Chương 161:
Mùa hè năm nay dường như tới muộn hơn, tới tận tháng Tám mới vừa tới giữa hè, công việc một tuần của Cố Minh cũng không quá nhiều, thậm chí cô ấy còn xin nghỉ nửa ngày để xử lí chuyện cá nhân, đương nhiên, buổi chiều còn có Cố Vũ bị lôi đi, Cố Minh tìm một nhà hàng tây yên tĩnh, tới nơi từ rất sớm, đợi gần nửa tiếng, Cố Vũ mới chậm chạp tới nơi, cô ấy tìm một nhà hàng tây gần công ty, giống như Shangri-La của Thành Đô, Cố Vũ rất thấp thỏm, nhưng có lúc đàn ông cũng có trực giác, loại tâm trạng thấp thỏm bất an kia khiến cậu cảm thấy chị gái tìm cậu nói chuyện chắc chắn không phải chuyện tốt gì.
"Chị." Cuối cùng Cố Vũ cũng tới, áo phông quần jean, ăn mặc rất tùy tiện, nhưng do thân hình tốt, cũng rất đẹp trai, Cố Minh đưa thực đơn cho cậu, vẫn nên ăn xong rồi nói, nói lúc này, đoán chừng lát nữa Cố Vũ sẽ không ăn nổi, nhưng thật ra Cố Vũ ăn cũng không ngon miệng, chất lượng thịt bò cũng không quá tốt, có lẽ liên quan tới tâm trạng, Cố Minh mở một chai rượu vang, tâm trạng Cố Vũ hoảng hốt, "Chị, chiều còn phải đi làm nữa mà."
"Chiều chị xin nghỉ rồi."
"..."
"Cố Vũ." Cố Minh thấy Cố Vũ đã ăn uống xong xuôi, lau miệng, vốn dĩ bản thân cho rằng không có gì đáng sợ, Cố Vũ ấy mà, từ nhỏ đã bị Cố Minh bắt nạt, cô ấy thích ai, giao du với ai, kết hôn với ai, trước giờ bố mẹ cũng không quản, huống hồ là Cố Vũ, chỉ là ai bảo Cố Vũ thần kinh lại thích Chung Hiểu Âu, thân phận khó xử như thế càng khiến chuyện này trở nên phức tạp.
Cố Minh đỡ trán, thật sự bình thường gặp phải rất nhiều chuyện khó, nhưng cũng không khiến người ta đau đầu như chuyện này, hết cách, cô ấy uống một chút rượu, may mà Cố Vũ là người nôn nóng, nếu không với tính cách của Cố Minh, có lẽ sẽ uống rượu cả chiều, "Chị, chị tìm em có chuyện gì, chị cứ nói thẳng đi, chị thế này, trái tim em không chịu nổi, muốn nổ ra rồi này." Cố Vũ ngồi trên ghế, đứng ngồi không yên.
Cố Minh dựa người gần sát vào bàn, đã phiền muốn chết, tại sao phải giải quyết chuyện phiền phức thế này, "Em còn thích Chung Hiểu Âu không?"
Cố Vũ đã đoán tới chuyện này, tại sao chị cậu lại để ý chuyện cậu thích Chung Hiểu Âu như thế, "Chị ấy đã từ chối em rồi." Cố Vũ xụ mặt, rất thất vọng, cậu rất thích Chung Hiểu Âu, nhưng người ta không thích cậu, cậu còn thử những thủ đoạn theo đuổi con gái trước kia, căn bản không có tác dụng, cộng thêm sự uy hiếp của chị gái, cậu cũng không dám làm gì khác, tháng này số lần cậu tìm Tất Tiểu Quân đi uống rượu quá nhiều, anh Tiểu Quân bảo cậu nghĩ thoáng ra một chút, nhưng phải thoáng thế nào, loại tương tư đơn phương còn chưa bắt đầu đã kết thúc thế này là khổ sở nhất.
Cố Minh chống cằm, sớm biết vậy đã để Chung Hiểu Âu tới, cô ấy lại muốn tự trổ tài, nói chuyện bên nhà mình để tự cô ấy lo, "Cố Vũ, em biết chị và Thạch Lỗi đã chia tay một thời gian dài rồi đúng không."
"Vâng?" Cố Vũ càng nghe càng mơ hồ, vừa nãy không phải còn nói tới chị Hiểu Âu sao? Tại sao đột nhiên lại nhảy sang Thạch Lỗi, Thạch Lỗi lại bày trò gì sao? "Anh ta làm sao? Lại tới làm phiền chị à?"
"Không có, không có." Cố Minh vội xua tay, thật là càng nói càng xa, "Chị chỉ muốn nói chị và Thạch Lỗi chia tay đã lâu rồi, thời gian này chị có người thích rồi..."
"Hả? Thật không? Chuyện khi nào thế? Sao em không biết nhỉ?" Cố Vũ tưởng rằng chị gái sẽ giới thiệu anh rể cho cậu, tâm trạng cũng thả lỏng hơn nhiều.
"Cũng lâu rồi." Cô ấy và Chung Hiểu Âu bắt đầu từ khi nào nhỉ? Năm ngoái, mùa thu? Hay là mùa đông? Cố Minh cũng không rõ nữa, nhưng cảm giác thời gian đã rất lâu rồi.
"Hôm nay anh ấy có tới không ạ?" Cố Vũ có chút hưng phấn.
"Không tới." Vẫn chưa thể vào chủ đề chính, khiến Cố Minh có chút phiền, cô ấy trực tiếp nói thẳng, "Không giống trước là, người đó là phụ nữ."
"Phì!" Cố Vũ phun ngụm rượu vang trong miệng mình vào ly thủy tinh, buồn nôn chết mất, Cố Minh cũng ghét bỏ bảo nhân viên phục vụ mang ly bẩn đi, Cố Vũ duy trì tư thế kia một phút đồng hồ không động đậy, giống như chị gái vùi đầu óc cậu trong tuyết, câu nói đó vừa cất lên, liền như dây dẫn nổ, phù phù phù phụt ra pháo hoa, sau đó "viu" một tiếng, đầu óc nổ tung, cũng khiến cậu đờ đẫn.
Sau khi Cố Minh nói xong câu kia, cũng không nói gì thêm, đầu óc Cố Vũ đau nhức, dường như không thể hoạt động, "Ý gì thế, chị?" Rất lâu sau Cố Vũ mới hỏi.
"Hiện tại chị đang qua lại với một người phụ nữ." Cố Minh lại nhấn mạnh thêm lần nữa.
Đầu óc Cố Vũ giống như bị người ta bắn một nhát, cậu nghe thấy rồi, không cần chị cậu nói lại thêm lần nữa, cậu nhích mông, "Không phải, chị, chị đang chơi trò gì thế? Chị là đồng tính luyến ái à?" Cố Vũ bị dọa chết khiếp, "Không phải chị bị Thạch Lỗi làm tổn thương, trái tim nguội lạnh, nản lòng với đàn ông, nên đi tìm phụ nữ chứ?" Trong ý thức của cậu, dường như từng nghe thấy rất nhiều câu chuyện như thế, nên nếu là thật, cậu phải gϊếŧ Thạch Lỗi, thật đấy, cho dù phải ngồi tù, cậu cũng phải gϊếŧ anh ta.
Cố Minh nhướng mày, quả nhiên đã hiểu sai ý, sao Cố Vũ lại rơi vào cái hố Thạch Lỗi được chứ, không đúng, dường như cái hố đó là cô ấy đào cho em trai mình, Cố Minh vén tóc, tuy người em trai này của mình, so với bản thân, không đủ tiến hóa, rất tùy tiện, nhưng làm người thật thà, không nhiều lời khi bảo vệ chị gái và người nhà, chỉ là có chút ngốc, Cố Minh mím môi, thầm nghĩ Cố Vũ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ thế ấy, liệu có phải lí giải như thế sẽ dễ tiếp nhận hơn chút không? Cố Minh cũng không nói thêm.
Cố Vũ nhìn chị gái im lặng một lúc lâu, đột nhiên đập bàn, sợ Cố Minh giật nảy, "Đúng là điên rồi. Chuyện này làm tổn thương người ta sâu sắc, anh thì tốt nhỉ, đi tìm tiểu tam, chị, em nói chị nghe, người này, anh ta đi cũng đi rồi, cũng kết hôn luôn rồi, chị cũng không thể tổn thương tới mức trái tim nguội lạnh mà tìm phụ nữ chứ?"
"Em kì thị đồng tính à?" Đột nhiên Cố Minh hỏi.
Cố Vũ câm lặng, "Không phải... cái này..." Có rất nhiều người tuy ngoài miệng nói không kì thị, cũng bị dư luận ngăn lại, hiện tại dường như có rất nhiều người lí giải đồng tính luyến ái, nhưng trên thực tế, trong lòng mỗi người đều có một cán cân, thật sự có thể làm được, cho dù là miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo, ngoài miệng nói có thể hiểu, nhưng trong lòng lại kì thị, nhưng ít nhất không làm tổn thương, không quan tâm, đã phải cảm tạ ông trời rất nhiều.
"Người đó là Chung Hiểu Âu." Cố Minh uống hết chỗ rượu còn lại, nhân lúc còn nóng, dứt khoát nói ra tất cả, nếu không kéo dài mãi, khiến cô ấy phiền muốn chết.
Nếu tất cả những thứ Cố Minh nói ban nãy chỉ là vùi não cậu vào tuyết, tới câu nói này, Cố Minh trực tiếp đặt đại bác vào đầu cậu, bùm bùm bùm não nổ thành hoa, không biết đã bắn bao nhiêu quả pháo, chỉ biết nổ tan tành. Sắc mặt Cố Vũ trắng bệch, ngồi trên ghế không nhúc nhích, người kia là Chung Hiểu Âu, người kia thế mà lại là Chung Hiểu Âu, những quả đại bác kia bắn ra, trong đầu óc toàn là câu nói kia, chị cậu đang chơi trò gì thế? Có phải chị cậu có bệnh không? Có phải là điên rồi không? Vì không cho cậu thích chị Hiểu Âu, ngay cả chiêu thức thâm độc thế này cũng dám sử dụng sao?
Chị cậu nhất định là bị chuyện công ty thời gian gần đây ép điên rồi, nhất định là cậu nghe nhầm rồi, nếu không cũng là chị cậu sai rồi, trời nóng nực thế này lại nói những chuyện quỷ quái gì thế, có phải uống nhiều rồi không? Sắc mặt Cố Vũ thảm thương, yếu ớt nói, "Chị, chị Hiểu Âu đã từ chối em rồi, chị không cần như thế, thật đấy." Nếu người đối diện không phải là chị gái, Cố Vũ đã muốn đánh người đó. Nhưng cậu cũng không đánh phụ nữ.
Cố Minh rất ít khi thấy Cố Vũ như thế, vô thức có chút lo lắng, nghiêm túc nói, "Chuyện này không liên quan gì tới em, Cố Vũ, bọn chị đã ở bên nhau một thời gian dài rồi, nhưng chưa có cơ hội nói với người trong nhà, chị cũng không phải quá thương tâm vì chuyện Thạch Lỗi mà tìm tới phụ nữ, chị chưa từng nghĩ sẽ tìm phụ nữ để yêu đương, chỉ là, gặp được, mà thôi."
Cố Vũ hít thở sâu mấy hơi, vẫn có chút đau đầu, cậu che miệng, lại nhìn chị gái, dáng vẻ nghiêm túc ấy, thật ra cậu nên biết, trước giờ Cố Minh sẽ không đùa với cậu, huống hồ còn lấy chuyện này ra đùa, chỉ là cậu, chỉ là cậu không tiếp nhận nổi, cho nên khi Chung Hiểu Âu từ chối cậu, nói đã có người thích, người đó chính là chị gái cậu sao? Mẹ kiếp!
"Cho nên khi em ở tạm chỗ bọn chị, khi đó hai người đã yêu nhau rồi à?" Cố Vũ vẫn còn sót lại chút sức lực cuối cùng, hỏi.
Cố Minh gật đầu.
"Bộp" một tiếng, Cố Vũ cho bản thân một cái bạt tai, giòn tan, rất vang, bản thân thật là ngu ngốc, ngột chữ ngu viết thật to, gần ngay trước mặt mà một thời gian dài như vậy cũng không nhận ra? Còn đi tỏ tình, tỏ con mẹ nó tình chứ!
"Cố Vũ..." Cố Minh đưa hai tay ra muốn ngăn cậu, nhưng đã muộn, cô ấy từng nghĩ tới phản ứng của Cố Vũ, trong dự đoán của cô ấy, nhưng vẫn cảm thấy rất buồn.
"Xin lỗi, không nói cho em, là vì chị không nghĩ tới chuyện em sẽ thích Chung Hiểu Âu, em biết không?"
"Được rồi, chị, buổi chiều có thể xin nghỉ giúp em không?" Hai tay Cố Vũ chống lên bàn, cũng không còn sức lực đứng dậy.
"Chị thanh toán nhé." Cậu hồn bay phách lạc đứng dậy, cố gắng nhẫn nhịn.
"Em đi đâu thế?" Cố Minh có chút lo lắng.
"Em đi tìm anh Tiểu Quân, em không sao." Sau đó loạng choạng ra khỏi nhà hàng tây.
Cố Minh vội gọi điện cho Tất Tiểu Quân, "Cái đó, có lẽ lát nữa Cố Vũ sẽ tới tìm anh, anh chăm sóc nó giúp tôi nhé, tâm trạng nó không được tốt."