Chương 16:
Cầu thang bộ tối tăm, đưa tay ra không thấy bàn tay, một tay Chung Hiểu Âu giữ lấy tay vịn cầu thang, tay còn lại nắm chặt lấy tay Cố Minh, dựa vào trực giác, bước từng bước xuống dưới. Thật ra Cố Minh sợ rất nhiều thứ, cô ấy sợ tối, sợ rắn, sợ chuột, sợ một mình, nhưng bước chân vào xã hội lâu ngày, đã cảm thấy bản thân rèn luyện được sức mạnh to lớn, ví như tới công trường làm việc với phòng Công trình, còn bị đối thủ cạnh tranh chơi xấu thuê nông dân tới gây chuyện, cô ấy cũng từng xử lí, "những người nông dân" không biết từ đâu đến kia mang theo cuốc xẻng, quây kín phòng Tiêu thụ của một hạng mục trực thuộc công ty, cô ấy tháo giày đứng trên thềm đá của phòng Tiêu thụ, cầm loa phóng thanh dẹp yên cơn tức của người dân, cũng từ sau chuyện đó, cô ấy được đặc cách cất nhắc lên vị trí phó tổng của tập đoàn. Cô ấy cho rằng bản thân kiên cường tới mức không sợ bất cứ điều gì, nhưng chỉ một khoảnh khắc mất điện lại đánh trở về nguyên hình. Cố Minh được Chung Hiểu Âu nắm tay như vậy, cũng không còn sinh ra loại cảm giác bất an kì quái nữa, có thể, trong đêm tối, con người sẽ tìm kiếm nơi để nương tựa theo bản năng.
Ngược lại, Chung Hiểu Âu ở một bên có đủ các loại cảm xúc trong lòng, cô nghĩ, cô và phó tổng rất có duyên phận nên mới có thể ở cùng nhau như thế này.
"Ai ở trên thế?"
Âm thanh truyền tới rất đột ngột, ánh sáng cũng đột nhiên ập tới khiến Chung Hiểu Âu tức nổ phổi, Chung Hiểu Âu bị giật mình, "oa" lên một tiêng, ôm lấy eo của Cố Minh, Cố Minh cũng bị dọa sợ, để mặc cho Chung Hiểu Âu ôm mình, sợ hãi chiến thắng tất cả. Hai người ôm lấy nhau, ánh sáng lại chiếu từ dưới lên, nhưng tia sáng quá mạnh, vốn dĩ không thể nhìn rõ mặt người kia, chỉ xác nhận được âm thanh ấy là của đàn ông.
Không lẽ gặp phải tên háo sắc tới cướp bóc sao? Chung Hiểu Âu tưởng tượng hơi nhiều, bản thân là một cô gái nhỏ bé, cộng thêm người đẹp như phó tổng Cố, nếu bị tổn hại chắc chắn không muốn sống nữa, Chung Hiểu Âu run run rẩy rẩy lục tìm túi xách nhưng không tìm thấy thứ gì phòng thân, thứ cứng nhất như điện thoại cũng vừa bị cô làm rơi, không biết tung tích hiện tại ở nơi đâu.
Ánh sáng càng ngày càng gần, người cầm đèn pin đã nhìn thấy hai người phụ nữ đang ôm nhau, cất tiếng nói, "Tôi là nhân viên bảo vệ, vừa nghe thấy âm thanh thứ gì đó rơi trên cầu thang, mới lên xem thử, hai người là nhân viên trong tòa nhà à?"
"Hù!" Lúc này trái tim sợ hãi của Chung Hiểu Âu mới được đặt xuống.
Cố Minh buông Chung Hiểu Âu ra, có chút không hài lòng với nhân viên bảo vệ, nói, "Cách làm việc của các anh không chuyên nghiệp chút nào, đột nhiên cúp điện, có người vẫn đang tăng ca, thang máy cũng không chạy, các anh cũng để kệ, năm sau còn muốn tăng phí dịch vụ sao?"
Chung Hiểu Âu quay mặt nhìn sang Cố Minh, tại sao ngay tới cả chuyện như năm sau tăng phí dịch vụ mà phó tổng Cố cũng biết?
Hai người ra khỏi lối đi cầu thang bộ, nhân viên trực ban của tòa nhà đã thắp nến, cũng coi như có chút ánh sáng, nhân viên bảo vệ suýt chút nữa bị coi là "tên háo sắc" tới quầy lễ tân lấy đồ, "Cái này của hai cô à?"
"A? Đây là điện thoại tôi vừa làm rơi, vỡ thành thế này à?" Chung Hiểu Âu nhìn những vết nứt dày đặc trên màn hình, trái tim cũng tan nát y như chiếc màn hình ấy, đã không còn cách nào nhìn tiếp, cô chỉ biết điện thoại bị rơi, nào có biết lại chính xác như thế, có thể rơi từng tầng bốn xuống tầng một, "Cái này còn có thể sửa được không?" Chung Hiểu Âu đáng thương nói.
"Cái này à, thôi đừng sửa nữa, dù sao bây giờ đã ra tới iPhone 6 rồi." Cố Minh nhìn chiếc điện thoại kia rồi lắc đầu.
"Nhưng vẫn phải cầm đi mở ra, bên trong còn có rất nhiều tài liệu, hình ảnh của em."
"Em không sao lưu sao?" Cố Minh hỏi.
"Không ạ, em không tin bất kì phần mềm sao lưu nào, bọn họ sẽ tiết lộ thông tin riêng tư của chúng ta." Chung Hiểu Âu vuốt ve điện thoại, trong lòng nghĩ điện thoại của cô còn rất nhiều tiểu thuyết Bách hợp, rất nhiều hình ảnh Bách hợp, đương nhiên, còn có mấy bức ảnh của phó tổng Cố mà cô chụp được trên tin tức của công ty, sao có thể đăng tải lên mạng được chứ, ngộ nhỡ bị phát tán thì phải làm sao.
Cố Minh có chút kì quái nhìn sang Chung Hiểu Âu, nhưng lại cảm thấy dường như cô nói có lí.
Thành phố về đêm luôn được tô thêm một loại phong thái đặc biệt, Thành Đô về đêm càng tăng thêm phần dịu dàng, Chung Hiểu Âu trả lại máy tính xách tay cho Cố Minh, đó là đồ vật riêng tư của người ta, đột nhiên Chung Hiểu Âu có một suy nghĩ, đề nghị, "Phó tổng Cố, chúng ta tới một nơi có điện, có internet trước nhé, em phải sửa phương án kia đã."
Thế là, hai người lái xe tới tiệm cà phê Thái Bình Dương ở trung tâm thành phố, hơn 9 giờ tối, tiệm cà phê Thái Bình Dương yên tĩnh như trước giờ.
"Phó tổng Cố, chị uống gì ạ?"
"Tôi không uống, hôm nay uống nhiều quá rồi." Hôm nay Cố Minh đã uống hai cốc cà phê đen, quả thật không uống nổi nữa, Chung Hiểu Âu chỉ đành gọi cho cô ấy một cốc nước ấm, ngồi vào vị trí, cô nhanh chóng sửa phương án trên máy tính xách tay của Cố Minh, hai người ngồi đối diện nhau, khi Chung Hiểu Âu làm việc, dáng vẻ cũng rất nghiêm túc chăm chú. Cố Minh ngồi đối diện cô, điện thoại đã hết pin, hôm nay rất khó để tập trung tinh thần, vừa mất tập trung, suy nghĩ liền chạy tới chỗ Thạch Lỗi. Hôm đó sau khi cô ấy thu dọn chút quần áo đơn giản rồi chuyển tới khách sạn, cũng không tiếp tục để ý tới Thạch Lỗi nữa, ngược lại Thạch Lỗi gọi cho cô ấy rất nhiều cuộc điện thoại, hôm nay lại tặng hoa tới công ty như tên thần kinh, hiện tại cô ấy không muốn nói chuyện với Thạch Lỗi, cũng không muốn nhìn thấy anh ta, không muốn nghe giọng nói của anh ta, nhưng làm thế nào để khống chế suy nghĩ đây?
"Chung Hiểu Âu."
"Dạ?" Chung Hiểu Âu không ngẩng đầu, tiếp tục gõ lên bàn phím.
"Em nói gì với tôi đi." Cố Minh nghĩ, có lẽ nói chuyện có thể chuyển dịch lực chú ý của ban thân.
"Dạ? Em..." Chung Hiểu Âu ngẩng mắt lên khỏi máy tính, cảm thấy hôm nay phó tổng rất kì lạ, tại sao phải đeo kính râm mãi chứ? Khi ở trong văn phòng cũng vậy, trên đường từ công ty tới tiệm cà phê cũng vậy, đúng, cô thừa nhận, phó tổng đeo kính râm rất đẹp, rất ngầu. Nhưng hiện tại trời đã tối rồi mà phó tổng.
Cố Minh là người cẩn thận, khi sắp xuống tầng một liền đeo lại kính râm lên.
Từ đầu tới cuối, Chung Hiểu Âu không hề hỏi vấn đề khiến người ta lúng túng như "Cố phó tổng, trời tối rồi, tại sao chị còn không tháo kính râm xuống", ngược lại, Cố Minh có thể nhìn ra vẻ mặt nghi hoặc của Chung Hiểu Âu sau lớp kính màu xanh, chỉ đang đổi chủ đề, nói, "Công việc ở phòng Thị trường giống như làm không hết vậy, đúng không?"
"Vâng, dường như công việc mãi mãi không có lúc nhàn rỗi, đây là cảm nhận sâu sắc nhất ở Quốc tế Kinh Điển của em."
"Đúng thế, luôn bận rộn, dường như ngoài công việc ra thì không còn gì khác." Cố Minh như có suy nghĩ, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nếu thường xuyên tăng ca, thời gian hẹn hò sẽ ít đi."
"Em cũng không hẹn hò." Chung Hiểu Âu vừa làm việc vừa nói chuyện với Cố Minh. Cô thích phó tổng lúc này, một phó tổng có thể trò chuyện thân thiết, hôm nay phó tổng mặc rất xinh rất đẹp, muốn đẩy ngã.
Một tay Cố Minh chống cằm, nghiêng người về phía trước, một tay đặt trên mặt bàn, ánh sáng chiếu lên mu bàn tay cô ấy, ngón tay mảnh khảnh thon dài trắng trẻo. Phó tổng Cố, tại sao một người sắp kết hôn như chị lại muốn quyến rũ người khác ngày ngày như thế chứ? Chung Hiểu Âu gào thét trong nội tâm.
Cố Minh cười cười, "Nhìn em có lẽ tới tuổi rất chăm hẹn hò rồi chứ."
Đây là đang khen mình sao? Hẹn hò nhiều thì có tác dụng gì, mỗi ngày gặp mặt chị cũng đã đủ rồi! Chung Hiểu Âu si tình nghĩ.
Chung Hiểu Âu vừa si tình vừa làm việc, công việc vốn dĩ chỉ cần nửa tiếng bị kéo dài tới một tiếng mới hoàn thành, Chung Hiểu Âu sửa xong phương án cũng gần mười rưỡi, Cố Minh xem qua cũng không còn vấn đề gì nữa, có nhân viên phục vụ nhắc nhở hai người sắp tới giờ tiệm đóng cửa, Chung Hiểu Âu duỗi vai, tắt máy tính rồi ra về.
"Vất vả rồi." Cố Minh vỗ vai cô.
Coi như là sự an ủi đặc biệt chăng? Chung Hiểu Âu không tiền đồ nghĩ.
"A, chị dâu?"
Cố Minh quay đầu lại, mới phát hiện đó là một người trong đám anh em của Thạch Lỗi, cũng là bạn trai cũ của Mộc Dao, Tất Tiểu Quân, Cố Minh ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, hiện tại ngay cả anh em của Thạch Lỗi nhìn thôi cũng ghét, chỉ gật gật đầu, coi như chào hỏi, sau đó kéo Chung Hiểu Âu rời khỏi quán cà phê. Vừa đi được mấy bước, Tất Tiểu Quân lập tức gọi điện cho Thạch Lỗi, "Anh đang ở đâu? Hôm nay tìm được Cố Minh chưa? Anh đần à, chặn ở dưới tầng mà cũng không chặn được, em vừa nhìn thấy chị ấy, ở tiệm cà phê, đúng, vừa đi, anh ở gần đây à? Em giữ người giúp anh thế nào chứ, được được, anh nhanh lên đấy." Tất Tiểu Quân cúp điện thoại liền nhấc chân đuổi theo, đúng lúc gặp Cố Minh lái xe ra, anh chàng không sợ chết chặn trước đầu xe, Cố Minh phiền muộn phanh xe, dừng xe ở bên đường, Tất Tiểu Quân lập tức chạy tới gõ cửa xe, Cố Minh hạ cửa xuống, nhíu mày, "Điên rồi à?"
"Không không, chị dâu, chị xuống xe đi, em có chuyện gấp muốn nói với chị." Tất Tiểu Quân ra sức nói dối kéo dài thời gian.
"Chuyện gì? Tôi không rảnh." Cố Minh từ chối.
"Thật sự có chuyện mà, chị dâu, Mộc Dao, Mộc Dao gọi điện cho em nói cô ấy có thai rồi, có khả năng là con của em, chị nói em phải làm thế nào."
"Không phải hai người đã chia tay lâu lắm rồi à?" Cố Minh nghẹn lời nhìn dáng vẻ nghiêm túc nói dối của Tất Tiểu Quân.
"Thời... thời gian trước có gặp mặt..." Tất Tiểu Quân có chút không biên tập nổi nữa.
"Thật sao? Tuần trước tôi mới gặp Mộc Dao, không thấy cậu ấy nói gì, nhìn còn rất có tinh thần, không giống có thai."
"Hả? Thật sao? Thế là cô ấy lừa em à? Để níu kéo em sao? Không nỡ rời xa em, nên nghĩ ra chiêu này?"
Cố Minh đã chuẩn bị kéo cửa xe lên, "Được rồi, tôi không rảnh nghe cậu nói nhăng nói cuội."
"Đợi đã... đợi đã... chị dâu, tay, tay!"
Cuối cùng Cố Minh vẫn nhấn nút.
Tình huống gì đây? Chiêu thức gì đây? Chung Hiểu Âu ngồi trên xe của Cố Minh nhìn người đàn ông rõ ràng đang muốn giữ chân bọn họ bên ngoài xe.