Chương 134:

Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, nước ngập phòng tắm, trong không khí cũng thế, hơi nóng ướŧ áŧ phả lên cổ, phủ lên làn da trần trụi, một lớp hơi nước, phủ xung quanh hai người, hiếm thấy, hôm nay Cố Minh uống nhiều rượu có chút náo loạn, cô ấy vừa cười vừa cởi cúc áo của Chung Hiểu Âu, một tay còn che mắt Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu bị che mắt, Cố Minh không dùng sức, chỉ là tầm mắt chị ngăn cản, nhưng chỉ qua kẽ tay Chung Hiểu Âu cũng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng quần áo của mình bị Cố Minh cởi sạch, chân cô nhũn đi, một tay ôm lấy người trước mặt, nhích cổ lại gần, nước ấm từ vòi hoa sen làm ướt cơ thể hai người, Cố Minh không quan tâm, dù sao hiện tại bản thân cũng đã cởi sạch, nhưng Chung Hiểu Âu, quần áo dính lên người, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve lấy bờ lưng trần trụi mịn màng như lụa của cô ấy, Cố Minh, chỉ khẽ chạm vào, đã động tình, miệng nức nở, phát ra những âm thanh đứt quãng, Chung Hiểu Âu phủ lên tai cô ấy những nụ hôn dày đặc, cơ thể Cố Minh run lên, đã đứng không vững, Chung Hiểu Âu men theo đường cong hôn xuống, người trong lòng, chỉ chạm vào là nhũn, quần áo còn chưa cởi hết, những nụ hôn tản mạn không ngừng rơi xuống từng ngóc ngách trên cơ thể, Cố Minh cắn môi, chân run rẩy, đột nhiên cô ấy nghĩ tới Mộc Dao nói tới chuyện Chung Hiểu Âu sẽ để lại dấu ấn ở những nơi khác, nhưng đã không lí trí ngăn cản, người đó hôn lên nơi riêng tư nhất, giống như lần đầu tiên, lần đầu tiên ở trong nhà tắm, cũng như thế, lần đó Cố Minh kéo Chung Hiểu Âu lên, nhưng hôm nay, ngay cả sức lực để kéo Chung Hiểu Âu cũng không có. Cố Minh cắn chặt môi, cảm giác sắp cắn rách môi dưới, hiện tại môi Chung Hiểu Âu đang làm chuyện riêng, Cố Minh không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ như thế, yếu hầu gọi lên, "Chung Hiểu Âu... Hiểu Âu..."


"Ừm."

Hành động quá mức xấu hổ khiến Cố Minh đỏ ửng mặt, cô ấy rất ít khi có trải nghiệm như thế, cảm thấy đầu óc úng máu, tầm mắt của Cố Minh mơ hồ, ngay cả ý thức, cũng dần dần chậm chạp, cảm giác vừa đau khổ vừa chào đón giày vò Cố Minh, còn Chung Hiểu Âu, dù sao kinh nghiệm cũng không quá phong phú, kĩ thuật, cũng không quá thành thục.

"Hiểu Âu..." Âm thanh của Cố Minh mang theo tiếng thút thít, cô ấy không còn sức, hai tay giữ chặt mặt tường trơn bóng, nhưng mặt tường rất trơn, hệt như cơ thể của cô ấy.

"Hiểu Âu..."

Chung Hiểu Âu rời đi, cả người đè lên người Cố Minh, ngón tay đưa vào, Cố Minh giữ chặt lấy cô, từng đợt ra vào, hết lần này tới lần khác đạt tới cao trào, những tiếng ưm a tản mạn, giống như ca khúc lạc nhịp, mười ngón tay Cố Minh nắm chặt lấy vai Chung Hiểu Âu, dùng sức, giống như khảm vào cơ thể cô, tiếng thở dốc, dần dần yếu đi, thì ra, nhìn thấy người trong lòng mình như thế, sẽ có cảm giác thỏa mãn như vậy, Chung Hiểu Âu ôm chặt lấy Cố Minh, cảm giác càng mãnh liệt, tiết tấu tắm rửa có chút dài, da dẻ Cố Minh đã ửng đỏ, dứt khoát, Chung Hiểu Âu liền tắm chung.


Sắc xuân tháng Ba bao phủ mùi hương ẩm ướt, không biết, hoa đào trên núi Long Tuyền đã nở hay chưa.

Tối đó, hai người quấn trong chăn, làn da bị nước nóng từ vòi hoa sen xâm nhập trở nên nóng bỏng, Chung Hiểu Âu ôm Cố Minh từ sau lưng, tại sao phó tổng Cố uống say lại đáng yêu vậy chứ, nếu không phải lo lắng cho sức khỏe Cố Minh, cô thật sự hi vọng người phụ nữ này có thể uống say mỗi ngày, đôi chân hai người quấn lấy nhau, Cố Minh không buồn ngủ, Chung Hiểu Âu vùi lên hõm cổ cô ấy phả ra hơi nóng, quả thật tối nay Cố Minh uống nhiều rồi, nghiêng người, một tay, tìm kiếm chiếc khăn lụa bị bản thân cởi xuống, một tay nắm lấy, dùng khăn lụa che mắt Chung Hiểu Âu. Đột nhiên Chung Hiểu Âu bật cười, "Chị muốn làm gì?"

Cố Minh chỉ chăm chăm thắt nơ bướm sau đầu Chung Hiểu Âu, "Còn lên tiếng nữa thì miệng em cũng bị bịt lại."


Chung Hiểu Âu cười thành tiếng, "Tối nay chị sao thế?" Tuy bị bịt mắt, nhưng chỉ cần nghĩ có Cố Minh ở đây, Chung Hiểu Âu cũng không có cảm giác bất an và sợ hãi, chỉ là, có chút không thích ứng mà thôi, bản năng, muốn đưa tay nắm lấy thứ gì đó, sau đó cô nắm được... nắm được ngực Cố Minh. Hai người đều lúng túng, Cố Minh vỗ tay Chung Hiểu Âu, cô ấy rất căng thẳng, hai tay không biết làm sao, không biết để ở đâu, Cố Minh quỳ trước hai chân Chung Hiểu Âu, còn chưa làm gì, mặt đã nóng bừng, may mà Chung Hiểu Âu bị che mắt, không nhìn thấy Cố Minh, Cố Minh kéo chăn phủ lên cơ thể hai người, hai tay Chung Hiểu Âu ôm lấy cô ấy, trọng lực của Cố Minh trũng xuống, đè lên người Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu dính lên cổ Cố Minh, dịu dàng hỏi, "Chị che mắt em, chị còn muốn bịt miệng em? Có muốn trói hai tay em lại không?" Chung Hiểu Âu nhất định là đọc quá nhiều tiểu thuyết, nghĩ quá nhiều, Cố Minh chần chừ rất lâu, mới run rẩy dán lên môi Chung Hiểu Âu, hôn xuống, cô ấy hôn rất dịu dàng, không nhanh không chậm, với tính tình của Chung Hiểu Âu, đã có chút sốt ruột mất kiên nhẫn, ngẩng đầu lên lại bị đè xuống, Cố Minh không có kinh nghiệm chủ động, với kinh nghiệm tìиɦ ɖu͙ƈ có hạn của mình, Cố Minh luôn là người bị động, cộng thêm việc kiềm chế và đè nén với tìиɦ ɖu͙ƈ, trong lúng túng, Cố Minh đặt một tay lên ngực Chung Hiểu Âu, tay cô ấy run rẩy, vốn dĩ... vốn dĩ Cố Minh muốn, làm Chung Hiểu Âu như Chung Hiểu Âu làm với bản thân, Chung Hiểu Âu bị châm lửa như thế, nhưng rất lâu cũng không thấy động tĩnh, cô ôm lấy người phụ nữ trên cơ thể mình, ánh mắt mơ hồ, không nhìn rõ mặt người kia, "Em có thể cởi ra không?" Cố Minh nghiêng người quay lưng với cô, không nói gì, Chung Hiểu Âu thấy cơ thể lạnh đi, Cố Minh đào hố cho cô, Chung Hiểu Âu phải tự cởi khăn lụa xuống, Chung Hiểu Âu không hiểu chuyện gì, rõ ràng ban nãy, có cảm giác Cố Minh muốn làm gì đó với cô, nhưng mới bắt đầu liền dừng lại, Chung Hiểu Âu dở khóc dở cười, thấy mặt Cố Minh vẫn còn đỏ, biết cô ấy xấu hổ, liền ôm cô ấy vào lòng, vừa xoa vừa sờ không muốn rời tay, Cố Minh buồn bực trên gối đầu, không cách nào hình dung tâm trạng trong lòng.
Những ngày tháng như thế ước gì có thể kéo dài tới khi đầu bạc răng long, sắc xuân ấm áp khiến ngày tháng trở nên ngắn ngủi, nửa tháng trời nói qua là qua, đã thấy hoa đào trên núi Long Tuyền bắt đầu nở bung, cứ như thế rồi tới tháng Tư.

Cuộc sống ở chung của Chung Hiểu Âu và Cố Minh dần dần ổn định, dường như có sự xuất hiện đột ngột của Cố Vũ, chuyện chung giường trở thành chuyện hiển nhiên, thật ra quan hệ của hai người cũng không cố tình che giấu Cố Vũ, chỉ là Cố Minh vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói với Cố Vũ, luôn mệt mỏi với công việc.

Gần đây, tình hình trong công ty không quá tốt, hơn nữa Cố Vũ không có ý định quay về Thượng Hải, gần đây trong công ty có rất nhiều người từ chức, tuy sau năm mới là khoảng thời gian nhảy việc, nhưng không khỏi quá nhiều, phòng Nhân sự không tới lượt Cố Minh quản lí, là phạm vi chức trách của phó tổng Lý, cô ấy cũng không tiện nhúng tay, chỉ nhắc nhở Quan Dĩ Đồng, nhưng Quan Dĩ Đồng coi như không có chuyện gì.
Chỉ là, khi Cố Vũ cầm thẻ tên chạy tới tầng mười, Cố Minh có chút ngạc nhiên.

"Em?" Cố Minh nhíu mày.

"Phó tổng Cố, em được quý công ty tuyển dụng rồi." Cố Vũ tươi cười.

"Phòng nào?"

"Phòng Kế hoạch."

Ấn đường Cố Minh nhăn càng chặt, cô ấy không biết Văn Triệu có biết chuyện Cố Vũ là em trai của mình hay không, chỉ là nếu Văn Triệu biết, vậy nhất định lão sẽ tuyển dụng Cố Vũ, Cố Minh xua tay, "Em tới phòng em làm việc đi."

Cố Vũ ngoan ngoãn lui đi, lắc lư thẻ tên trong tay chạy ra bên ngoài chào hỏi Chung Hiểu Âu.

"Hi, chị Hiểu Âu, ban nãy chị không ở đây. Bây giờ mới thấy chị."

Chung Hiểu Âu đang xử lí tài liệu trong tay, không nhìn cậu, "Em tới tìm chị em à, có chuyện gì sao?"

"Không có gì, chỉ là tới chào hỏi các chị thôi, hôm nay là ngày đầu tiên em nhậm chức." Cố Vũ dựa vào bàn làm việc của Chung Hiểu Âu.
"Nhậm chức?" Chung Hiểu Âu đặt bút trong tay xuống, hình như, có gì đó không đúng, chỉ là có chút ngạc nhiên, lúc trước không thấy Cố Vũ lộ ra chút phong thanh nào.

"Ngạc nhiên chưa! Cho nên sau này em có thể cùng hai người đi làm tan làm rồi." Mặt mày Cố Vũ tuấn tú cười nói.

Chung Hiểu Âu khách sáo cười cười, nội tâm thật sự câm nín, ở nhà còn chưa đủ, còn muốn đi làm tan làm chung sao? Cô không ghét Cố Vũ, có lúc nhìn dáng vẻ sợ hãi chị gái của cậu, còn có chút đồng cảm, chỉ là Cố Vũ dù sao cũng là đàn ông, có lúc cũng không tiện.

"Chị Hiểu Âu, em xuống dưới làm việc đây," Cố Vũ vẫy tay tạm biệt với cô, Chung Hiểu Âu khách sáo gật đầu.

Chuông điện thoại vang lên, là mẹ cô gọi tới, bảo cô Tết Thanh Minh phải về đi tảo mộ cho người đã khuất.

Đúng rồi, cô sắp quên mất, ngày kia là Thanh Minh, gia đình Chung Hiểu Âu tương đối truyền thống, không hỏi cô có thời gian về nhà hay không, mà là nhắc nhở cô, hơn nữa gần đây còn sâu xa hỏi: "Chuyện chị họ Hà Ninh của con, con biết chưa?"
Chung Hiểu Âu không rõ đầu đuôi, "Sao thế ạ?"

"Xem ra nó không nói với con, nhà chị họ con xảy ra chuyện rồi."

Trong lòng Chung Hiểu Âu "cạch" một tiếng, thấp thoáng cảm giác bất an, vội quan tâm hỏi, "Sao thế ạ?"

"Ôi chao, cái đó à, dù sao ngày kia con cũng về, về rồi sẽ kể cho con."

"Mẹ, mẹ đừng nửa úp nửa mở như thế, như thế sẽ khiến người ta lo lắng, là chị họ con hay là bác gái? Xảy ra chuyện gì? Sốt ruột chết mất."

"Được rồi, được rồi, con đừng vội, chính là chị họ Hà Ninh của con, con không biết à, ở trường nó bị người ta tố giác."

"Tố giác? Chị ấy làm gì mà bị người ta tố giác?"

"Bị học sinh của nó tố giác, nói nó là đồng tính luyến ái, náo loạn tới mức cả trường đều biết. Vốn dĩ chúng ta còn nghĩ học sinh kia vu khống, kết quả, Hà Ninh, ôi, chính miệng nó thừa nhận, bác gái con ba ngày không ăn gì, mẹ vừa từ nhà bác về. Được rồi, con về đi, rồi sẽ nói cụ thể với con."
Điện thoại trong tay Chung Hiểu Âu trượt xuống, rơi trên bàn, phát ra âm thanh khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play