Chương 3:
Đêm hạ, ồn ào, hấp tấp, hơi nóng trên mặt đất còn chưa tản, Thành Đô, cầu Cửu Nhãn, là một nơi ngập tràn sức sống nhất khi về đêm của thành phố này.
"Em gái, vào đây ngồi."
"Mọi người, mời vào... mời vào..."
Khắp dọc con phố ngập quán bar là tiếng mời chào, 11 giờ đêm, Cố Minh lết thân mình mệt mỏi, khó khăn lắm mới tìm được nơi đỗ xe, ánh đèn hai bên hồ chiếu rọi, mấy con ma men dắt díu nhau trên đường, đi trên con đường chữ S với những tiếng hát lớn, tiếng mắng chửi, tiếng nôn ọe, tiếng hát không thành nhịp, trộn lẫn với ánh sáng dập dềnh trên mặt nước vô cùng hoang vắng trong đêm khuya ở nơi đây. Cố Minh đi đến hết quán này tới quán khác để tìm kiếm địa chỉ mà Thạch Lỗi gửi tới trong huyên náo, dãy phố có tới cả trăm quán bar, quán nào cũng giống quán nào, khi Cố Minh tìm được địa chỉ đã đổ mồ hôi đầy người, ánh đèn trong quán bar mơ hồ, tiếng nhạc to tới mức động đất, Cố Minh tách nhóm người kia ra, nhưng không tìm thấy Thạch Lỗi, nhưng đám anh em của Thạch Lỗi thấy cô ấy tới, vội vàng đứng dậy, "Phó tổng Cố, cuối cùng cô cũng tới rồi, chúng tôi sắp tan hội rồi."
Tiếng nhạc quá lớn, Cố Minh căn bản không nghe rõ bọn họ đang nói gì, chỉ gật đầu đối phó, "Thạch Lỗi đâu?"
"Đang ở bên kia nhảy nhót."
Men theo hướng chỉ của đám anh em Thạch Lỗi, lúc này Cố Minh mới nhìn thấy Thạch Lỗi ở giữa sân khấu đang dính lấy một người phụ nữ lạ cùng nhau nhảy múa, nhiệt tình nóng bỏng, đôi chân dài trần trụi của người phụ nữ kia quấn lấy đùi của Thạch Lỗi, gương mặt Cố Minh đột nhiên lạnh tanh, đám anh em của Thạch Lỗi ra sức hét sang bên đó, Thạch Lỗi không nghe thấy, có người không nhìn nổi nữa, lúc này mới lên sân khấu kéo Thạch Lỗi xuống, Thạch Lỗi nhảy nhót tới nỗi đổ mồ hôi khắp đầu, lúc quay lại bưng cốc rượu lên ừng ực ừng ực uống vào, rồi mới ngẩng đầu nhìn sang Cố Minh đang ngồi ở một bên, "Chà, cô gái trăm công nghìn việc, cuối cùng cũng xong việc rồi à?"
Cố Minh đè xuống không vui trong lòng, "Xin lỗi, tăng ca muộn quá, chúc mừng sinh nhật."
Thạch Lỗi không đáp lại, chỉ lạnh lùng xua xua tay.
Đám người còn lại thấy không khí tiệc sinh nhật không ổn, vội vàng hô hào uống rượu, Cố Minh rất mệt, vừa vào quán bar nhìn thấy cảnh tượng kia, rượu nuốt vào rồi cũng không tiêu hóa nổi.
Một giờ sáng, cuối cùng tiệc cũng tan, Thạch Lỗi và Cố Minh đi trên con đường của dãy phố quán bar, hai người không nói chuyện, thậm chí cũng không cả nắm tay, Cố Minh biết Thạch Lỗi giận cô ấy, Thạch Lỗi gọi điện cho cô ấy tới được nơi này đã là 11 giờ, hôm nay là sinh nhật tuổi 31 của Thạch Lỗi, nhưng cô ấy cũng không có cách nào khác, vốn dĩ cô ấy đã dành ra thời gian, đã nghĩ công ty có chuyện động trời cũng không thể tăng ca hôm nay, nhưng vào phút chót, công ty vẫn xảy ra chút chuyện.
Cố Minh day dứt trong lòng, tiến lên phía trước nắm lấy tay Thạch Lỗi, bị Thạch Lỗi tức tối gạt ra, Cố Minh không nhịn được nữa, dừng tại chỗ, Thạch Lỗi cũng dừng lại, hai người cách nhau một mét, Thạch Lỗi ý thức được hành động của mình có chút quá đáng, thế là tiến về phía trước nắm lại tay Cố Minh, Cố Minh hất ra, nhưng không có nhiều sức như anh ta, không hất nổi, chỉ đành để anh ta nắm lấy, "Đỗ xe ở đâu? Gọi tài xế chưa?"
Lúc này Cố Minh mới dẫn Thạch Lỗi lên xe mình, hiện tại kiểm tra tài xế rất nghiêm, hai người đều đã uống rượu, không thể lái xe, chỉ đành ngồi trong xe chờ tài xế tới, lúc này Thạch Lỗi mềm giọng nói, "Có thể nghỉ việc không?"
Cố Minh dựa đầu vào cửa xe, chỉ nhìn Thạch Lỗi một cái, không lên tiếng, hiện tại sự nghiệp của cô ấy vừa tới thời kì thăng tiến, từ sau khi thăng chức lên phó tổng giám đốc năm ngoái, cơ bản chưa từng nghỉ ngơi, năm ngoái 365 ngày, cô ấy làm việc 360 ngày, năm ngày cũng không kém, đáp ứng Thạch Lỗi sẽ cùng ra nước ngoài du lịch vào kì nghỉ phép năm, nhưng căn bản không có cơ hội nghỉ phép năm, Thạch Lỗi không chỉ một lần trách móc công việc của cô ấy càng ngày càng bận, số lần hai người cãi nhau về chuyện này cũng càng ngày càng nhiều.
Thấy Cố Minh không lên tiếng, Thạch Lỗi quay mặt đi, hạ cửa xe xuống, trong lòng vô cùng nôn nóng.
"Cô gái vừa nhảy với anh là ai?" Cố Minh biết lúc này bản thân không nên hỏi vấn đề này, trong lúc này hỏi ra vấn đề này, không khác gì châm dầu vào lửa, nhưng cô ấy không nhịn được, tốt xấu gì ba tháng nữa bọn họ sẽ kết hôn, Thạch Lỗi có tức giận thế nào cũng nên chú ý tới ảnh hưởng.
"Ai?" Thạch Lỗi nhíu mày.
"Người phụ nữ chân dài treo cả người lên người anh." Cố Minh nghiêng đầu nhìn anh ta.
Thạch Lỗi chỉ nhìn cô ấy một cái, rồi lại quay đầu đi, kiềm chế cơn mất kiên nhẫn, "Không quen, chỉ là lúc nhảy đụng phải thôi."
Trong lòng Cố Minh có thứ gì đó tan vỡ, cô ấy còn có thể nghe thấy tiếng vỡ vụn, nhưng cô ấy lại không nỡ, muốn nắm lấy, không để thứ ấy rơi xuống. Cô ấy và Thạch Lỗi đã yêu nhau từ thời đại học, tốt nghiệp đại học, người nhà Thạch Lỗi muốn anh ta về Thành Đô, lúc đó Cố Minh đã kí hợp đồng với một công ty ở Bắc Kinh, hai người không ai nhường ai, bọn họ cũng không thể tránh khỏi cảnh chia tay sau tốt nghiệp, tới cuối cùng, lại là Cố Minh thỏa hiệp, sau một năm làm việc ở Bắc Kinh vẫn không buông bỏ được Thạch Lỗi, liền tới Thành Đô.
Yêu nhau nhiều năm như vậy rồi, có lẽ đã không còn thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ nữa chăng? Hay là bọn họ không còn yêu nhau nữa? Nhưng tới Quốc khánh năm nay bọn họ sẽ kết hôn, yêu nhau lâu rồi kết hôn giống như chuyện đương nhiên, Thạch Lỗi cũng không cầu hôn, chỉ lên kế hoạch rồi bàn bạc, nói hay là năm nay kết hôn đi, Cố Minh nghĩ năm nay mình cũng đã 30, dường như đã tới tuổi, thế là quyết định, mua nhẫn cưới, chuẩn bị tiệc cưới, cô ấy quá bận, căn bản không có thời gian dư thừa để quan tâm chuyện này, may mà công việc của Thạch Lỗi nhàn nhã rảnh rỗi hơn, rất nhiều công việc phiền phức cần chuẩn bị lúc kết hôn đều là do anh ta lo liệu.
Cố Minh không nhịn được quay đầu nhìn Thạch Lỗi, người đàn ông cô ấy yêu gần mười năm, người đàn ông mà cô ấy muốn cùng vào lễ đường, chung sống cả đời, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó khác biệt, Cố Minh biết, cô ấy không trẻ con tới mức nhận định con người sẽ không thay đổi, trước nay cũng không có mong muốn xa xỉ muốn tình yêu lâu năm này có thể rung động, chờ đợi, lãng mạn, duy mĩ như thời đại học. Vẻ ngoài của Thạch Lỗi cũng coi như tuấn tú, điều kiện gia đình cũng không tệ, sau khi tốt nghiệp đại học được người thân gọi về đi làm công chức, công việc ổn định, gia đình có ba căn nhà, hiện tại cô ấy và Thạch Lỗi đang ở một căn, bố mẹ Thạch Lỗi ở một căn, còn có một căn nhà mới chuẩn bị cho việc kết hôn, hai người không có áp lực kinh tế, cho nên Thạch Lỗi mới không cần Cố Minh gánh vác trọng trách quá lớn về phương diện tài chính. Nhưng Cố Minh không nghĩ như thế, cô ấy hoàn toàn không có hứng thú với công việc của một bà nội trợ, có lẽ, đây chính là quan điểm không thể hòa hợp của cô ấy và Thạch Lỗi. cô ấy rất không có cảm giác an toàn.
Cả đường không nói chuyện, Cố Minh thở dài trong lòng, hai người ngủ trên giường, cũng không có bất kì giao tiếp nào, sinh nhật 30 tuổi của Thạch Lỗi, hai người còn cãi nhau, trong lòng Cố Minh cũng có chút nghẹn ứ, nhưng cũng không nói thêm bất kì điều gì, chỉ là cả đêm mất ngủ, hôm sau tinh thần không tốt, phải nhờ tới lớp trang điểm mới có chút sức sống.
Quốc tế Kinh Điển, tầng 8, văn phòng giám đốc phòng Tài chính, Chung Hiểu Âu cầm bản thảo tuyên truyền cần được phê duyệt trong tay, "Em cầm cái này cho phó tổng phê duyệt đi, kí tên, sau khi làm xong thì gửi tới xưởng in in ra, hôm nay phải làm xong, nếu không thứ sáu không kịp, tôi phải đi họp luôn giờ rồi, OK?"
"Phó tổng?" Chung Hiểu Âu vừa tới, còn có chút chưa quen.
"Tới tầng 10 tìm phó tổng Cố Minh là được."
"Vâng ~ vâng ạ ~" Chung Hiểu Âu vừa nghe thấy "phó tổng Cố" liền cắn vào đầu lưỡi.
Chung Hiểu Âu mang bản thảo tuyên truyền ra khỏi văn phòng của Văn béo, từ phòng làm việc chuồn tới vị trí ngồi của Trì Úy, gõ lên mặt bàn, Chung Hiểu Âu đi đường không phát tiếng động, Trì Úy giật thót, khi nhìn thấy cô, dùng giọng điệu công việc hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Chung Hiểu Âu kéo tay áo của cô ấy, hai người tới phòng trà, "Cái đó, dẫn mình tới tầng 10 đi." Chung Hiểu Âu có chút căng thẳng lạ lùng.
"Tới đó làm gì? Cậu muốn tìm ai?"
"Giám đốc bọn mình bảo mình đi tìm phó tổng Cố, mình không biết văn phòng của chị ấy ở đâu."
"Cố Minh à?" Trì Úy lùi sau một bước, hóng hớt nhìn cô, "Chung Hiểu Âu, cậu được đấy, có phải cậu tự động xin xỏ không? Những công việc báo cáo này thường là do dám đốc Văn làm mà, cậu thế này gọi là vượt cấp đấy."
"Không có, giám đốc Văn sắp có cuộc họp, mà cái này cần gấp." Hai người đang nói chuyện, đã tới tầng 10, "Tới đây thôi, mình về đây."
Chung Hiểu Âu giữ lấy tay của cô ấy, Trì Úy cảm nhận được lòng bàn tay ướt nhẹp, lòng bàn tay của Chung Hiểu Âu đều là mồ hôi, "Nhịp tim của mình đập nhanh quá, Trì Úy."
"Cậu bị thần kinh à, đây đâu phải chiến trường, nhưng phó tổng Cố ấy à, tuy bình thường mình không tiếp xúc, nhưng nghe bọn họ nói phó tổng Cố không phải kiểu lãnh đạo thân thiết dễ gần, cậu nghĩ mà xem, 30 tuổi, làm được chức phó tổng, cậu biết hai vị phó tổng khác bao nhiêu tuổi không? Một người 38, một người 42, đều là người có thâm niên trên mười năm ở công ty, phó tổng Cố hình như mới năm năm, năm năm thôi, giám đốc bị cô ấy đuổi đi nhiều không đếm xuể, cậu cẩn thận chút nhé."
"Cậu đừng dọa mình, sao lại nói khủng khiếp vậy chứ."
Trì Úy đã lười để ý tới cô, dẫn cô tới chỗ trợ lí, "Trợ lí Tô, phó tổng Cố có trong văn phòng không? Phòng kế hoạch muốn tìm cô ấy để trình kí." Nói xong Trì Úy liền lướt đi.
Chung Hiểu Âu ở bên ngoài chờ năm phút, mới được dẫn vào văn phòng của Cố Minh. Công tác tư tưởng của Chung Hiểu Âu bị cô gái chết tiệt Trì Úy khủng bố tới nỗi căng thẳng muốn chết, vào trong văn phòng cũng không dám nhìn nhiều, chỉ có thể nhìn vai Cố Minh đang nói chuyện điện thoại, Chung Hiểu Âu không dám lên tiếng, chỉ ngây người ở một bên đợi Cố Minh nói chuyện điện thoại xong.
"Phó tổng giám đốc Cố, chào chị, vì hôm nay giám đốc Văn có cuộc họp, chỗ này có mấy hạng mục tuyên truyền cần chị phê duyệt." Chung Hiểu Âu xốc lại tinh thần.
Cố Minh vừa định lên tiếng, lại có điện thoại tới, dùng ánh mắt biểu thị Chung Hiểu Âu đặt tài liệu xuống bàn, rồi lại nghe điện thoại. Chung Hiểu Âu đi cũng không được, không đi cũng không được, bối rối đứng ở đó.
"Em là nhân viên mới à?" Đột nhiên Cố Minh lên tiếng hỏi.
Lại là âm thanh thánh thót mê người ấy, Chung Hiểu Âu vội nói, "Vâng, em là Chung Hiểu Âu, nhân viên mới của phòng Kế hoạch."
Cố Minh không ngẩng đầu, chỉ nghiêm túc nhìn tài liệu, nhíu mày lại, "Bản thiết kế phác thảo này không phải bản mới nhất."
"Dạ?" Chung Hiểu Âu chỉ làm chân chạy việc đưa tài liệu tới, cũng không rõ nội dung của tài liệu.
"Bản vẽ này sai rồi, phòng Công trình không gửi cho các em bản phác thảo mới nhất sao?" Cố Minh gạch một đường chéo lớn lên bản vẽ.
"Phòng Công trình không gửi cho các em bản phác thảo mới nhất sao?" Cố Minh lại lặp lại thêm lần nữa.