Chương 54:
Ngày hôm sau, ba người cùng thức giấc, lái xe đi tới Tất Bằng Câu, từ huyện Lý tới Tất Bằng Câu ước chừng mười, hai mươi cây số, rất đông khách du lịch, tới cửa thác, bãi gửi xe cơ man nào là xe, có xe buýt cho đoàn tham quan, các loại xe tư nhân, Chung Hiểu Âu tới khu phục vụ để đổi vé. Đang đứng xếp hàng ở lối vào, Chung Hiểu Âu chưa từng tới nơi này, không biết còn phải ngồi xe buýt từ lối vào đi qua núi mới vào được thác. Trong quãng đường đi, đơn giản mà nói là vì dậy quá sớm, sương mù trên núi lại dày đặc, căn bản không nhìn rõ phong cảnh bên ngoài, chỉ cảm nhận được xe chuyển động 360 độ liên tục đi lên phía trên để ngắm nhìn toàn bộ phong cảnh. Cái tên Trì Úy trọng sắc khinh bạn đương nhiên ngồi cùng hàng ghế với Hứa Nặc, Chung Hiểu Âu nghe nói trên núi rất lạnh, mặc áo khoác gió, quấn bản thân mình như bánh ú, tìm vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Cô không để ý tới những người ngồi bên cạnh, dậy quá sớm, có chút buồn ngủ, híp mắt gật gù, bất đắc dĩ đường núi gập ghềnh, căn bản không ngủ nổi, chiếc xe kia lắc lư khiến người ta đau đầu, là loại cảm giác đầu óc muốn nổ tung, Chung Hiểu Âu thấp thoáng có loại dự cảm không lành, cô muốn nôn. Chung Hiểu Âu ôm lấy miệng, kìm nén một lúc, nhưng thật sự không chịu nổi nữa, bắt đầu vội vàng lục tìm trong túi xách, nhưng trong túi xách không có túi ni-lông, ai lại rảnh rỗi để túi ni-lông vào túi xách của mình làm gì, Chung Hiểu Âu chỉ đành che miệng luồn người qua người bên cạnh, "Xin lỗi, xin nhường đường một chút."
"Hiểu Âu?" Người bên cạnh có chút ngạc nhiên hỏi.
"Ừm?" Sắc mặt Chung Hiểu Âu trắng bệch ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn rõ người trước mặt, "Vương Linh?"
"Cậu sao thế? Không sao chứ? Say xe à?" Vương Linh thấy Chung Hiểu Âu như thế, không kịp hàn huyên với cô, vội chạy tới chỗ tài xế xin túi ni-lông, Chung Hiểu Âu không kịp cảm ơn, giống như một loại ám thị tâm trí, cầm được túi ni-lông, không nhịn nổi nữa, bắt đầu nôn. Vương Linh liên tục vỗ lưng cho cô, một lúc lâu sau, Chung Hiểu Âu mới ngừng nôn, Vương Linh đưa nước và giấy tới, cô liên tục cảm ơn, vứt rác vào thùng, mới xin lỗi nói: "Ngại quá."
"Đỡ hơn chưa?" Vương Linh dịu dàng hỏi.
Chung Hiểu Âu gật đầu, có lẽ thật sự là đường núi quá quanh co, tối qua lại uống rượu không ngủ được.
Đợi Chung Hiểu Âu dịu lại, hai người mới cảm thấy có chút bối rối, tính ra cả hai cũng không có quan hệ thân thiết, trước đó sau khi nói rõ tâm tình, Vương Linh cũng chưa từng xuất hiện nữa, quan hệ cũng chỉ là thỉnh thoảng bình luận một hai câu trong bài đăng trên trang cá nhân Wechat mà thôi, trước giờ chưa từng nghĩ sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này.
"Một mình cậu tới đây à?" Vẫn là Vương Linh lên tiếng trước.
"Không, mình và Trì Úy, còn có một người bạn nữa, bọn họ ở bên kia."
Vương Linh cười cười gật đầu, "Mấy tháng nay cậu vẫn khỏe chứ?"
"Khỏe, cậu thì sao? Công việc bận lắm không?" Chung Hiểu Âu trả lời theo phép lịch sự.
"Ừm, bận lắm, bận tới nỗi không có thời gian để nhớ cậu nữa." Vương Linh thấy dáng vẻ bối rối của cô, vô thức trêu đùa.
Quả nhiên, Chung Hiểu Âu khựng người lại, không biết nên tiếp tục thế nào, chỉ đành vén tóc, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Không phải một mình cậu ra ngoài chơi chứ?" Cô chuyển chủ đề.
Vương Linh cũng không để tâm, nói, "Không, có bốn năm người bạn nữa."
Xe buýt vòng vèo đường núi suốt một tiếng đồng hồ mới đi từ chân núi tới lưng chừng núi, xe dừng lại, lại tiếp tục đi lên trên, xe buýt không đi lên trên được nữa, cả đoàn người trên xe bắt đầu hoạt động gân cốt, đợi mọi người xuống xe gần hết, Vương Linh và Chung Hiểu Âu mới xuống xe, Trì Úy và Hứa Nặc tìm một góc đợi cô, "Lạnh... lạnh... cứng... rồi."
Vừa xuống xe, hơi lạnh liền ập tới, muốn cản cũng không cản nổi, đã biết trong núi lạnh, cho nên mới mặc áo khoác gió, còn là loại lót bông dày, nhưng căn bản không có tác dụng, khí hậu từ đồng bằng lên tới cao nguyên nhất thời khiến người ta khó lòng chịu nổi.
"Hi!" Vương Linh tự nhiên chào hỏi Trì Úy, Trì Úy nhất thời chưa phản ứng kịp, ngây ra rất lâu, "Trùng hợp vậy sao?"
"Đúng thế, ban nãy còn nói chuyện với Hiểu Âu trên xe, các cậu chơi đi, tôi sang bên kia đã." Vương Linh nói xong, tạm biệt mọi người, quay lại với nhóm người đi cùng cô ấy.
"Oa! Đẹp quá!" Không biết ai thốt lên câu cày, lúc này Chung Hiểu Âu mới đứng yên ngắm nhìn phong cảnh ở đằng xa, sương mù trên núi dày đặc, tán cây còn đọng hạt sương, mọi người từ chiếc xe buýt kia bắt đầu nào súng ngắn súng dài chụp ảnh phong cảnh. Chung Hiểu Âu đang say mê thưởng thức, bị Trì Úy nhét máy ảnh vào tay, bảo cô giúp Trì Úy và Hứa Nặc chụp ảnh chung. Bàn tay Chung Hiểu Âu sắp đông cứng, Trì Úy cũng thế, văng tục chửi thề, "Đã nói không đi rồi, chỗ cậu tìm này, có thể đông cứng chết người đấy, cậu biết không hả?"
Hứa Nặc cầm máy ảnh muốn chụp cho hai người, Chung Hiểu Âu hung ác kéo lấy Trì Úy tạo dáng lồi lõm, "Được rồi, nếu không phải mình bảo cậu đi, cậu có cơ hội đi chơi chung với người ta không?"
"Sao ban nãy lại trùng hợp gặp Vương Linh thế?"
Chung Hiểu Âu nhún vai, "Thế giới này quá nhỏ bé."
"Mình thấy hình như cậu ấy vẫn còn có ý với cậu."
"Đừng nói lung tung, đã nói rõ ràng rồi còn gì, hơn nữa, mình không phải là ai mà đáng để người ta nhớ nhung mấy tháng trời."
"Được được được, cậu là đồ con lợn, mình lười nói với cậu." Trì Úy nói xong rồi chạy lên phía trước nhìn ảnh Hứa Nặc chụp.
Đây chỉ là một điểm dừng chân tạm thời, muốn vào thác còn phải ngồi xe buýt điện, còn phải mua vé. Rốt cuộc phong cảnh này ẩn giấu sâu tới đâu chứ? Chung Hiểu Âu đang ở chỗ xếp hàng mua vé xe buýt điện, trùng hợp thay, lại xếp chung hàng với mấy người bạn của Vương Linh, hai tốp người, vừa hay ngồi ba hàng bảy ghế trên xe buýt điện.
Trì Úy vô thức nói chuyện với Vương Linh, bạn bè của bạn bè, cũng từng ăn chung uống chung mấy lần, nếu là một nửa của Chung Hiểu Âu, Trì Úy vẫn cảm thấy Vương Linh rất hợp, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Chung Hiểu Âu là đồ đầu gỗ nghĩ không thông.
"Gần đây cũng không thấy cậu ra ngoài hoạt động nhỉ. Bận sao?" Trì Úy tùy tiện hỏi.
"Không phải hôm nay gặp rồi sao?" Vương Linh liếc mắt sang Chung Hiểu Âu.
"Đúng, cách Thành Đô cả trăm cây số, thế mà có thể gặp nhau ở chỗ này." Trên đường gió to, Trì Úy cởi khăn quàng xuống muốn trùm lên đầu Hứa Nặc, nhưng bị từ chối, trong lòng Trì Úy nghẹn ngào, không còn hứng thú nói chuyện với Vương Linh.
Vương Linh và Chung Hiểu Âu ngồi một hàng, thấy cô đeo găng tay, quàng khăn qua miệng, chỉ lộ ra đôi mắt trong suốt, vẫn không nhịn được mà rung động, "Gặp mình khiến cậu lúng túng sao?" Vương Linh khẽ hỏi bên tai cô.
"Không." Chung Hiểu Âu kéo khăn quàng xuống, lộ ra đầu mũi bị gió núi thổi tới đỏ ứng, "Chỉ là không ngờ lại đột nhiên gặp mặt như thế, không biết nói gì, nhưng không nói dường như lại có gì đó không đúng."
"Vậy không phải là lúng túng sao?" Vương Linh cười cười, cởi chiếc khăn quàng trên mặt xuống, đưa cho Chung Hiểu Âu, "Quàng vào đi, mặt bị thổi tới đỏ ửng rồi."
Xe buýt điện đi tới địa điểm, nghe thấy tiếng hò hét cách đó không xa từ những vị khách đã đến trước, bầu trời xanh tới lóa mắt mang theo vẻ sạch sẽ đặc trưng của cao nguyên, dần dần, mặt trời lộ ra từ trong đám mây, chiếu lên mặt hồ trong xanh thấy đáy, núi băng vây quanh, giống như đào nguyên thế ngoại, tất cả mọi người bị cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt làm kinh ngạc, tạm thời buông bỏ nữ nhi tình trường, cùng những cảm súc ưu tư trong lòng. Cảnh đẹp thế này, thật đáng để thưởng thức cùng người trong lòng.
Cả đường đi, phong cảnh nơi đây vẫn còn rất nguyên thủy, nhìn có vẻ như vẫn chưa bị khai phá, rất nhiều người bắt đầu lựa chọn các loại bối cảnh để chụp hình. Vương Linh lấy máy ảnh, một góc 45 độ, "Nào, Hiểu Âu, chúng ta chụp chung đi, đừng lãng phí cảnh đẹp như thế."
Chung Hiểu Âu cười cười, lộ mặt ra, dựa gần Vương Linh, cơ thể Vương Linh dựa vào con đường hẹp ở vách núi, ngả về phía sau, giống như nửa người ôm lấy Chung Hiểu Âu, bức ảnh chụp ra rất thân mật, Vương Linh rất vui vẻ, cười cười trêu đùa: "Chụp như vậy, cảm giác như mình đang ôm eo cậu vậy."
Chung Hiểu Âu nhích lại gần, vì ánh sáng quá mạnh, không thể không dùng một tay che màn hình điện thoại, kĩ năng chụp ảnh của Vương Linh thật sự rất tốt, mặt trời dần dần ló rạng, đã không còn lạnh như khi ở trên xe buýt nữa, mọi người lại chụp thêm mấy bức ảnh, Chung Hiểu Âu cũng có tinh thần hơn, hai người chụp ảnh tới mệt, Vương Linh chỉ vào gốc cây bên cạnh, "Sang bên kia nghỉ một lúc đi."
Chung Hiểu Âu lấy nước đưa cho Vương Linh, dưới gốc cây vẫn còn bông tuyết chưa tan, hiện tại mới là ngày tháng Mười Một, chỉ có ở trong núi trên cao nguyên mới có thể nhìn thấy tuyết đọng, ở Thành Đô chỉ có thể ngắm tuyết trong một tuần, toàn bộ người dân thành phố đã nháo nhác không thôi. Ở phía xa, Trì Úy và Hứa Nặc vẫn đang tạo dáng đủ kiểu, vừa nhảy vừa chụp, đây không phải do Chung Hiểu Âu muốn ra ngoài chơi để giải tỏa tâm tình sao? Không ngờ lại tạo cơ hội cho Trì Úy.
"Bây giờ cậu, có bạn gái chưa?" Vương Linh thăm dò hỏi.
"Hả? Chưa nữa, chỉ là..." Chỉ là hôm kia cô mới vừa tỏ tình như bị trúng gió.
"Xem ra yêu cầu của cậu rất cao."
"Đâu có đâu?"
"Mình thế này mà cậu còn không lọt mắt, chẳng lẽ không cao sao?" Vương Linh nhìn thấy dáng vẻ có chút quẫn bách của cô, rất muốn chạm vào Chung Hiểu Âu, hệt như kẻ điên.
"Không phải, không phải không lọt mắt, chỉ là, chỉ là trong lòng mình đã có người thích, xin lỗi cậu."
Vương Linh không ngờ lần này Chung Hiểu Âu lại thành thật như thế, trong lòng chua xót, đưa tay ra xoa đầu cô, cười nói: "Có gì mà xin lỗi chứ. Hả? Cậu xin lỗi cái gì? Vì mình thích cậu, cậu lại không thích mình? Cho nên xin lỗi sao?"
Chung Hiểu Âu bị những lời này của Vương Linh làm ngây người.
"Ngốc!" Hai tay Vương Linh chống lên nền đất đọng tuyết, nhìn lên bầu trời xanh chói mắt, vẫn có chút buồn bã. Chung Hiểu Âu đưa kính râm ở bên cạnh cho cô ấy đeo lên, "Hướng dẫn viên nói mặt trời ở đây rất chói mắt, cậu đừng để bị thương."
"Chung Hiểu Âu."
"Ừm!"
"Mình có chút buồn bã, phải làm sao đây? Mấy tháng qua mình không liên lạc với cậu, hóa ra trong lòng mình vẫn thấp thoáng cảm giác nhớ nhung. Hôm nay thật sự không nên gặp cậu mới đúng."