Chương 50:
Tên Quan Dĩ Đồng kia cũng thật là không chút kiêng dè, Cố Minh lắc đầu, nghĩ tới tác phong tùy tiện của người họ Quan lúc bình thường kia, đoán chừng Quan Dĩ Đồng không hề quan tâm tới cái nhìn của người khác về xu hướng tính dục của mình, hai mắt Cố Minh hơi đỏ, thấy tâm tư của mình tỉ mỉ, cũng không bằng được Chung Hiểu Âu, thôi cũng đành thôi. Cố Minh vô cùng nghiêm túc kể lại chuyện xảy ra tối qua ở văn phòng, "Cho nên, chỉ là nhất thời hiếu kì, tôi về nhà xem xem rốt cuộc cái này là cái gì mà thôi." Cô ấy nói với khuôn mặt đứng đắn, Chung Hiểu Âu nghe tới hư ảo, Chung Hiểu Âu không dành bất kì sự quan tâm nào cho tổng giám đốc Quan, đừng nói người ta xem phim con heo ở trong văn phòng, cho dù người ta có làm chuyện dữ dội hơn nữa ở văn phòng, cô cũng không quản nổi, ai bảo người ta là bà chủ. Người cô quan tâm là phó tổng Cố, chỉ có phó tổng Cố mà thôi, điều này rõ ràng đang muốn biến cô thành kẻ ngốc, mọi người đều là người trưởng thành, còn không hiểu con người ta cũng có những lúc cô đơn hay sao.
Chung Hiểu Âu mở đôi mắt vô tội của mình ra, ánh mắt đó rất muốn nói cho Cố Minh, được, phó tổng Cố, chị nói gì thì là thế ấy, cho dù chị nói chị đang học kĩ năng, em cũng sẽ tin, lúc này bình tĩnh lại, mới hiểu ra sự hoảng loạn ban nãy của mình không có chút lí lẽ, mấy tháng trước suýt chút nữa phó tổng Cố đã kết hôn, hơn nữa kẻ thần kinh như tổng giám đốc Quan, cho dù phó tổng Cố thích phụ nữ cũng sẽ không yêu đương với cô ấy.
Cố Minh rối rắm lau lọn tóc bồng bềnh trước mặt, sắc mặt lạnh lùng: "Chuyện là vậy đó, em vừa nói tôi và tổng giám đốc Quan yêu nhau, là có ý gì? Em giải thích cho tôi xem nào."
Chung Hiểu Âu không biết trốn vào đâu, nhấc chân đứng dậy đi vào nhà tắm, "Phó tổng Cố, cho em mượn dùng tạm phòng tắm nhà chị nhé, em muốn đi tắm."
Cố Minh khoanh tròn hai chân trên sô-pha, lấy máy tính xách tay tới, tức giận tắt máy tính đi, giám đốc Văn kia cũng thật là, nửa đêm còn gửi tài liệu gì chứ, hiện tại dù có việc gấp cô ấy cũng không có tâm trạng đọc.
Đoạn "video" đột nhiên xuất hiện kia khiến cả buổi tối trở nên vô cùng kì quái, Chung Hiểu Âu tắm xong, Cố Minh đã chuẩn bị xong đồ dùng ở phòng ngủ cho khách, bởi vì Chung Hiểu Âu chạy vội, Cố Minh nghĩ cô không mang quần áo sạch, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm đóng lại, lúc này mới mang chiếc áo phông rộng tới bên ngoài gõ cửa. Cửa mở ra một khe hở, Chung Hiểu Âu trốn sau cánh, "Em mặc cái này đi." Nói xong cũng đợi bên cửa, đợi Chung Hiểu Âu ra ngoài, rồi dẫn cô tới phòng ngủ.
Nửa đêm, nên đi ngủ, Chung Hiểu Âu nói cảm ơn, tới bên cửa sổ lau khô tóc, hôm nay, nói mưa cái là mưa ngay được, tối nay thật là một buổi tối với cảm xúc phức tạp, nghe tiếng mưa rơi, tối nay, Chung Hiểu Âu rất muốn nói ra lòng mình cho Cố Minh nghe, phó tổng Cố còn có thể xem phim hai người phụ nữ, vậy chứng tỏ chí ít chị ấy không bài xích đúng không? Hình như không có căn cứ, phòng ngủ của Cố Minh ở cách vách, Chung Hiểu Âu thò đầu ra ngoài cửa sổ, đầu tóc dính đầy nước mưa, nào có nhìn được tình hình phòng bên, cô như bị mắc xương cá trong cổ họng, dưới sự đốc thúc của Trì Úy, cô vẫn luôn nói cơ hội chưa chín muồi, dường như tỏ tình là một ngọn núi, cần vạch sẵn kế hoạch mới được, nhưng nên thực hiện trong hoàn cảnh nào? Sau khi uống rượu sao? Thật ra cô không thích uống say rồi tỏ tình, cô cảm thấy làm vậy rất thiếu chân thành, nếu xuất hiện biến cố nào đó, vậy toàn bộ câu chuyện có thể đổ tại cơn say sao? Cô không muốn làm người vô trách nhiệm như thế, Chung Hiểu Âu phiền muộn dùng khăn lông khô của Cố Minh lau tóc mình, quỷ sai thần khiến, cô mở cửa muốn ra ngoài tham quan, phòng khách là một mảng tối đen, đoán chừng Cố Minh đã về phòng ngủ chính đi ngủ, Chung Hiểu Âu tới bên cửa, ngập ngừng rất lâu, cánh tay giơ lên cuối cùng lại buông xuống, trong chớp mắt, Cố Minh kêu lên "a" một tiếng, người này không có chuyện gì đứng trước cửa mình làm gì chứ?
Chung Hiểu Âu không ngờ trùng hợp gặp Cố Minh ra ngoài, trái tim ngưng lại một nhịp, giống như tâm sự như bong bóng của mình sắp bị chọc thủng.
Cố Minh vỗ ngực, "Sao thế? Cần gì sao?"
Chung Hiểu Âu thấy Cố Minh đứng trước mặt mình, cơ thể trắng bóc như ngọc, mái tóc vừa gội rủ xuống, có một loại cảm giác nhàn nhã lười biếng, trái tim cô rung động, bắt lấy tay Cố Minh, "Phó tổng Cố, em có chuyện muốn nói với chị."
Cả buổi tối, Cố Minh cảm thấy Chung Hiểu Âu vô cùng kì lạ, cho dù hôm nay Cố Minh rất mệt, nhưng vẫn cảm nhận được Chung Hiểu Âu ngập tràn tâm sự, muốn nói lại thôi, cô ấy quay về phòng ngủ, ngồi lên giường, Chung Hiểu Âu không có tinh thần quan sát cách bài trí trong phòng ngủ của Cố Minh. Cố Minh ngồi đó, còn cô đứng, cửa sổ mở hé một khe nhỏ, gió lạnh luồn vào, từ lòng bàn chân lan tràn lên trên, căn bản không khống chế được, giống hệt như trái tim mất bình tĩnh của cô, Cố Minh vỗ sang vị trí bên cạnh, biểu thị Chung Hiểu Âu ngồi xuống.
Hai tay Chung Hiểu Âu đan chặt lấy nhau, lớn như vậy rồi nhưng đây thật sự là lần đầu tiên tỏ tình, "Phó tổng Cố, em..."
"Tối nay rốt cuộc em làm sao thế? Không thoải mái sao?" Cố Minh chống hai tay ra sau, cơ thể ngả ra sau, lộ ra một khoảng trắng bóc trước ngực, Chung Hiểu Âu nhìn thẳng, nhưng nắm đấm nắm thật chặt, vô cùng tha thiết, "Phó tổng Cố, em đã thích chị từ rất lâu rồi."
Câu nói này giống như gánh nặng nghìn cân trong trái tim cô, đột nhiên bật ra không hề được dự báo trước, không hề được chuẩn bị, không có bất kì kế hoạch nào như vậy, cũng không có cảm giác như trút được gánh nặng, chỉ là thật sự nói ra rồi, cô cảm thấy vô cùng thả lỏng bình thường.
Cơ thể Cố Minh cứng lại, gần đây chịu quá nhiều kíƈɦ ŧɦíƈɦ về tình yêu đồng tính, vô thức tỉ mỉ mài giũa ý nghĩa chữ "thích" này.
Chung Hiểu Âu ngừng giây lát, lại tiếp tục nói, "Từ lần đầu tiên em vào công ty, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy chị trong buổi họp dành cho nhân viên mới, em đã thích chị, là loại thích giữa những người yêu nhau." Cô không biết tại sao nói mãi nói mãi rồi cảm thấy vành mắt nóng lên.
Giờ này phút này, cho dù Cố Minh có là gái thẳng tới đâu, cũng hiểu ra, cô ấy sống 30 năm trên đời, hiện tại đang được một người phụ nữ tỏ tình.
Lúng túng lan tràn từ không khí tới da thịt, từng hạt mưa đêm trong ngày giữa thu rơi lên quần áo, chầm chậm tản ra, mưa thu rơi trên tán cây, phát ra những âm thanh tí tách, trong phòng ngủ chỉ có một ngọn đèn đang sáng, ánh sáng nhàn nhạt như có như không rơi trên khuôn mặt Cố Minh. Cuối cùng Cố Minh ngồi thẳng lưng, nhìn ánh mắt tha thiết của Chung Hiểu Âu mà bối rối hỏi ra một câu như "Em đang đùa phải không?" Nhiều năm như vậy có không ít người theo đuổi cô ấy, nhưng đều là đàn ông, thời đại học, đã ở bên Thạch Lỗi, vẫn có rất nhiều đàn em ở khoa khác tới tỏ tình, nhưng cô ấy một lòng một dạ với Thạch Lỗi, trước nay chưa từng liếc mắt sang những người đó. Sau khi đi làm cũng vậy, nhưng Cố Minh không có kinh nghiệm được phụ nữ tỏ tình. Cho nên, phải làm sao đây?
Chung Hiểu Âu không thể chịu đựng được sự im lặng kéo dài, đứng dậy ấp úng nói, "Em... em nói xong rồi."
Đôi chân dài của Cố Minh thõng bên giường, Chung Hiểu Âu đi rất rội, loạng choạng một cái, nhào về phía trước, không kịp phòng bị. Cố Minh lên trước đỡ lấy Chung Hiểu Âu, trọng tâm bị lệch, hai người ngã ra giường, nửa người của Chung Hiểu Âu vừa hay đè lên ngực Cố Minh, đêm khuya yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng tim đập không theo quy luật bình thường. Chung Hiểu Âu cúi mặt xuống, gương mặt Cố Minh gần ngay trước mắt, nhất định cô bị thứ gì đó nhập vào người, hoàn toàn mất khống chế dính mặt lại gần thêm. Trong mơ hồ, Cố Minh thấp thoáng cảm nhận được sẽ có điều gì đó xảy ra, cô ấy còn chưa kịp phán đoán, đôi mỗi đã bị một thứ gì đó khẽ chạm vào, chạm rất khẽ, nhưng Cố Minh lại cảm thấy đầu óc cô ấy như bị người ta đốt pháo hoa, bụp bụp bụng nổ tung, sự đụng chạm nhẹ nhàng kia lại dính chặt thêm một chút, Cố Minh đã không phân biệt được rốt cuộc là môi ai đang run lên, mềm mềm dính dính.
Đầu óc Chung Hiểu Âu sắp thiếu dưỡng khí, mở mắt chăm chú nhìn Cố Minh ba giây, sắc mặt Cố Minh đỏ ửng, Chung Hiểu Âu không dám tự tung tự tác, loạng choạng quay lại phòng ngủ cho khách, lúc này mới phát hiện chân mình đã nhũn. Cả người ngã ra giường, ban nãy bản thân vừa làm gì? Cô hôn phó tổng Cố, hôn môi phó tổng Cố, nửa đêm canh ba thế này, liệu phó tổng Cố có đuổi cô về nhà không?
Giờ này phút này, những căng thẳng thấp thỏm tới mức dời non lấp biển mới vô thức chìm xuống.
Cố Minh vẫn duy trì tư thế khi cô ấy ngã xuống giường, chỉ là cuộn chân lại, đưa tay đặt lên môi, thoáng mất hồn, đôi môi run rẩy kia khiến người ta cảm thấy hoảng tốt, từng đợt nóng nực trào lên, trong ngày giữa thu, hiển nhiên không thích hợp, nhưng chỉ vì sự rời đi đột ngột của một nụ hôn ngắn ngủi lại khiến người ta trống rỗng, Cố Minh vỗ lên mặt mình, rốt cuộc cô ấy bị làm sao thế?
Tối hôm đó, cách một bức tường, Chung Hiểu Âu lật qua lật lại, trước giường chưa từng nghĩ nụ hôn đầu của mình sẽ ra đi trong tình huống như thế, Cố Minh dù chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn như thế, nhưng vì quá mệt mỏi nên cũng mơ mơ màng màng ngủ mất, chỉ có một mình Chung Hiểu Âu mở to mắt tới khi trời sáng.
Mưa suốt một đêm không dừng. Đã là 7 giờ sáng, sắc trời vẫn âm u, Chung Hiểu Âu đợi cả một đêm, không đợi Cố Minh đuổi mình, sau khi trời sáng liền do dự không biết bản thân có nên chạy thoát thân hay không.
Nếu không đi, lát nữa gặp phó tổng Cố thì phải làm sao? Cố Minh có đánh mình không? Chung Hiểu Âu không biết, hiện tại đầu óc cô đã rất nhão như keo dán, không đúng, là xi măng, cô nhẹ chân nhẹ tay vặn cửa phòng, thò đầu ra, phát hiện phòng khách không có động tĩnh, lại nhìn về phía phòng bếp cùng phòng tắm một vòng, Cố Minh không ở đó, nghĩ nhất định vẫn chưa dậy, Chung Hiểu Âu không đánh răng rửa mặt, đổi lại quần áo của mình, nhẹ nhàng vặn cửa rời đi, ra khỏi nhà Cố Minh, cảm giác ngạt thở căng thẳng bao trùm toàn thân suốt tối qua mới dần được giải tỏa, cô không đợi thang máy, vòng sang lối cầu thang bộ vội vã xuống tầng. Không biết phó tổng Cố sẽ nghĩ gì về mình đây? Cô thật sự bị ma nhập vào người rồi, là tối hôm qua đó.
Ra khỏi khu nhà, đi qua một cửa hàng bán cháo, nghĩ nghĩ một lúc, lại gọi một phần cho Cố Minh, rồi lại quay lại.