Chương 143:

Trùng Khánh giữa tháng Sáu, không khí nóng hừng hực, cả thành phố tắc nghẽn khiến người ta tê dại, Mộc Dao lái xe nhìn dòng xe không thấy điểm đầu trước mặt, nhíu mày, nói với Hứa Nặc ở bên cạnh, "Thất sách rồi, hôm nay thứ sáu, đúng lúc gặp phải giờ cao điểm." Mộc Dao có chút khó chịu hạ cửa xe xuống, châm thuốc, biết Hứa Nặc không hút thuốc, nên không hỏi.

Dòng xe không có dấu hiệu nhúc nhích, có người tới mất kiên nhẫn, sốt ruột ấn còi xe tới khó chịu, lúc này Mộc Dao mới nói với Hứa Nặc, "Em biết Trì Úy cũng ở Trùng Khánh không? Ở cùng Quan Dĩ Đồng và Cố Minh."

"Chị Úy cũng ở Trùng Khánh?" Rõ ràng Hứa Nặc không biết chuyện này, "Em không biết ạ." Cô lắc đầu.

"Vậy... lát nữa chúng ta gặp, em có thể nhìn thấy cô ấy rồi." Cuối cùng Mộc Dao cũng di chuyển xe được một chút.


Hai tay Hứa Nặc đan lấy nhau, nắm thật chặt, bản thân có chút căng thẳng, mười ngón tay cử động không theo trình tự, Mộc Dao nắm lấy tay Hứa Nặc, dịu dàng nói, "Đừng căng thẳng, nếu em không muốn gặp, thì đừng gặp là được."

Hứa Nặc được Mộc Dao an ủi, cũng bình tĩnh lại, cô hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười cười với Mộc Dao, chuyện kia, may mà có Mộc Dao, cô biết, phần nhiều là đắn đo của bản thân.

Dòng xe tắc nghẽn cuối cùng cũng được khơi thông, có động tĩnh, đương nhiên Mộc Dao không tốn bao sức lực liền tới được khách sạn nhóm Cố Minh đang ở, nhìn thấy Hứa Nặc cũng đi cùng, Cố Minh có chút ngạc nhiên.

"Sợ một người lái xe nhàm chán, nên bảo Tiểu Nặc đi cùng tôi."

"Cậu cũng thật là..." Cố Minh thấy Hứa Nặc ở đây, không tiện phê bình Mộc Dao.

"Chị Cố, chị Mộc, em... ra ngoài chút đây." Hứa Nặc chỉ ra ngoài cửa.


"Em đi đâu thế?" Mộc Dao hỏi.

"Ra ngoài thôi ạ."

Mộc Dao còn muốn hỏi, bị Cố Minh cản lại, "Em mang theo điện thoại nhé, lát nữa liên lạc, buổi tối cùng nhau ăn cơm, đừng đi quá xa."

"Vâng." Nói xong Hứa Nặc liền rời khỏi phòng khách sạn.

"Em ấy... em ấy chưa tới Trùng Khánh bao giờ, một người ra ngoài đi đâu được chứ?" Mộc Dao lo lắng nói.

"Được rồi, người ta cũng có tâm tình riêng, đừng lo lắng nữa." Cố Minh ngồi trước bàn, đeo kính, gõ bàn phím.

"Quan Dĩ Đồng đâu?" Mộc Dao nghĩ nghĩ, vẫn nên quan tâm bản thân thì hơn.

"Phòng bên, đang ngủ, buổi chiều khó khăn lắm mới lôi dậy đi họp được ba tiếng, quay về liền đi ngủ." Cố Minh lắc đầu.

"Nhất định là công ty các cậu làm bà chủ mệt mỏi rồi." Mộc Dao không rõ chuyện gì cũng vẫn nói đỡ, đổi lại được một cái trợn mắt của Cố Minh, Cố Minh tháo kính xuống, "Không biết tối qua mấy giờ mới về, tối nào cũng tới quán bar chơi bời tới nửa đêm canh ba, ban ngày thì lại về ngủ bù."


"Em ấy lại bắt đầu thèm rượu à?" Mộc Dao nhíu mày.

"Có lẽ thế, có lẽ cũng không phải thèm rượu, chỉ là cô ta thích chơi mà thôi, cậu cũng biết mà."

"Sao cậu không cản em ấy cho tôi?"

"Tôi cũng không thể nhìn chằm chằm cô ấy hai tư tiếng, hơn nữa Quan Dĩ Đồng, không phải cậu không biết, cậu cũng không ngăn được, nói gì tới tôi." Cố Minh thấy sắc mặt Mộc Dao không tốt, bổ sung, "Cậu cũng đừng quá lo lắng, tôi thấy mấy ngày nay, sức khỏe cũng không có vấn đề gì, chỉ là đồng hồ sinh học hơi loạn, ban ngày thì ngủ, ban đêm thì ra ngoài ăn chơi, ngoài ra cũng không có gì."

Mộc Dao nghe Cố Minh nói, cũng không nói gì thêm, chỉ là có chút uể oải ngồi trên sô-pha trong phòng, buồn bực một lúc, "Được rồi, em ấy ngủ bao lâu rồi? Gọi em ấy dậy đi, nên ăn cơm tối rồi, lái xe cả buổi chiều, vừa mệt vừa đói."
"Ngủ hơn ba tiếng rồi, có lẽ cũng nên dậy rồi, cậu tự đi gọi đi, tôi còn bận việc."

Mộc Dao thấy dáng vẻ bận rộn làm việc của Cố Minh, xem ra cũng không định để ý tới cô, lúc này Mộc Dao mới mở cửa, nhìn tới số phòng bên cạnh, 1707, đứng trên hành lang khách sạn, Mộc Dao liếc sang cánh cửa phòng đang đóng chặt, lại lùi sau mấy bước, chần chừ một lúc, lại quay người rời đi, cô ra khỏi cửa khách sạn, nhìn tứ phía, cũng không rõ nơi bọn họ ở là nơi nào, may mà gần đó có một tiệm hoa, nội tâm Mộc Dao có chút hoảng sợ, nói thật lòng, cô chưa từng đích thân tới tiệm hoa, cũng chưa từng tặng hoa cho ai, cho dù có đối tác làm ăn, hay đám bạn chơi bời mở công ty, làm ăn gì đó, cũng trực tiếp bảo Tiểu Hoa tới tiệm đặt hoa, sau đó tìm cô thanh toán là được, mà bản thân Mộc Dao, đương nhiên, từng nhận được rất nhiều hoa, trước giờ không thiếu, đàn ông mà, thích tặng hoa hồng, hơn nữa còn rợp trời, cảm thấy càng nhiều càng tốt, bản thân không có quá nhiều cảm giác, thường tiện tay tặng cho nhân viên trong tiệm.
"Quý cô đây, chọn hoa sao?" Một cô gái ngây thơ buộc tóc đuôi ngựa mang theo khẩu âm Trùng Khánh chính hiệu cất tiếng hỏi.

"Đúng thế."

"Cô muốn tặng ai vậy?"

Một tay Mộc Dao chống cằm, suy nghĩ, ai nhỉ? "Người thích." Cô chỉ đành nói như thế.

"Vậy kết hợp với bụt hồng cận đi, hoa này ở chỗ chúng tôi bán tương đối nhiều, rất được quý ông ưa thích."

"Tôi không tặng đàn ông." Mộc Dao uốn nắn, thật ra cô cảm thấy, người giống Quan Dĩ Đồng, có lẽ không quá để tâm tới hoa cỏ, nhưng không biết tại sao, cô muốn tặng cô ấy, "Không cần quan tâm tới ý nghĩa, ý nghĩa gì cũng vô dụng, kết hợp đẹp đẹp một chút cho tôi là được, đừng dùng hoa hồng là được." Mộc Dao dặn dò cô gái Trùng Khánh, cô gái kia cũng không ngạc nhiên, nghĩ tới Thành Đô cùng Trùng Khánh, so sánh ra, đối diện với phương diện đồng tính luyến ái, cũng không có gì to tát.
Sau đó Mộc Dao lại chạy đi tìm người ta bắt chuyện giống như tìm chết, "Em không hiếu kì à?"

"Hiếu kì gì ạ?"

"Tôi nói tặng cho người thích, nhưng không phải tặng đàn ông."

"Vậy là chị tặng cho phụ nữ rồi." Cô gái kia cười rất xán lạn, "Chúc hai người hạnh phúc."

Chuyện gì thế chứ? Nhưng dù như thế, Mộc Dao vẫn cảm thấy ngọt ngào bởi lời chúc phúc kì lạ này, lời chúc phúc của người lạ, càng khiến người ta ấm áp, cô ôm lấy bó hoa, đi trên đường phố, khi ra khỏi tiệm hoa cũng không cảm thấy có gì kì lạ, đi một lúc, mới cảm thấy bản thân ngốc nghếch, thế là bước chân tăng tốc, quay về khách sạn, không chút kiêng dè đi về khách sạn, thu hút ánh mắt của không ít người, cô ấn tầng 17, nhóm Cố Minh, toàn bộ đều ở một tầng, nhưng số phòng là bao nhiêu nhỉ? Quan Dĩ Đồng ở phòng nào? 170 bao nhiêu? Ôi chao, Mộc Dao đang lảng vảng quanh phòng 1703, chẳng qua là nửa tiếng đồng hồ, cô vội nhắn tin cho Cố Minh, "Quan Dĩ Đồng ở phòng bao nhiêu nhỉ?"
Cố Minh không trả lời mình, Mộc Dao chỉ đành gọi điện thoại, gọi điện thoại, không biết tại sao, không ai để ý tới cô, trong lòng càng thêm sốt ruột, quan trọng là thỉnh thoảng có người thò đầu từ trong phòng ra ngoài hành lang, nhìn thấy cô ôm bó hoa, cũng có lẽ là lần đầu tiên trong đời tự mình tặng hoa, lòng bàn tay Mộc Dao đổ đầy mồ hôi, tuy không khí lạnh trong khách sạn rất vừa vặn, Cố Minh này, thường không trả lời điện thoại ngay, tức chết mất, cảm giác không phải là 1703, trực tiếp tới cửa phòng 1705. Mộc Dao gõ cửa, gõ liên tiếp hai cái, trong mắt mèo, có người lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, lúc này mới vội mở cửa, "Cô Mộc?"

Người mở cửa đương nhiên không phải người mong chờ, Trì Úy nhìn bó hoa trong tay Mộc Dao, vô cùng chói mắt, nhìn biểu cảm cứng ngắc trên khuôn mặt Mộc Dao, Trì Úy vô cùng biết ý chỉ sang phòng bên cạnh, "Phòng của tổng giám đốc Quan ở bên cạnh, 1707."
Mộc Dao cắn môi, dùng sức, "Tôi biết, chỉ là tôi... tôi tới thăm em."

Trì Úy làm mặt đã hiểu, mỉm cười, "Cảm ơn cô Mộc, em rất khỏe."

Mộc Dao không giả vờ nổi nữa, chỉ đành quay người, may mà Trì Úy rất biết ý nhanh chóng đóng cửa lại, Mộc Dao thở dài, lúc này mới tới phòng 1707, vừa định gõ cửa, điện thoại liền vang lên, một tay Mộc Dao ôm hoa, một tay sờ vào túi, cũng thật là, vô duyên vô cớ, lại đi mua hoa làm gì không biết, làm cô lúng túng như thế, người gọi điện thoại là Quan Dĩ Đồng, suýt chút nữa Mộc Dao đã ném điện thoại đi.

"Alo?" Mộc Dao quay người, dựa vào cửa nghe điện thoại.

"Alo? Mộc Dao." Âm thanh của Quan Dĩ Đồng, vừa nghe là biết chưa tỉnh ngủ, rất tản mạn, "Chị đang ở đâu thế?"

Mộc Dao ở đầu bên này nghe vậy, còn cảm nhận được âm thanh chuyển động trên giường, "Sao thế?"
"Vừa nằm mơ, mơ thấy chị tới Trùng Khánh."

Mộc Dao vội đứng thẳng người, không dựa vào cánh cửa kia nữa, "Em nhớ tôi đấy à." Mộc Dao tươi cười, cách căn phòng kia xa một chút.

"Đúng thế, chị nhớ tôi không?" Lúc này Quan Dĩ Đồng không hề giả dối.

"Nhớ, rất nhớ, em còn mơ thấy gì về tôi nữa?"

"Tôi à, còn mơ thấy chị mua hoa cho tôi, một bó rất lớn, lớn tới mức chị không ôm được, mọi người xung quanh đều cười chị, tôi chính là bị tiếng cười đó dọa giật mình dậy đấy."

Mộc Dao nhìn bó hoa trong tay, muốn vứt thẳng vào thùng rác.

"Giấc mơ này của em, thật là, nằm mơ rất chuẩn, giấc mơ thành hiện thực rồi, mở cửa đi, tôi đang ở ngoài cửa."

Không lâu sau, cửa mở ra, chỉ là ngoài dự đoán, tốc độ mở cửa quá nhanh, hơn nữa Mộc Dao còn cho rằng Quan Dĩ Đồng đầu bù tóc rối, đôi mắt ngái ngủ, hoàn toàn chưa tỉnh hẳn, nhưng Quan Dĩ Đồng ra mở cửa tuy quấn lấy áo ngủ, nhưng đầu tóc mặt mũi, rất có tinh thần đứng trước mặt cô, nhất thời Mộc Dao cũng quên mất phải tặng hoa, thấy Quan Dĩ Đồng nhìn chằm chằm bó hoa kia, "Nặng không? Để xuống đi, chắc chị đã ôm cả đường rồi." Quan Dĩ Đồng tự nhiên nói, nhận lấy hoa trong tay Mộc Dao.
Cái gì gọi là đã ôm cả đường rồi? Ban nãy không phải Quan Dĩ Đồng nói bản thân đang nằm mơ sao?

Quan Dĩ Đồng ôm lấy cổ Mộc Dao, dính lên người cô, "Ban nãy tôi nhìn thấy một người phụ nữ ngoài cửa sổ, ôm theo một bó hoa rất lớn, trời nóng thế này, đi rất lâu, tôi cũng đợi rất lâu, còn nghĩ rằng chị không mua cho tôi, mà là có người phụ nữ khác ở Trùng Khánh nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play