Chương 6:

Tầng 10 Kinh điển Quốc Tế, văn phòng phó tổng giám đốc, Cố Minh đưa một tay xoa bóp chiếc cổ cứng ngắc, một tay gõ gì đó lên bàn phím máy tính xách tay, dường như mỗi năm đều có vài lần đột xuất không thể dự báo trước như vậy, đột nhiên cô ấy có chút mệt mỏi. Cô ấy chống hai tay lên mặt bàn, xoa mặt mình, vô cùng mệt mỏi đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ấy muốn xuống tầng đi lại, chỉ cảm thấy đè nén, cả tầng có một mình cô ấy, vốn dĩ thư kí nói muốn ở lại cùng, nhưng nhìn thân thể bệnh tật của thư kí, liền cho về trước. Gần tòa nhà công ty tọa lạc có một con sông, những con sông nhỏ giống vậy không có nhiều ở Thành Đô, cũng coi như một chút lãng mạn, cành liễu rủ hai bên bờ, cách đó không xa là Lan Quế Phương nổi tiếng của thành phố này. Hôm nay chụp ảnh cưới xong liền nhận được điện thoại tăng ca, Thạch Lỗi làm biểu cảm cười nhạo, không biết từ lúc nào, đã diễn biến thành như vậy, cảm xúc đè nén dài ngày ùn ùn ập tới với cô ấy, cô ấy ôm lấy hai vai, không thể tiếp tục kiềm chế mà rơi nước mắt.


Chung Hiểu Âu cầm điện thoại vào thang máy, nhóm Ngụy Hàng đã hút thuốc xong, Tiền Lệ Lệ uống hết cà phê lại muốn uống đồ lạnh, Chung Hiểu Âu xuống tầng vào cửa hàng tiện lợi 24h mua đồ, mua xong quay về đúng lúc đi qua con sông nhỏ cạnh tòa nhà. Trời đã khuya, bên sông thưa thớt người, lúc này cũng đã vơi bớt hơi nóng của một ngày dài, Chung Hiểu Âu xách túi ni-lông ở bên hồ hóng gió, thấp thoáng phát hiện tiếng thút thít cách đó không xa. Chung Hiểu Âu tỉ mỉ lắng nghe, dường như là tiếng khóc của một người phụ nữ, cô đi theo tiếng khóc, vén cành liễu che trước mắt mình, quả nhiên nhìn thấy một người phụ nữ cao ráo đang che mặt. Chung Hiểu Âu tốt bụng hỏi, "Cô gái, cô không sao chứ?"

Cố Minh nghe thấy có người tới, vội vàng ngừng khóc, lau mặt, sau đó mới quay đầu lại.


Khi nhìn thấy khuôn mặt ấy, cả người Chung Hiểu Âu như hóa đá, là phó tổng! Tại sao lại là phó tổng chứ? Trên mặt còn có vệt nước, phó tổng đáng thương vô cùng, Chung Hiểu Âu đứng nguyên tại chỗ, cảm thấy hô hấp có chút không thuận. Chuyện này... cũng lúng túng quá đi.

Cũng lúng túng như vậy còn có Cố Minh, ở công ty, trước giờ cô ấy chưa từng là người tùy tiện giải phóng cảm xúc, ở vị trí công tác của Cố Minh, bình thường đều che giấu cảm xúc rất tốt, nếu không phải tích tụ quá nhiều cảm xúc phiến diện, hôm nay lại vừa chụp ảnh cưới xong, cô ấy cũng không đến mức đứng dưới tòa nhà khóc lóc vào một buổi tối tăng ca như một đứa ngốc. Đáng giận nhất là, còn bị đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy, Cố Minh buồn rầu chết mất, quay người rời đi.

Đầu lưỡi Chung Hiểu Âu có chút đông cứng, ngây người mất hai giây, mới nhanh chân đuổi theo, "Phó tổng Cố, ngại quá, em không... không biết là chị, xin lỗi."


Cố Minh dừng chân lại, bị Chung Hiểu Âu làm phiền như vậy, cảm xúc đau buồn cũng bị ngăn lại, cảnh tượng mất mặt như vậy cũng đã bị người ta nhìn thấy, cô ấy hồi phục một tia lí trí, xua xua tay, ho khẽ một tiếng, "Không có gì."

Chung Hiểu Âu cũng không dám nói nhiều, ngược lại Cố Minh đã ổn định cảm xúc, nhìn túi đồ trong tay cô, "Mọi người tăng ca tới đói rồi à, vất vả quá."

"Nhà thiết kế với editor hết thuốc lá rồi, em xuống mua cho bọn họ."

"Em tên gì nhỉ?" Cố Minh cảm giác bản thân và cô gái này cũng có chút duyên phận, lần trước cũng từng gặp ở Cẩm Lý.

"Chung Hiểu Âu ạ." Trái tim Chung Hiểu Âu đập thình thịch, phó tổng lại hỏi tên cô.

Hai tay Cố Minh chống lên lan can đá, đôi mắt long lanh nhìn chiếc lá trôi trên mặt nước, thời gian thả lỏng hiếm có trong một ngày, lại nhìn sang cô gái có chút cẩn trọng bên cạnh, "Em sợ tôi lắm à? Xem ra em cũng từng nghe không ít tin đồn trong công ty nhỉ."
Núi băng này, ai không sợ chứ, da đầu Chung Hiểu Âu co lại, cô cũng từng nghe Trì Úy kể không ít chuyện về phó tổng, đó đều là tự cô muốn nghe ngóng, "Không có ạ." Chung Hiểu Âu lên tiếng trái với lòng mình.

Cố Minh mím môi, nghiêng người nói với Chung Hiểu Âu, "Em lên trước đi, tối nay còn bận rộn, mọi người vất vả rồi."

Chung Hiểu Âu vội vẫy tay tạm biệt, tại sao phó tổng Cố lại ở một mình bên bờ sông khóc lóc chứ? Nhưng tốt xấu gì cũng để phó tổng biết tên của mình, trong lòng Chung Hiểu Âu có một cảm nhận kì lạ, rõ ràng biết chắc chắn không thể có gì đó với phó tổng, nhưng chỉ cần có thể thường xuyên nhìn thấy cô ấy, có thể nói nhiều thêm một câu, cô liền cảm thấy tâm trạng của mình thoải mái. Có phải cô bị ngốc như một kẻ si tình hay không? Cô đã 26 tuổi, không còn là cái tuổi 16 ngây ngô, nhưng si tình thì có gì sao? Si tình chỉ là một liều thuốc cho nhân gian khổ ải này mà thôi.
Chung Hiểu Âu dựa vào liều thuốc này chống đỡ một đêm tăng ca, mãi tới 8 giờ sáng mới hoàn thành xong tất cả công việc, lưng đã không đứng thẳng nổi, giống như vào thời điểm vô cùng buồn ngủ, lúc 4, 5 giờ sáng, mí mắt không mở nỗi nữa, cô bò lên bàn một lúc, nhưng trời sáng rồi, cũng không buồn ngủ nữa, toàn thân mệt mỏi giống như được phủ lên một lớp bùn, không thể cử động. Chung Hiểu Âu chỉ muốn về nhà tắm rửa, kéo rèm cửa ngủ một giấc thật sâu, hoàn toàn quên mất cuộc hẹn tới resort núi Thanh Thành với đối tượng xem mắt. Cô kéo thân thể mệt mỏi về nhà tắm rửa, kéo rèm lại, tắt máy đi ngủ, ngủ mãi tới lúc trời tối, Vương Linh gọi cả buổi sáng cũng không gọi được.

"Chung Hiểu Âu tắt máy rồi, tôi không liên lạc được với cậu ấy, có phải cậu ấy không muốn đi với tôi nên mới tắt máy đúng không?" Vương Linh gọi điện thoại đánh thức Trì Úy.
"Không phải đâu, chị cả, hôm nay là cuối tuần, có lẽ cậu ấy còn đang ngủ nướng, hai người hẹn mấy giờ?" Trì Úy ngáp một cái, mơ mơ màng màng trên giường.

"7 giờ, giờ đã 11 giờ rồi, tôi gọi mười mấy cuộc nhưng không bắt máy, cậu thử xem, hay là cậu ấy chặn số tôi rồi? Nhưng tối qua vẫn nói chuyện vui lắm mà."

"Được rồi, để tôi gọi cho cậu ấy." Trì Úy rời khỏi ngực người phụ nữ trên giường, điện thoại vẫn tắt máy.

Cả một ngày, Trì Úy và Vương Linh không tìm được người, buổi chiều Trì Úy mới ra ngoài cùng Vương Linh tới nhà tìm Chung Hiểu Âu.

Trì Úy đập cửa gọi, "Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu! Có nhà không?"

Chung Hiểu Âu ngủ rất sâu, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng đập cửa, lúc này mới tỉnh.

"Mẹ khỉ, cậu thực sự ở nhà ngủ nướng à? Cậu ngủ bao nhiêu tiếng rồi? Con lợn." Trì Úy nhìn Chung Hiểu Âu mặc áo ngủ, đầu tóc tán loạn, đôi mắt sưng đỏ, tâm trạng sốt ruột cũng thả lỏng một nửa.
"Là các cậu à?" Chung Hiểu Âu híp mắt, chỉ nhìn rõ Trì Úy, không thấy rõ Vương Linh, âm thanh khàn khàn lên tiếng, "Mấy giờ rồi?"

"Cậu muốn ngủ đủ 24 tiếng sao, cậu là đồ con lợn, còn tắt máy điện thoại, mình còn tưởng cậu bị ai bắt cóc rồi chứ." Trì Úy vỗ mông cô, cô tránh đi, đúng lúc đụng phải Vương Linh, lúc này mới nhìn rõ là ai, đột nhiên tỉnh táo, vội vàng xin lỗi gãi đầu, "Ơ, sao cậu... sao cậu lại tới đây?" Chung Hiểu Âu dụi mắt, "Cậu đợi chút, đợi chút nhé." Sau đó liền thấy cô nhấc dép, vội vàng chạy vào phòng ngủ, không bao lâu liền đổi quần áo sạch sẽ, lại chạy vào nhà tắm, tiếng nước ào ào, nửa tiếng sau mới ra ngoài, Trì Úy và Vương Linh ngồi ngoài sô-pha trò chuyện, "Sao cậu ấy có thể ngủ kĩ vậy nhỉ?" Gương mặt Vương Linh nuông chiều hỏi.
"Không có đâu, cậu ấy à, bình thường không lười vậy đâu. Thu, thu cái ánh mắt như hổ đói của cậu về đi, cái dáng vẻ của cậu muốn ăn sống Chung Hiểu Âu rồi đấy."

"Tôi cảm thấy tôi đã mê đắm cậu ấy rồi." Vương Linh nói.

"Cậu ấy... chắc cũng vậy." Trì Úy nói một đằng nghĩ một nẻo nói, "Tương đối đơn thuần, không mưu mô háo sắc, tôi nói cậu nghe nhé, nếu cậu thật sự nhìn trúng rồi, cậu phải đối tốt với cậu ấy, nếu cậu làm cậu ấy tổn thương, tôi sẽ lấy mạng cậu."

"Hung dữ như vậy chứng tỏ cậu còn chưa buông được." Vương Linh từng nghe Trì Úy kể về chuyện thời đại học của hai người trước kia.

"Hẹp hòi! Vô tri! Quan hệ giữa người với người rất phức tạp biết không hả, tôi đã không còn ý định gì với Chung Hiểu Âu từ lâu rồi, tôi là kiểu người treo cổ trên một cái cây sao? Hơn nữa nếu có suy nghĩ kia cũng không thể làm bạn nhiều năm như vậy, tôi đã sớm hiểu ra, chỉ có bạn bè mới là vĩnh hằng."
Vương Linh khinh bỉ nhìn cô ấy một cái, rồi thấy Chung Hiểu Âu đã chải chuốt chỉnh tề bước ra, "Tối qua mình phải tăng ca xuyên đêm, 8 giờ sáng mới rời khỏi công ty, ngủ một mạch tới bây giờ."

"... Chuyện gì thế? Làm cả một tối, buổi chiều tan làm mình không thấy cậu là tăng ca luôn hả?" Trì Úy hỏi.

"Đột ngột, 9 giờ tối gọi toàn bộ mọi người trong phòng tới làm, ngại quá, Vương Linh, hôm nay mình thật sự rất mệt, không thể cùng cậu tới núi Thanh Thành được."

"Không sao, lần sau đi cũng được mà." Vương Linh vỗ đùi Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu có chút ngứa, nhích nhích ra.

"Bây giờ sao Văn béo lại càng ngày càng biếи ŧɦái thế nhỉ." Trì Úy thấy chuyện bất bình lên tiếng, "Đói rồi đúng không, cả ngày nay cậu cũng chưa ăn gì, ra ngoài tìm chỗ ăn đi, vừa tiện cậu mời bọn mình ăn cơm, mình và Vương Linh tìm cậu cả buổi sáng đấy."
Ngồi lên xe, Chung Hiểu Âu vẫn cảm thấy cơ thể nặng nề, liền lún xuống ghế, tăng ca xuyên đêm thật dằn vặt, phó tổng đáng thương, hôm nay còn phải cùng ông chủ đi bàn chuyện làm ăn, không biết tối qua cô ấy ở lại tới khi nào, trèo lên được vị trí phó tổng, có lẽ là nữ cường nhân chăng, cũng rất lợi hại, Chung Hiểu Âu nghĩ thôi cũng cảm thấy mệt.

Đang suy nghĩ, không biết từ lúc nào huyệt thái dương được xoa bóp nhẹ nhàng, chầm chậm mát-xa theo theo chiều kim đồng hồ, Chung Hiểu Âu cảm thấy rất dễ chịu.

"Công việc của cậu cũng vất vả quá." Người xoa bóp đầu cho cô chính là Vương Linh.

Trong lòng Chung Hiểu Âu ấm áp, cảm thấy Vương Linh thật sự là đối tượng yêu đương không tệ, vừa dịu dàng vừa ân cần vừa xinh đẹp, chỉ là trong lòng thấp thoáng cảm nhận được có điểm nào đó còn chưa tới, hiện tại xem ra, tất cả của Vương Linh đều rất hoàn hảo, bản thân cũng có thiện cảm với cô ấy, nhưng không có loại cảm giác tim đập nhanh, ngược lại mỗi lần gặp phó tổng, nhịp tim của cô luôn điên cuồng đập lên như tên ngốc, phải chăng cô thích phó tổng rồi? Chung Hiểu Âu nhìn dòng xe cộ nườm nượp ngoài cửa kính mà rơi vào trầm tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play