Chương 34:
"Bố mẹ, hai người tới rồi à." Cố Minh lên trước đón bố mẹ mình, khuôn mặt nặn ra nụ cười, còn Cố Vũ làm vẻ như chưa tỉnh ngủ.
"Sao ban nãy em không nghe điện thoại?" Cố Minh mắng.
"À, em vừa lên xe liền ngủ mất, em nói chị nghe, đường ở Tứ Xuyên gồ ghề quá đi mất, làm em nôn đấy."
"Bố mẹ đói chưa ạ, chúng ta đi ăn trước đã, bố mẹ, hai người muốn ăn gì?"
"Về nhà rồi nấu, dù sao cũng tới cửa nhà rồi." Mẹ Cố có chút mệt, muốn nhanh chóng tìm nơi để nghỉ ngơi.
"Cái đó, bố mẹ, chúng ta nên đi ăn trước đã, hôm nay con quên đem theo chìa khóa rồi." Chìa khóa đã bị Cố Minh vứt trả Thạch Lỗi từ lâu.
"Vậy Thạch Lỗi đâu? Thạch Lỗi có biết chúng ta tới rồi không?" Mẹ Cố đẩy chiếc kính lão của mình.
"Hôm nay anh ấy tăng ca."
"À, cũng được, vậy chúng ta đi ăn trước, nhưng hành lí phải làm thế nào đây?"
"Đặt lên xe của con đi, Cố Vũ, đem hành lí của bố mẹ lên xe đi."
Cố Vũ nghe lệnh chuyển hành lí, đột nhiên một chiếc xe máy lao về phía này, trên xe có logo của cửa hàng KFC, vì xe máy chạy khá nhanh nên mẹ Cố chú ý tới, thấy chiếc xe dừng lại trước "cửa nhà" Cố Minh, sau đó gõ cửa.
Ồ! Mẹ Cố cảm thấy có gì đó không đúng, trong nhà có người sao? Người kia gõ cửa nhà, chưa đợi bà tỉnh táo, cánh cửa chống trộm 'cạch' một tiếng rồi mở ra, Cố Minh nhìn theo tầm mắt của bà, nhìn thấy nhân viên chuyển phát nhanh giao túi đồ ăn nhanh của KFC tới tay người phụ nữ trong nhà, người phụ nữ đó vẫn đang mặc đồ ngủ, chính là tiểu tam tuổi đôi mươi mà Thạch Lỗi nɠɵạı ŧìиɦ lúc trước. Trái tim Cố Minh muốn nhảy tới cổ họng, bây giờ mới hơn 4 giờ chiều, vẫn là ngày làm việc, cô gái này đã chuyển tới sống chung với Thạch Lỗi nhanh tới vậy sao?
"Minh Minh, cô gái đó là ai thế? Sao lại ở trong nhà con?" Mẹ Cố vừa hỏi ra miệng, liền nhìn thấy Thạch Lỗi mặc chiếc áo phông cùng quần đùi đứng trước cửa, dựa lên người người phụ nữ kia, người phụ nữ kia tiện tay đút cánh gà vào miệng anh ta. Cố Minh thầm nói một tiếng, và thế là hết, cảnh tượng này, dù có là kẻ ngốc cũng có thể đoán ra được. Cô ấy thấy mẹ mình ngày càng tiến lại gần, càng không biết Cố Vũ đã lặng lẽ tới bên cửa từ lúc nào, không ngẩng đầu, dứt khoát gọi một tiếng "Anh rể."
Thạch Lỗi chưa tỉnh ngủ, cũng không ý thức được là đang gọi mình, Cố Minh nhìn rõ người phụ nữ đang vòng tay lên cổ Thạch Lỗi, con ngươi gần như muốn lồi ra ngoài.
"Chà, ai đây, không biết xấu hổ vậy cơ à, chia tay rồi còn để người nhà chạy tới cửa nhà người ta sao? Sao thế này? Chia tay rồi nhưng vẫn không nỡ à? Hối hận rồi sao? Muộn rồi." Những cô gái trẻ tuổi đều cảm thấy tranh giành được một người đàn ông, giống như chiến thắng cả một cuộc chiến.
"Người phụ nữ này là ai? Hả? Thạch Lỗi?" Cố Vũ hoàn hồn, nhanh như bay xông tới nắm lấy cổ áo Thạch Lỗi, ngay cả xưng hô cũng đã thay đổi.
Thạch Lỗi có khốn nạn thế nào cũng không ngờ được sẽ gặp người thân của Cố Minh trong hoàn cảnh này, nhất thời cũng ngây ra, ngược lại là cô gái trẻ sau 90 náo loạn quơ lên mặt Cố Vũ, "Làm gì thế làm gì thế? Lúc trước bị đánh khó khăn lắm mới khỏi, các người lại muốn đánh người nữa đúng không? Buông tay, anh từ đâu tới đây, mau cút đi cho tôi." Cô gái trẻ tuổi ban đầu còn nói tiếng phổ thông bằng giọng đanh đá, sau đó đổi hẳn sang giọng Tứ Xuyên để chửi mắng.
Em trai Cố Minh, Cố Vũ từng làm việc cho bà cô ở Đông Bắc mấy năm, máu nóng dồn lên não, "Tôi không đánh phụ nữ, hôm nay cô đừng để tôi phá lệ, cô còn động chân động tay thì đừng trách tôi."
"Anh là cái đồ úng não, anh gọi cả cái nhà mẹ đẻ thối nát của anh ra đây?" Người phụ nữ kia giơ nanh múa vuốt về phía mặt Cố Vũ, Cố Vũ thật sự thấy phiền, liền đẩy cô ả một cái, sức lực của anh chàng rất lớn, em gái sau 90 với vóc dáng nhỏ, trực tiếp bị đẩy ngã xuống đất.
"Cố Vũ, cậu làm trò gì thế?" Thạch Lỗi nhìn thấy cô ả bị đẩy xuống đất, cũng túm lấy cổ áo Cố Vũ, Cố Vũ không tiếp tục phí lời, trực tiếp dùng nắm đấm để chào hỏi.
"Ái chà chà, náo loạn gì đây?" Anh chàng chuyển phát nhanh lùi về sau, bố Cố mẹ Cố vội vàng đi theo về phía trước, Cố Minh thấy tất cả mất kiểm soát, cả người đều không ổn, cô lên trước muốn kéo Cố Vũ và Thạch Lỗi ra, nhưng không kéo nổi, lại sợ bố mẹ mình bị thương, nên kéo bố Cố mẹ Cố sang một bên, mẹ Cố tức tới nỗi cả cơ thể run lên, nào biết người phụ nữ kia không bị khống chế liền nhào tới nắm lấy tóc Cố Minh, da đầu Cố Minh bị kéo tới đau, Cố Minh đau tới nhăn mặt, người phụ nữ kia lại vung tay về phía mặt cô ấy, Cố Minh chỉ biết đỡ, trước giờ cô ấy chưa từng đánh nhau với người khác, cũng không biết phải đánh thế nào, chỉ có thể tránh, nhưng nào có phải đối thủ của ả hồ ly tinh. Đột nhiên, một bóng người từ cửa nhà vụt tới, nhảy qua sô-pha, cầm gạt tàn trên bàn trà đập lên đầu cô gái kia, cô ả kêu thảm thiết một tiếng, căn phòng hỗn loạn đột nhiên yên tĩnh trở lại, mọi người bốn mắt nhìn nhau, Cố Minh nhìn thấy người cầm gạt tàn thuốc, hỏi một câu theo bản năng, "Không phải em đi rồi sao?"
"Các người, ức hiếp người quá đáng rồi đấy." Thạch Lỗi chạy tới ôm lấy cô gái kia.
Sở cảnh sát, Cố Minh tiều tụy trình bày với phía cảnh sát, người ngồi phía trước là em trai ruột của cô ấy, người yêu cũ của cô ấy, còn có thư kí của cô ấy, trước giờ cô ấy chưa từng cảm nhận được cuộc sống của mình lại phong phú tới vậy.
Người báo cảnh sát là anh chàng chuyển phát nhanh, anh ta gọi 110.
"Ai ra tay trước?' Cảnh sát tra hỏi.
Cố Vũ nghẹn một bụng tức, căn bản vẫn chưa thể giải phóng, nhìn Thạch Lỗi như hổ đói vồ mồi, hận không thể trực tiếp xông lên cắn lấy anh ta hai cái, "Thạch Lỗi, anh có còn là đàn ông nữa không?"
"Đừng ồn nữa, tới sở cảnh sát rồi còn chưa chịu dừng à?" Cảnh sát cảnh cáo.
"Đừng làm loạn nữa." Cố Minh không nhìn Thạch Lỗi tới một cái, chỉ khuyên can em trai mình, Chung Hiểu Âu ở một bên liếc mắt nhìn Cố Minh, Cố Minh câm nín nhìn sang cô, không hiểu vì sao Chung Hiểu Âu lại bị cuốn vào chuyện này.
"Không phải tôi bảo em rời đi rồi sao?"
"Em đi rồi, chẳng phải vì nghe thấy trong nhà quá ồn ào nên mới vào trong xem sao, vừa vào đã nhìn thấy người phụ nữ kia đánh chị, chú cảnh sát, người phụ nữ kia ra tay trước, đánh phó tổng Cố của bọn cháu, là cô ta đánh người trước."
Cảnh sát là một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi, sớm đã quen thuộc với những chuyện dây dưa như vậy, "Cô ta đánh người trước? Vết thương đâu? Bây giờ chỉ có người đó nằm viện, ban nãy tuy lời khai của anh chàng chuyển phát nhanh cũng đã nói, cô gái đó là tiểu tam, nhưng mọi người đánh người chắc chắn là không đúng."
"Cái gì gọi là vết thương đâu? Cháu thấy cô ta kéo tóc phó tổng Cố của chúng cháu, da đầu sắp bị kéo rách rồi, đó không phải là vết thương sao? Vậy chúng cháu cũng phải nằm viện." Chung Hiểu Âu vừa nghĩ tới cảnh người phụ nữ đanh đá kia hung hăng kéo tóc phó tổng Cố, cô lại tức điên lên, người phụ nữ đó chắc chắn là bệnh nhân được trại tâm thần thả ra.
Cố Minh dùng một tay chống đầu, huyệt thái dương đột nhiên giật lên.
"Tôi nói cho cô biết, Cố Minh, cô làm vậy là không đúng, người chia tay là cô, chia tay lâu như vậy rồi, cô còn gọi cả nhà cô tới nhà tôi, còn gọi người trong công ty cô tới đánh tôi, cô thấy đủ chưa hả?" Thạch Lỗi cáu giận nói.
Cố Minh thật sự trăm miệng khó giải thích, cô không phải là người ủng hộ vũ lực, cho dù Thạch Lỗi có làm tổn thương cô ấy, cô ấy cũng không hề nghĩ tới việc muốn đánh anh ta, chẳng qua chỉ là có cảm giác vô cùng đau thương mà thôi.
"Đánh anh thì sao? Không đánh chết anh đã là nể mặt chị gái tôi lắm rồi, anh cảnh sát, anh nói xem có đúng không, Quốc khánh ấy, còn chưa tới nửa tháng, chỉ có mười ngày, anh ta sẽ kết hôn với chị gái tôi, nhưng anh ta đi tìm tiểu tam, anh nói xem có đáng đánh hay không?"
"Quốc khánh sẽ kết hôn à? Chuyện này thật sự là anh không đúng rồi."
"..."
Giày vò cả buổi tối, Cố Minh sắp xếp cho bố mẹ nghỉ ngơi tạm thời ở khách sạn, sẽ giải thích mọi chuyện sau khi đưa được nhóm Cố Vũ ra khỏi sở cảnh sát. Sau khi sắp xếp xong, Cố Minh lại chạy tới sở cảnh sát, bất đắc dĩ, cô ấy chỉ đành gọi điện cho Mộc Dao và Tất Tiểu Quân, gọi cho Mộc Dao là vì có thể Mộc Dao có người quen ở sở cảnh sát, Tất Tiểu Quân là anh em của Thạch Lỗi, cũng có thể khuyên Thạch Lỗi hòa giải riêng.
Nửa đêm, một nhóm người trong sở cảnh sát, thương lượng một hồi lâu, Tất Tiểu Quân dẫn Thạch Lỗi đi, Cố Minh bảo Cố Vũ về khách sạn nghỉ ngơi trước, lúc này mới lết cơ thể mệt mỏi theo Mộc Dao và Chung Hiểu Âu ra khỏi sở cảnh sát.
Cả cơ thể lẫn linh hồn Cố Minh đều mệt mỏi, không còn chút sức lực hỏi, "Chung Hiểu Âu? Em vẫn ổn chứ?"
Đây là lần đầu tiên trong đời Chung Hiểu Âu vào sở cảnh sát, còn vì nguyên nhân đánh người, tình hình lúc đó quá hỗn độn, cô thấy Cố Minh không có chút sức lực phản kháng, mà người phụ nữ kia lại hung hăng kéo tóc, trong tình hình cấp bách, cũng không biết bản thân lấy đâu ra dũng khí, ra tay đánh người phụ nữ kia. Cô nhìn Cố Minh một cái, chỉ cảm thấy phó tổng Cố lúc này rất đáng thương, tới lúc này vẫn còn hỏi han cô, "Em không sao, chỉ là vốn dĩ muốn tới giúp nhưng lại gây thêm phiền phức cho chị."
Cố Minh xua tay, "Em cũng có ý tốt."
"Vậy... phó tổng Cố, chị nghỉ ngơi sớm đi nhé, em đi trước đây." Chung Hiểu Âu nhìn thấy có người bên cạnh Cố Minh, thầm nghĩ có lẽ là bạn của cô ấy, có lẽ bạn phó tổng Cố sẽ chăm sóc cô ấy, tuy cô rất muốn ở lại để an ủi phó tổng Cố, nhưng đã không có lí do và cái cớ hợp lí để ở lại nữa rồi.
"Đây... là ai thế?" Mộc Dao hất cằm về phía bóng lưng của Chung Hiểu Âu.
"Cấp dưới của tôi."
"Cấp dưới? Chuyện của cậu náo loạn tới mức người trong công ty cậu cũng biết rồi à?" Mộc Dao cảm thấy không thể tin nổi.
Lấy xe xong, lái xe chuẩn bị đưa Cố Minh về nhà.
"Một lời khó tận." Cố Minh dựa đầu vào ghế, những ngày tháng phiền phức thật sự vẫn chưa chấm hết.
"Sao hôm nay lại náo loạn nữa? Vẫn chưa buông được Thạch Lỗi à?"
Cố Minh lườm Mộc Dao một cái, hai tay khoanh trước ngực, "Bắt đầu từ khoảnh khắc chia tay, tôi đã không còn bất kì dây dưa gì với Thạch Lỗi nữa, chỉ là bố mẹ cùng em trai tôi vẫn chưa biết, bọn họ vốn dĩ ngày mai mới tới, tôi định trưa mai đi ăn cơm sẽ nói cho họ biết, kết quả ai biết bọn họ đi thẳng từ sân bay về nơi ở cũ của tôi, cũng trùng hợp, hôm nay không phải ngày làm việc sao? Ban ngày ban mặt, Thạch Lỗi và người phụ nữ kia đều ở nhà, chạm mặt nhau, chưa nói được mấy câu thì đã động chân động tay."
Mộc Dao phanh gấp, cơ thể hai người nghiêng về phía trước, "Lâu vậy rồi mà cậu vẫn không nói với người nhà về chuyện chia tay với Thạch Lỗi à? Cố Minh, cậu cũng được đấy, cái gì cũng tự mình gồng gánh, cho dù là gánh được hay không được, đúng không?"