Chương 38:

Khoảnh khắc Chung Hiểu Âu nhìn thấy tổng giám đốc Quan, cả người như rơi xuống hố băng, lúc đó cô còn chưa ý thức được điều gì, chỉ cảm thấy "ban ngày không nên nói người, buổi tối không nên nói quỷ", những chuyện tâm linh nhất định không đùa được đâu, cô vô thức cúi thấp người xuống, thấy Trì Úy đã cầm bình nước trên bàn che đi cả khuôn mặt, cô ấy thật sự rất kích động, ở dưới bàn véo vào chân Chung Hiểu Âu, "Thật sự là đại công chúa, thật sự là bà chủ mới!"

"Mình thấy rồi, ban nãy không nên nói tới chủ đề liên quan tới cô ấy."

"Chung Hiểu Âu, cậu thua chắc rồi." Trì Úy kéo cô tới gần rồi nhỏ tiếng nói.

"Sao thế?" Chung Hiểu Âu căng thẳng tới nỗi cả người co thành một nhúm, cô thật sự không muốn gặp gỡ tổng giám đốc Quan trong thời gian riêng tư.


"Nơi chúng ta tới là dành cho ai, đây là quán bar cho lesbian đấy." Trì Úy nhắc nhở.

Lúc này Chung Hiểu Âu mới hoàn hồn, ánh mắt thẳng tắp nhìn sang Trì Úy, đây là định mệnh gì chứ, cô cũng ra sức véo lấy Trì Úy ở dưới gầm bàn, "Đã nói đừng tới, đừng tới, cậu xem cậu cứ muốn tới."

"Đừng ồn, đừng ồn, cô ấy tới đây rồi, mẹ ruột của con ơi, cô ấy nhìn thấy chúng ta rồi." Trì Úy trực tiếp đẩy tay Chung Hiểu Âu ra.

"Thật hay giả đấy? Vậy chúng ta mau đi thôi..." Chung Hiểu Âu không biết tại sao lại căng thẳng như vậy.

Nhưng khoảng cách chỉ mấy bàn, chớp mắt một cái, Quan Dĩ Đồng đã tiến tới gần, Chung Hiểu Âu có thể cảm nhận được một bóng người mạnh mẽ trùm lên cơ thể cô, thật sự là không có chỗ để trốn, ánh mắt Quan Dĩ Đồng sáng tỏ khoanh hai tay trước ngực đứng sừng sững ở đó, thật sự là đứng sừng sững!


"Tổng giám đốc Quan, trùng hợp quá." Trì Úy thấy không còn đường lui, đành đứng dậy chào hỏi, Chung Hiểu Âu cũng hết cách, chỉ đành đứng dậy cùng Trì Úy, cười cười với Quan Dĩ Đồng đôi cái.

"Tôi biết nhân viên không muốn nhìn thấy bà chủ của mình trong thời gian tan làm, cũng thật là trùng hợp, nhưng biểu cảm của em, cũng trắng trợn quá đấy, thư kí nhỏ." Quan Dĩ Đồng lấy đồ ăn vặt trong đĩa trên bàn ném vào miệng, sau đó tự nhiên như không ngồi xuống.

"Vị này là?" Quan Dĩ Đồng có chút khó nhận mặt, việc nhớ người quả thật không phải là sở trường của cô ấy.

"Em thuộc phòng Tài nguyên nhân lực, Trì Úy." Trì Úy vội tự mình giới thiệu.

"Có hai đứa thôi à?" Quan Dĩ Đồng nhìn xung quanh, hình như cũng không còn đồng minh nào khác, "Vị tomboy kia đâu?"

Quan Dĩ Đồng hiển nhiên là muốn hỏi Lộ An.


"Dạ, cậu ta ạ, tối nay không gọi cậu ta." Trì Úy giải thích, nói.

"Ờ, thư kí nhỏ kia." Quan Dĩ Đồng gọi Chung Hiểu Âu.

"Sao thế tổng giám đốc Quan?" Chung Hiểu Âu thật sự cảm thấy độc xâm nhập vào máu rồi.

"Tôi nói trong công ty chúng ta có không ít người đồng tính, đúng không?"

Vấn đề trắng trợn này tại sao lại hỏi cô chứ?

"Thịt bò này ăn ngon đấy, gọi thêm một đĩa nữa." Khi Quan Dĩ Đồng thẩm vấn Chung Hiểu Âu, vẫn không quên căn dặn Trì Úy.

"Nói đi, còn có ai nữa?"

Tổng giám đốc Quan, chị cũng hóng hớt quá đấy! Chung Hiểu Âu phỉ nhổ trong lòng.

"Tổng giám đốc Quan, người đồng tính luyến ái trong công ty cũng không nhiều, cũng chỉ có năm sáu người mà thôi." Thấy Chung Hiểu Âu không lên tiếng, Trì Úy vội vàng phụ họa.

Quan Dĩ Đồng gật đầu, biểu thị Trì Úy tiếp tục trình bày.
"Tomboy phòng Tài vụ mà chị nhắc tới, phòng Kế hoạch có hai người, một nam một nữ, còn có..." Trì Úy chỉ vào hai người là cô ấy và Chung Hiểu Âu.

Quan Dĩ Đồng hoàn toàn không chút ngạc nhiên, chỉ tùy tiện hỏi, "Cố Minh có phải không?"

"Không phải!" Hai người Chung Hiểu Âu và Trì Úy đồng thanh nói, đương nhiên, âm thanh của Chung Hiểu Âu lớn hơn Trì Úy rất nhiều.

"Không đồng tính, vậy em thích người ta làm gì?" Quan Dĩ Đồng không khiến người ta hoảng hốt sẽ không ngừng tay, nói.

Chung Hiểu Âu rất muốn che mặt khóc lên, có phải tổng giám đốc Quan có bệnh hay không chứ? Có bệnh thì mau về nhà đi được không, làm gì phải sống chết nắm lấy chuyện người ta thích nữ thần không buông chứ. Chính vào lúc nghiêm túc, bối rối lại kì quái này, Trì Úy... Trì Úy lại cười thành tiếng! Còn đâu là nhân tính? Còn đâu là tiết tháo? Đã nói là bạn tốt hoạn nạn cả đời có nhau cơ mà, nay đi đâu mất rồi? Hiện tại Chung Hiểu Âu rất muốn giơ chân đá một cước cho tổng giám đốc Quan lăn ra đường. Trì Úy vẫn đang cười!
"Xin lỗi mà!" Trì Úy xin lỗi nói, kì lạ là, Trì Úy cảm giác tổng giám đốc Quan có lẽ là đồng loại, thấp thoáng cảm thấy Quan Dĩ Đồng gần gũi hơn chút, thế là mạnh dạn không sợ chết hỏi, "Tổng giám đốc Quan, chị...?"

Còn chưa hỏi xong, đã thấy ánh mắt buốt thấu xương của Quan Dĩ Đồng lướt qua, Trì Úy vội vàng tắt tiếng.

"Chỉ có vấn đề là thích phụ nữ khó nói ra miệng tới vậy sao?" Quan Dĩ Đồng hờ hững nói.

Tổng giám đốc Quan, thật sự kính phục một hảo hán như chị! Sự sùng bái tổng giám đốc Quan trong lòng Trì Úy vô thức cao lên một phần.

"Nhưng trong công ty chúng ta có cho phép yêu đương ở nơi làm việc không?" Quan Dĩ Đồng thật sự không nắm quá rõ quy định của công ty.

"Trên nguyên tắc, là không cho phép." Trì Úy đáp.

"Tại sao?"

Cái gì mà tại sao, trước nay công ty đều có quy định này, Trì Úy vừa tới đã có quy định này.
"Em ghi lại, ngày mai tới công ty, loại bỏ mục này đi, tôi phát hiện quy định trước kia của công ty có rất nhiều mục không tốt, còn nữa, thích phụ nữ khó nói ra miệng tới vậy sao?" Quan Dĩ Đồng dồn ép.

"Không phải ạ, chỉ là vì..."

Chung Hiểu Âu còn chưa nói xong, liền thấy Quan Dĩ Đồng đã đứng dậy, vẫy tay về phía sau lưng cô, có lẽ là chào hỏi bạn của cô ấy.

"Lần sau gặp." Quan Dĩ Đồng vỗ vỗ tay, sau đó rời đi.

Chung Hiểu Âu câm nín dùng hai tay che mặt, còn Trí Úy vỗ tay tán thưởng, "Rất có phong thái, rất có sức hấp dẫn."

"Không phải cậu nhìn trúng cô ấy rồi chứ?" Chung Hiểu Âu cầm bia trên bàn lên uống.

Trì Úy nhìn theo bóng lưng rời đi của Quan Dĩ Đồng, nhún vai, "Không phải người cùng tầng, không theo đuổi nổi, ngắm thôi là được rồi, hơn nữa là bà chủ, cô ấy là bà chủ, đừng nói theo đuổi, chỉ cần chọc người ta không vui, ngay cả công việc cũng đi tong, mình giống người tự ngược như cậu sao, nhất định phải tìm thử thách có độ khó cao." Trì Úy chạm cốc với Chung Hiểu Âu.
"Cô ấy nhìn thế nào mà ra mình thích phó tổng Cố nhỉ?" Chung Hiểu Âu cảm thấy không thể tin nổi, thật sự rõ ràng tới vậy sao? Chỉ thiếu nước toàn bộ công ty đều biết cô thích phó tổng Cố nữa mà thôi, thật sự quá đủ rồi.

"Có lẽ là tiếp xúc nhiều, nhìn thấy ánh mắt cậu nhìn phó tổng Cố, liền có thể nhận ra, cậu sợ người khác biết thế sao?"

"Mình chỉ sợ phó tổng Cố biết mà thôi." Chung Hiểu Âu thở dài, có cốc đựng nước chanh, cô dùng ngón tay nhúng vào nước rồi vẽ bùa trừ tà trên bàn, "Mình sợ chị ấy để ý, sợ sau khi chị ấy biết, sẽ cố tình tránh xa mình, mình cảm thấy giống hiện tại cũng đã không dễ dàng gì rồi. Mình có thể nhìn ra, chị ấy rất tin tưởng mình, mình sợ tới lúc đó chị ấy sẽ bối rối, vốn dĩ gần đây chị ấy đã rất nhiều việc rồi, mình không muốn thêm phiền phức cho chị ấy."
"Chà!" Trì Úy vỗ tay Chung Hiểu Âu, có lúc ngôn ngữ để an ủi thật sự rất vô ích, cô ấy hi vọng Chung Hiểu Âu hạnh phúc, nhiều năm như thế, suốt những ngày tháng qua, cô ấy rất muốn Chung Hiểu Âu có thể tìm được người trong định mệnh của mình, cô ấy không biết Cố Minh có phải người đó không, cũng không biết người như Cố Minh liệu có bài xích chuyện phụ nữ thích phụ nữ hay không chứ đừng nói tới chuyện yêu đương với phụ nữ, "Được rồi, được rồi, không phải hôm nay người thất tình là mình sao, sao cảm xúc của cậu lại xuống thấp vậy chứ?" Trì Úy chuyển chủ đề, nói, "Nghiêm trọng như thế làm gì, tốt xấu gì cậu cũng nên an ủi mình chứ."

Chung Hiểu Âu trừng mắt với Trì Úy, ném củ cải khô trên đĩa về phía Trì Úy, "Vừa nãy cậu còn cười, còn cười, cậu có chút nhân tính nào không thế."
"Không phải, tổng giám đốc Quan thẳng thắn quá, mình không nhịn được." Trì Úy cầu tha mạng nói.

"Bây giờ mình rất lo." Chung Hiểu Âu uống thêm một ngụm bia.

"Sao thế?"

"Thường ngày tổng giám đốc Quan và phó tổng Cố rất hay qua lại, cậu nói xem liệu có ngày nào đó cô ấy mắc bệnh trực tiếp nói cho phó tổng Cố biết chuyện mình thích phó tổng Cố không?"

"Không thể nào."

"Cái này khó đoán, cậu không biết tổng giám đốc Quan biếи ŧɦái nhường nào đâu.

"Cái này..." Trì Úy chống cằm, cô ấy cũng không có cách nào, "Nếu cô ấy thật sự nói ra thì sao?"

"Vậy mình tiêu rồi." Chung Hiểu Âu đáng thương nói, "Nhất định phó tổng Cố sẽ không để ý tới mình nữa."

"Được rồi, được rồi, đừng dọa mình dọa người nữa, chuyện còn chưa tới cậu đừng lo lắng trước làm gì." Trì Úy vỗ mặt cô, "Hay là nếu có cơ hội thì hỏi phó tổng Cố xem, hoặc ít nhất là thăm dò thái độ của cô ấy, nếu thật sự là kháng cự, bài xích, thậm chí là sợ hãi, thì mình khuyên cậu, nên bỏ đi, Chung Hiểu Âu, thật đấy, thăm dò thái độ của phó tổng Cố mới là việc cậu cần làm."
"Ừm!" Chung Hiểu Âu nghĩ nghĩ, Trì Úy nói rất có lí, nhưng lần trước Quan Dĩ Đồng lên cơn nói tới chuyện đồng tính luyến ái, cảm giác phó tổng Cố cũng không có thái độ gì, có lẽ không tới mức buồn nôn ghét bỏ, đợi Cố Minh sắp xếp khoảng thời gian bận rộn này xong, cô cũng phải tìm cơ hội để thăm dò.

"Chúng ta cũng đi không? Nếu không lát nữa tổng giám đốc Quan lại tới đấy." Chung Hiểu Âu thật sự có chút sợ vị tổng giám đốc họ Quan này, chủ yếu là vì Quan Dĩ Đồng rất khác thường, thâm sâu khó dò, vui buồn thất thường, rất khó nắm bắt.

"Được rồi, đi thôi, nhưng vẫn phải đi chào hỏi rồi mới đi được."

"Tổng giám đốc Quan, bọn em đi trước đây ạ." Trì Úy dắt theo Chung Hiểu Âu đi về phía Quan Dĩ Đồng, tạm biệt nhau ở quán bar, Trì Úy còn chưa muốn về nhà, người bạn gái mới chia tay hôm nay vẫn còn ở nhà thu dọn đồ đạc, cũng không biết đã thu dọn xong chưa, hiện tại về nhà mà gặp nhau sẽ rất lúng túng, cô ấy vặn cổ, cảm thấy toàn thân cứng ngắc, "Đi spa với mình đi, cơ thể căng cứng quá đi."
"Muộn lắm rồi."

"Đi thôi." Hai người gọi xe tắc-xi, đi về cửa đông, quảng trường SM có một tiệm spa Trì Úy từng tới, chỉ là khi đến nơi, cửa tiệm đã đóng cửa, "Chà, sao lại không kinh doanh nữa rồi? Thẻ của mình ở đây vẫn còn tiền nữa mà."

"Làm sao đây? Đóng cửa rồi, trong thẻ của cậu còn bao nhiêu tiền?"

"Không nhớ nữa, hình như còn đủ trả cho rất nhiều lần nữa." Trì Úy không nhớ rõ, "Mặc kệ đi, sang cửa tiệm bên cạnh đi."  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play