Chương 40:
Đó là lần đầu tiên trong nhiều năm qua Cố Minh mát-xa ở chỗ Mộc Dao, Mộc Dao đương nhiên chỉ định Hứa Nặc cho cô ấy, chỉ là Cố Minh không thích tiếp xúc cơ thể trực tiếp, Hứa Nặc cũng không cưỡng ép cô ấy, liền dùng gậy đấm bóp cho Cố Minh.
"Người cuồng công việc như cậu không đi làm lại chạy tới chỗ tôi là sao." Mộc Dao cũng bò lên bàn, hai người dùng phòng riêng của Mộc Dao.
"Không phải bình thường cậu rất muốn tôi đến sao?" Cố Minh thấy điện thoại ở một bên của mình không ngừng sáng lên, trực tiếp cầm lên, không chút che đậy, "Tổng giám đốc Quan, tôi thất tình, hôm nay tâm trạng rất không tốt, hiện tại đang ở trên cầu, nếu cô không phê chuẩn cho tôi nghỉ, hiện tại tôi sẽ nhảy từ trên cầu xuống."
Đầu bên kia điện thoại ngây ra, sau đó không lên tiếng trực tiếp cúp điện thoại.
"Ai thế? Cậu nói chuyện với người khác vậy sao? Rất khác phong cách của cậu." Mộc Dao có chút ngạc nhiên hỏi.
Cố Minh tắt nguồn điện thoại, "Vậy tôi nên có phong cách thế nào?"
"Thường thường muốn hẹn cậu đều hẹn không nổi, không phải tăng ca thì sẽ là trên đường tăng ca, cũng chưa từng thấy cậu nói chuyện với lãnh đạo của cậu như thế."
Cố Minh nằm trên giường, cảm thấy cả người như lún vào cũng bùn, cũng không biết tại sao, hễ cứ nói chuyện với Quan Dĩ Đồng là không thể hiền lành được, có lẽ điều này thật sự không thể trách cô ấy, thực tế là do Quan Dĩ Đồng nói mãi không thủng được màng nhĩ, nghĩ tới biến động trong công ty, nghĩ tới bà chủ mới biến hóa khôn lường chẳng biết từ sáng tới tối nghĩ gì trong đầu, Cố Minh vô thức suy nghĩ, bản thân có nên rời khỏi thành phố này để về Thượng Hải hay không.
"Cái gì?" Khi Cố Minh nói ra nghi ngờ trong lòng mình với Mộc Dao, Mộc Dao bò dậy từ trên giường mình, áo khoác trên người vẫn chưa thắt chặt, vai áo trượt khỏi vai, có thể nhìn thấy hõm ngực, cơ thể của Mộc Dao không tệ, nhưng Cố Minh không thể nhìn thẳng, lên tiếng nhắc nhở, "Lộ rồi kìa."
Mộc Dao nhún vai, thắt chặt áo khoác, bất mãn nói, "Cậu điên à, về Thượng Hải cái gì chứ."
"Bố mẹ tôi đột nhiên nhắc tới, tôi cũng có chút do dự, hiện tại không kết hôn nữa, ban đầu là vì Thạch Lỗi mới chuyển tới Thành Đô, hiện tại là một người xa xứ, một thân một mình, còn ở lại làm gì nữa chứ?"
"Tôi không phải người à?" Mộc Dao hung dữ nói, "Thạch Lỗi là cái thá gì, cậu làm gì phải vì anh ta mà rời khỏi Thành Đô chứ? Làm vậy như thể anh ta quan trọng lắm ấy."
Cố Minh vén tóc, cô ấy cũng chưa nghĩ kĩ, trong lòng cũng rất hỗn loạn.
"Cậu đã sống ở đây nhiều năm vậy rồi, công việc cũng rất ổn định đúng không? Hơn nữa thiếu Thạch Lỗi, cậu không thể tìm được đàn ông ở Thành Đô hay sao? Đàn ông Thành Đô ngoài việc hơi lùn một chút, còn lại những phương diện khác đều rất tốt, tên cặn bã như Thạch Lỗi chỉ là trường hợp ngoại lệ, cậu đừng vì hận một người mà tổn thương cả một thành phố, biết không?" Mộc Dao có chút đau lòng nói.
Cố Minh lắc đầu, không lên tiếng, tỏ ý bảo Hứa Nặc tiếp tục mát-xa cho mình.
Mộc Dao vẫn không yên tâm, "Tôi nói cậu nghe, cậu không được đi, nghe rõ chưa hả, cậu đi rồi, tôi phải làm sao đây, về Thượng Hải rồi không biết bao giờ mới có thể gặp lại."
"Bây giờ khoa học kĩ thuật phát triển như thế, khoảng cách không gian đã không còn là khoảng cách nữa rồi, muốn gặp chẳng phải chỉ cần mua một tấm vé máy bay thôi sao."
"Cái rắm! Nào có thể ngày ngày gặp nhau chứ? Khi tôi nhớ cậu thì có thể mua vé máy bay đi là được, nhưng ngày ngày đều phải bay tới bay lui sao?" Mộc Dao càng nói càng tức, cảm giác giống như Cố Minh thật sự quyết định rời đi.
"Biết rồi." Cố Minh nghĩ trong lòng, chuyện này để sau này rồi tính vậy.
Hai người im lặng một lúc, Mộc Dao như thể có chuyện muốn nói, hỏi Cố Minh thoải mái chưa rồi bảo hai thợ mát-xa ra ngoài, rồi dặn Tiểu Mai lấy ít hoa quả vào phòng, Cố Minh thấy Mộc Dao có chuyện muốn nói, nghiêng đầu kiên nhẫn chờ đợi.
"Thôi bỏ đi, hiện tại cậu cũng không có tâm trạng nghe tôi nói mấy chuyện này." Mộc Dao vừa ăn nho xanh vừa nói.
Bình thường Mộc Dao không phải là người muốn nói lại thôi, thường ngày cô là người quyết đoán thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, Cố Minh rất hiếm khi thấy cô như thế, "Tôi không sao mà, Thạch Lỗi đã vậy rồi, tôi cũng không có gì để buồn nữa. Cậu sao thế? Gặp chuyện gì sao?"
Mộc Dao đáng thương nhìn Cố Minh, lại nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, lúc này mới đứng dậy, chạy tới bên giường Cố Minh, "Minh này, cậu biết căn phòng này là tôi tự chuẩn bị, cố ý đặt hai chiếc giường, một chiếc chuyên dùng cho cậu."
"Cậu có gì thì nói đi, hôm nay sao lại quanh co lòng vòng vậy chứ."
"Chuyện này tôi chỉ nói với một mình cậu thôi, thật đấy." Không biết Mộc Dao nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt có chút vô hồn, "Còn nhớ người phụ nữ lần trước tôi nói với cậu không?"
"Người phụ nữ nào?" Cố Minh bị cảm xúc thất tình của bản thân và rắc rối gia đình quấn lấy, sớm đã quên mất chuyện Mộc Dao từng lên giường với một người phụ nữ xa lạ.
"Chính là cái người lần trước tôi kể cho cậu ấy, người đã lên giường với tôi ấy." Mộc Dao cúi thấp cơ thể, dựa gần Cố Minh.
"À, là tình một đêm của cậu, là chuyện cậu lăn giường với phụ nữ ấy hả?" Được Mộc Dao nhắc nhở, Cố Minh đã nhớ ra, thật ra thái độ của Cố Minh với xu hướng tính dục cũng coi là trung lập, là một người dị tính luyến ái, cô ấy cảm thấy chuyện yêu đương của người đồng tính luyến ái gần như không liên quan quá nhiều tới bản thân, nền giáo dục mà cô ấy tiếp thu cũng không tới mức khiến cô ấy kì thị tình yêu như thế, chỉ là người kia là Mộc Dao, bảo cô ấy nói thế nào mới hợp tình hợp lí đây?
Sau khi chia tay với Tất Tiểu Quân, Mộc Dao không nghiêm túc yêu đương nữa, đàn ông bên cạnh thay đổi liên tục, từng người từng người một, giống như cưỡi ngựa xem hoa, Mộc Dao cũng lười nhớ tên, Cố Minh cũng có quá nhiều tâm sự, nhưng không hề nghĩ tới có một ngày Mộc Dao sẽ xảy ra chuyện gì đó với phụ nữ, thật sự ngoài sức tưởng tượng. Chuyện này cũng vượt quá nhận thức về Mộc Dao của Cố Minh.
"Sao thế? Lần trước vẫn chưa nói xong à?" Cố Minh hỏi, khẽ ngồi thẳng người, tỏ thái độ nghiêm túc nghe giãi bày, trực giác nói với Cố Minh, trong lòng Mộc Dao có chuyện.
Mộc Dao lắc đầu, ánh mắt tản mạn, từ sau buổi tối phát sinh quan hệ với người phụ nữ kia ở quán bar một cách kì quái, Mộc Dao giống như mất hồn, thật sự là mất hồn, lúc lái xe vẫn còn suy nghĩ, khiến hai ngày này cô không dám lái xe, thấy chuyện này cũng không có người nào để giãi bày, mỗi ngày tới cửa tiệm đều hồn bay phách lạc, thường xuyên xem điện thoại, nghĩ tới việc người phụ nữ kia sẽ gọi điện cho mình, lại cảm thấy bản thân có bệnh. Đáng tiếc là, không lưu phương thức liên hệ của người đó. Cô cũng không biết tại sao bản thân từ sáng tới tối lại hồn bay phách lạc như thế, ngủ một tối còn có thể nặn ra tình cảm, cô chỉ có thể giải thích với bản thân là vì cảm giác mới mẻ, nhất định là vì cảm giác mới mẻ. Dáng vẻ người phụ nữ như vuốt mèo lúc trên giường kia thường xuyên bám lấy cô, khiến cô bốc hỏa, thậm chí còn vô tình cố ý tới cầu Cửu Nhãn, chỗ cũ của hai người, nhưng không tới quán bar. Mộc Dao lòng vòng trên cây cầu lần đầu tiên gặp người phụ nữ hoang dại kia, đi qua đi lại rất lâu, cảm thấy bản thân là một kẻ kiên, liền trốn vào trong xe, trạng thái chán nản đó tiếp diễn những mấy ngày, mãi tới hai ngày trước, cô nhận được một tin nhắn, tin nhắn đó giống như ám hiệu ngầm lại giống như lừa đảo, nội dung tin nhắn chỉ có số phòng khách sạn cùng thời gian, không còn câu chữ dư thừa nào khác, Mộc Dao cũng không hỏi, trực giác nói với cô nhất định là người phụ nữ kia. Cô không diễn tả nổi tâm trạng khi đó, có phần vui vẻ vì người phụ nữ kia thật sự đã liên lạc lại với mình, nhanh chóng về nhà thay quần áo mới đi thẳng tới khách sạn. Nói thật lòng, rất lâu rồi cô chưa từng căng thẳng như thế, đứng ngoài cửa phòng rất lâu, cũng không gõ cửa, chỉ gửi một tin nhắn nói, "Tôi ở ngoài cửa."
Không lâu sau, cửa được mở ra một khe hở, không bất ngờ, lộ ra gần nửa khuôn mặt của người phụ nữ kia, nhịp tim của Mộc Dao tăng tốc, hiện tại cô đang muốn thuê phòng cùng phụ nữ sao?
Lần này không giống lần trước, buổi tối lần đầu tiên đã uống rượu, lại là không gian ngập trong vàng son, lần này, Mộc Dao rất tỉnh táo, không uống lấy một ngụm rượu.
Người phụ nữ kia mặc chiếc váy dài màu đen làm tổ trên sô-pha, trong tay cầm ly rượu vang, nhìn chằm chằm vào cô, trước giờ Mộc Dao chưa từng cẩn thận tới vậy, chỉ có chút luống cuống không biết nên nói gì, đây cũng không phải tình một đêm đầu tiên của cô, người phụ nữ kia cũng không lên tiếng, rót rượu rồi đưa tới tay cô, sau đó khẽ chạm cốc với Mộc Dao. Người phụ nữ ấy xõa tóc dài ngang vai, khi chạm cốc với Mộc Dao liền dựa khẽ lên vai cô, Mộc Dao cảm thấy lồng ngực mình tắc nghẽn, nhanh tới vậy sao? Không nói chút chuyện sao? Có lẽ ngay cả bản thân Mộc Dao cũng không biết, tại sao lại nhớ nhung người phụ nữ này, còn là một người phụ nữ xa lạ, người phụ nữ kia dựa vào vai Mộc Dao, người ấy tiện tay đặt tay lên eo cô, trong phòng bật nhạc dịu nhẹ, Mộc Dao cùng nhảy với người ấy. Chính xác mà nói, không tính là nhảy, chỉ là cơ thể dựa vào cơ thể, lắc lư theo âm nhạc, cũng không biết người phụ nữ này là người thế nào, nhưng mỗi lần chọn khách sạn đều không tệ, bên ngoài cửa sổ chạm sàn lớn là những cột đèn giao thông xanh đỏ của cả thành phố, cuối cùng người phụ ấy lên tiếng, dọc từ cổ tới vành tai Mộc Dao, "Chị không ngạc nhiên vì là tôi sao, mấy ngày này có phải luôn nhớ tôi không?"
Toàn thân Mộc Dao đều nổi da gà, rất lâu sau, mới hổn hển đáp trả, "Tại sao không phải là cô nhớ tôi?"
Người phụ nữ kia không tức giận mà nở nụ cười, cả người khẽ nghiêng về phía sau, cơ thể nghiêng đi quá nhiều, Mộc Dao sợ cô ấy ngã, cơ thể nghiêng về phía trước, ôm lấy eo cô ấy, người phụ nữ ấy thuận thế vòng lấy cổ cô, Mộc Dao bị cô ấy quyến rũ tới nổi lửa, nhưng người phụ nữ đột nhiên buông tay bảo cô đi tắm, Mộc Dao chỉ thấy người phụ này thật sự quá quyến rũ, ngay tới bản thân là phụ nữ như cô cũng không khống chế nổi, kiếp trước là hồ ly tinh sao?
Tắm rửa xong, người phụ nữ ấy vẫn ngồi ngoài sô-pha uống rượu, mưa phùn lâm thâm rơi xuống đất bên ngoài cửa, từng vệt nước đọng trên cửa sổ chạm sàn, Mộc Dao xỏ dép đi tới bàn trà, vừa bị người phụ nữ yêu quái kia làm loạn nên có chút khát, vặn nắp chai uống một ngụm, người phụ nữ kia vẫn ngồi trên sô-pha, cứ thế nhìn cô, Mộc Dao giả vờ bình tĩnh, tay nắm lấy chai nước khoáng, miệng chai không rời khỏi miệng, nhưng hô hấp vô thức nặng đi.