dao nói bừa, nhưng trong lòng chỉ có một suy nghĩ, sao mẹ co còn chưa ra ngoài chứ?
"Chà chà, một ngày của con nhiều việc quá nhỉ, được rồi, đừng tắm lâu quá, tắm rửa quá lâu không tốt cho cơ thể." Mẹ Mộc Dao nói không ngừng, dường như chuẩn bị rời đi.
"Được rồi, con biết rồi, sao lại nói nhiều thế chứ?"
"Mẹ... con còn chê mẹ nói nhiều à? Con đúng là sống trong sướng không biết sướng, so với những bà mẹ khác, mẹ còn không giống mẹ ruột của con kia."
"Phì ha ha ha." Mộc Dao nhất thời mất kiểm soát, trong hoàn cảnh thế này lại cười lên, Quan Dĩ Đồng trốn sau lưng chọc cô một cái, lúc này Mộc Dao mới nhớ tới chính sự, "Ôi chao, được rồi mẹ, mẹ nhất định muốn nói chuyện với con lúc con đang tắm à? Đợi còn tắm xong rồi nói được không?"
"Được được, mẹ ra ngoài đây, đúng rồi, con thật không muốn ăn gì à?"
"Vâng, muộn lắm rồi, con không ăn đâu."
"Được rồi, vậy thì không ăn, mẹ về ngủ tiếp đây." Mẹ Mộc Dao thức giấc lúc nửa đêm, thấy phòng con gái sáng đèn, mới vào xem thử.