Chương 70:

Lời đã nói tới mức độ này còn có thể nói gì thêm nữa? Cố Minh thật không ngờ bản thân cũng có ngày lúng túng như thế, bây giờ cô ấy phải xuống nước thế nào đây? Hay là giả vờ say, liệu có ổn không? Như thế Chung Hiểu Âu có thể coi như những lời tùy hứng của cô ấy là rượu nói hay không, bản thân cũng có thể có một màn kết ổn thoả.

Có khi, người quá lí trí quá thông minh cũng sẽ tạm thời giảm sút IQ vì dùng trí óc quá độ, giống như Cố Minh tối nay, vì để kế hoạch của bản thân được thực hiện hoàn hảo một chút, Cố Minh lại rót đầy cho mình một ly rượu vang, Chung Hiểu Âu vừa muốn cản, cô ấy đã ừng ực uống hết toàn bộ.

"Này!"

Cố Minh thuận đà ngã ra sô-pha, Vương Linh nằm ở đầu bên kia, cô ấy liền nằm ở đầu bên này, nhưng nào có ai say rượu lại nhanh chóng ngã ra như thế chứ? Chưa từng giả vờ say rượu, kĩ thuật thật sự quá vụng về, may mà dù có vụng về hơn nữa Chung Hiểu Âu cũng không nhận ra.


"Phó tổng Cố! Chị vẫn ổn chứ?" Chung Hiểu Âu có chút sốt ruột hỏi.

Một tay Cố Minh gác lên trán, lẩm nhẩm nói, "Chung Hiểu Âu."

"Vâng, phó tổng Cố, sao thế ạ? Khó chịu sao? Đã bảo chị uống rượu đừng uống gấp thế rồi mà, chị còn cần dạ dày nữa không? Khó chịu không? Em đi lấy thuốc giải rượu cho chị nhé?"

Cố Minh chỉ chống trán lắc đầu, "Chung Hiểu Âu, em thật sự không có lí lẽ." Đã giận hờn vô cớ thì dứt khoát giả vờ dữ dội một chút. "Sao em lại có tính trẻ con thế chứ? Nói thôi việc là thôi việc, sao em có thể vừa tỏ tình với tôi, quay lưng lại lăn lộn với người phụ nữ khác chứ? Em không có trách nhiệm, em trẻ con, cố ý chọc tức tôi..." Nếu để một người tư duy nhanh nhậy, logic rõ ràng giả say nói những lời linh tinh không lí lẽ như thế cũng rất khó.


Chung Hiểu Âu nghe những lời hỗn độn kia, cũng tin tưởng Cố Minh uống nhiều rồi, người này, luôn không nghe lời, không tử tế với bản thân chút nào, cô nhích tới ngồi bên Cố Minh, nhưng vô thanh vô thức bị Cố Minh kéo lấy tay, tuy rõ ràng biết cô ấy say rượu, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích, "Em không cố ý chọc tức chị, trước giờ em đều không muốn chị tức giận."

Chung Hiểu Âu ngừng lại, thấy Cố Minh nhắm mắt, tưởng cô ấy say rượu, lúc này bản thân mới thả lỏng lên tiếng, "Hễ chị tức giận là trái tim của em lại đau, không phải nỗi đau trên tinh thần, mà là cơ thể, là trái tim, cảm nhận được, giống như có người ngự trong tim, liên tục bóp lấy trái tim chị trong tiếng thở dài, cho dù chị tin hay không, em và Vương Linh chỉ là quan hệ bạn bè trong sạch, Vương Linh là một cô gái tốt, nhưng trong lòng em chỉ có chị, bắt đầu từ lần đầu tiên em gặp chị ở công ty, từ đó tới giờ chưa từng thay đổi. Phó tổng Cố? Phó tổng Cố? Chị ngủ rồi sao? Ngủ rồi cũng tốt, ngủ rồi sẽ không khó chịu nữa, em cũng có thể nói với chị nhiều hơn. Gần đây em sắp nín chết rồi, không đúng, là chết đi rất nhiều lần, rồi lại sống lại, chị nói có thần kì không?"


Chung Hiểu Âu nhìn Cố Minh bất động, Quan Dĩ Đồng và Trì Úy đang nằm ngửa trên sàn nhà, Vương Linh ngủ sâu không có lấy chút phản ứng nào, cũng không biết tất cả mọi người trong phòng là ai, cuối cùng nỗi đau đớn bị đè nén tới điên cuồng suốt hơn một tháng qua cũng tìm được lối thoát, Chung Hiểu Âu gác chân lên, dựa vào đùi Cố Minh, dù sao Cố Minh cũng say rồi.

Cố Minh có chút không quen, nhưng dù sao đã giả vờ được một nửa, không còn cách nào, chỉ đành mặc Chung Hiểu Âu.

"Chị biết lúc chị không để ý tới em là những tháng ngày buồn bã nhất của em không? Hiện tại em cũng không biết bản thân mình trải qua một ngày như thế nào, lạnh như tuyết thật sự có thể khiến người ta đông cứng bị thương đấy, chị hiểu không? Sao chị có thể như thế chứ? Trước đây vẫn tốt đẹp, còn thường xuyên nói Hiểu Âu, vào pha cà phê cho tôi, buồn ngủ quá, không thì là Chung Hiểu Âu, tối nay chúng ta ăn gì? Hay ít nhất là còn trực tiếp bảo em làm gì đó, tốt xấu gì cũng coi em là người, nhưng sau này, chị coi em như không khí, không đúng, cũng không phải không khí, không khí còn có chút giá trị, không thể hình dung, chính là rõ ràng nhìn thấy nhưng giả vờ như xa lạ, chị hung ác lắm đấy, khiến em suýt chút nữa không thở nổi, cho nên em chỉ có thể nghỉ việc mà thôi."
Chung Hiểu Âu nói một hơi hết toàn bộ những lời nên nói trong thời gian này, nói xong mới thở phào một hơi, thấy Cố Minh đã buông tay không biết từ lúc nào.

"Trong mơ chị cũng không muốn nắm lấy tay em sao?" Chung Hiểu Âu nói với Cố Minh, lại giống như nói với chính mình, ngón tay cô khẽ nhàng lướt trên mu bàn tay của Cố Minh, "Chị yên tâm, nếu chị không thích em, em sẽ không dây dưa lấy chị, em không phải người như thế, em càng sợ chị sẽ ghét bỏ em, chỉ là em có chút nghĩ không thông, không phải một chút, mà là rất không thông, hành động của chị, chị nói xem có phải chị có một chút chút, một chút chút thích em không?"

Chung Hiểu Âu nói rất nhiều, nói tới hơi mệt, cô thấy Cố Minh không phản ứng, lá gan to hơn một chút, nghiêng người tỉ mỉ ngắm nghía khuôn mặt của Cố Minh, cô lẩm nhẩm, "Tại sao có người lại xinh đẹp vậy chứ? Lông mi dài quá."
Chung Hiểu Âu còn đang nói, Cố Minh đã không nhịn được nữa, động đậy lông mi, hắt hơi một cái, nhưng trong thời khắc quan trọng này, không biết tại sao, cô ấy lại không dám mở mắt, là không dám đối mặt với Chung Hiểu Âu, hay là không dám đối diện với một bản thân chân thực?

Chung Hiểu Âu bị cái hắt xì này của Cố Minh dọa giật mình, không dám tự tung tự tác, lo lắng Cố Minh bị lạnh, lại đứng dậy về phòng ngủ lấy chăn len đắp lên người cô ấy, thấy hai tay Vương Linh thò ra ngoài, lại lấy chiếc khăn khác đắp lại, còn về hai người cuộn tròn trên sàn nhà, Chung Hiểu Âu dự định mặc kệ, cô quỳ bên cạnh sô-pha, nhẹ nhàng tựa đầu lên tay Cố Minh, ấm áp, không biết là ảo giác hay giấc mơ, cô cảm thấy tay của phó tổng Cố xoa đầu mình.

Nhất định là mơ rồi, hoặc là bản thân cũng say không nhẹ, là mơ cũng tốt, là say cũng được, mãi mãi đừng tỉnh là tuyệt nhất, nhưng hiện thực là, nhìn căn nhà hỗn loạn, Chung Hiểu Âu không thể không gắng gượng đứng dậy dọn dẹp, bận bịu một lúc lâu trong bếp, mới ra dọn dẹp phòng khách sạch sẽ, lúc xong cũng là rạng sáng. Tối nay mọi người trong nhà này không định về nhà sao? Chung Hiểu Âu đá Trì Úy đang ngủ trên sàn, ăn xong rồi ngủ, còn hay nói người ta là lợn.
Tối hôm đó, không có ai ra về, gần như, giữa đêm khuya như thế gọi mọi người tỉnh là không phải lịch sự cho lắm, chỉ là căn nhà thuê này của Chung Hiểu Âu, nhỏ, chỉ có hai phòng, phòng khách được Trì Úy gần đây trưng dụng, chiếc giường đó chỉ đủ chỗ cho một người ngủ, nhưng dù thế nào cũng không để mọi người nằm ngang nằm dọc la liệt ngoài phòng khách được.

"Ngủ thế nào đây? Cái này..." Chung Hiểu Âu có chút u sầu.

"Tùy tiện đi." Trì Úy ngáp một cái, vừa bị gọi dậy, hai mắt chỉ mở hé, nhấc chân, giẫm lên một thứ gì đó mềm mềm, suýt chút nữa khiến cô ấy ngã dập đầu, "Mẹ kiếp, cái gì thế?"

Quan Dĩ Đồng đang ngủ ngon, bị người ta đột ngột đạp vào ngực, trong lòng nổi nóng, vốn dĩ tính xấu khi thức giấc của cô ấy không nghiêm trọng, khuôn mặt kia nhăn nhúm, sắp nhíu thành chữ, Trì Úy tỉnh táo hoàn toàn, vội lùi sang một bên, may mà tổng giám đốc Quan không mở mắt ra, có lẽ không biết ai giẫm phải mình, "Mình vào phòng ngủ đây." Trì Úy nói khẽ bên tai Chung Hiểu Âu, "Ba người này, mình chỉ có thể giúp cậu giải quyết Vương Linh thôi, mình và Vương Linh chen chúc một tối, hai người còn lại tự cậu nghĩ cách đi." Trì Úy nói xong vỗ lên mặt Vương Linh đang ngủ trên sô-pha, "Người chị em, uống rượu vào im lặng thế sao, ngủ sâu thế." Nửa đẩy nửa gọi lôi Vương Linh vào phòng ngủ phụ.
Lúc này Cố Minh cảm thấy bản thân không giả vờ được nữa, chầm chậm mở mắt, mơ màng nói, "Mấy giờ rồi? Chúng tôi nên đi rồi."

"Gần 1 giờ sáng rồi, muộn vậy đừng về nữa, giày vò như thế quay về chị lại không ngủ được."

"Không sao, tổng giám đốc Quan muốn về không?" Cố Minh đứng thẳng người.

"Ngoài trời vẫn còn mưa, chị ngủ phòng em đi, em ngủ sô-pha, nghe lời đi, muộn vậy rồi còn giày vò như thế sẽ mệt lắm, chị cũng uống nhiều rồi."

Cố Minh mềm oặt bò ra sô-pha, thật ra cô ấy cũng mệt tới lười cử động, hôm nay làm việc rất lâu, tối nay, lại cảm thấy vô cùng vô cùng dài, ban nãy giả vờ say một lúc, kì thực Cố Minh cũng có chút buồn ngủ, Chung Hiểu Âu dẫn cô ấy tới phòng ngủ, vì không quen với địa hình, nên Cố Minh đụng phải chân giường, đau tới mức loạng choạng trực tiếp ngã lên giường.
"Sao thế?"

"Đau!" Cố Minh cuộn người lại, hai tay ôm lấy chân, người từng bị đụng vào chân giường, chân bàn trà có lẽ cũng biết cảm giác này thế nào.

Chung Hiểu Âu cũng say, dẫn Cố Minh có thể say, cô quỳ trên giường, muốn nhìn xem chân Cố Minh có làm sao không, nương theo ánh sáng, nhìn một chút da bị rách trên xương đầu gối, đoán chừng ngày mai sẽ bị tím bầm, Chung Hiểu Âu lấy chút dầu hoa hồng trong tủ thuốc dự phòng, nhỏ vào lòng bàn tay, "Em sẽ nhẹ nhàng."

Một tay Cố Minh che mắt, nhịn đau, Chung Hiểu Âu vô cùng dịu dàng dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp đầu gối của cô ấy, sợ Cố Minh đau, lại thổi thổi, Cố Minh có chút xấu hổ, muốn rụt chân về.

"Đừng động đậy, ừm?"

Cố Minh không nghe lời, đôi chân "xoạt" một cái liền tách ra, Chung Hiểu Âu vốn dĩ đang trong tư thế quỳ, một tay còn cầm dầu hoa hồng, một chân không vững trọng tâm, nhào vào lòng Cố Minh, may mà quần của Cố Minh vẫn chưa bị cởi xuống, cách một lớp vải vóc, Cố Minh vẫn cứng người lại.
Sự căng cứng đồng dạng đương nhiên còn xuất hiện với Chung Hiểu Âu, lại là cảnh tượng tương tự, cảnh tượng trong nhà tắm lần đó lại lần nữa vọt ra, hô hấp của Cố Minh ngưng trệ, giống như rất lâu không biết phải hít thở thế nào.

Chung Hiểu Âu không muốn giống như lần trước, tư thế kì quái này, cô lỗ mãng vội vàng ngồi dậy, lướt qua đầu gối của Cố Minh, lại xoa thêm một lúc, "Được rồi được rồi, chị nghỉ ngơi sớm đi, em ra ngoài đây."

Chung Hiểu Âu đóng cửa lại, Cố Minh thở dài một hơi, vừa quay đầu, lại nhìn thấy Quan Dĩ Đồng đang ngồi trên sô-pha nhìn chằm chằm vào cô, Chung Hiểu Âu kêu lên một tiếng như thể nhìn thấy ma.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play