Chương 130:
Quan Dĩ Đồng ngồi trong xe, khuôn mặt trở nên trắng toát vì quá tức giận, điện thoại đã ném vỡ, cũng không ai nhặt lại, cô ấy nên chúc mừng, nhưng chỉ thiếu chút nữa bản thân đã hỏi ra miệng, đã quan tâm hỏi Nhan Bái San có phải thật sự ly hôn không, Quan Dĩ Đồng kéo rộng cổ áo, mặt như tro tàn.
Mộc Dao lái xe, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Quan Dĩ Đồng, ban nãy còn tốt đẹp, ban nãy cô chỉ chăm chăm nói chuyện với Hứa Nặc, quả nhiên gần đây đứa trẻ đó có tâm sự còn rất nhiều lo lắng, cái bóng mà người phụ nữ cặn bã trước đem tới cho Hứa Nặc quá lớn, thật ra chuyện này, nếu đổi lại người khác, cũng không thấy có gì to tát, một người, một đời gặp nhiều người như thế, ai không gặp phải một hai kẻ cặn bã, nhưng đứa trẻ như Hứa Nặc lại khác, Hứa Nặc rất coi trọng tình cảm, thân thể, huống hồ sau khi xảy ra những chuyện đó, không có bất kì ai chỉ dẫn, khuyên nhủ Hứa Nặc, toàn bộ đều chôn giấu trong lòng, chầm chậm trở thành chiếc gai nhọn trong lòng, lâu dần, càng ngày càng khó giải quyết, vốn dĩ Mộc Dao không để ý Quan Dĩ Đồng, chỉ biết cô ấy đeo tai nghe, tùy tiện lật tạp chí, có lẽ nhận cuộc điện thoại quỷ quái gì đó, đột nhiên, tức giận như thế, Mộc Dao không hỏi tỉ mỉ, chỉ đưa Quan Dĩ Đồng tới công ty, nghĩ tới cũng đã tới rồi, cũng đi gặp Cố Minh một chút, "Tôi lên trên cùng em, vừa hay gặp Cố Minh một chút."
Mộc Dao đỗ xe trong bãi đỗ xe, sắc mặt Quan Dĩ Đồng tái xanh, Quan Dĩ Đồng mang độ dạng này tới công ty, có thể khống chế tốt cảm xúc để đi làm sao? Mộc Dao lắc đầu, lên trước nắm lấy tay Quan Dĩ Đồng, Quan Dĩ Đồng nhìn một cái, cũng không từ chối, mặc cho Mộc Dao nắm tay, hai người đi vào thang máy.
Tới văn phòng, Cố Minh thấy Mộc Dao, có chút ngạc nhiên, lại nhìn Quan Dĩ Đồng bên cạnh, hai người lại quấn lấy nhau à?
Khi hai người tới văn phòng, đã là 11 giờ, Mộc Dao đi tới cạnh Cố Minh, quan tâm nói, "Tôi đưa em ấy tới công ty, nghĩ cũng tới rồi, liền tới thăm cậu, nghe Cố Vũ nói gần đây cậu dị ứng à?" Sao thế? Thay đổi thời tiết à?" Mộc Dao thật sự rất nghiêm túc hỏi Cố Minh.
Cố Minh chột dạ, kéo chiếc khăn lụa trên cổ thật chặt, chuyển chủ đề, "Cậu nghe Cố Vũ nói?"
"Tối qua lúc đánh mạt chược cậu ấy nói vậy, nghiêm trọng không? Uống thuốc dị ứng chưa?" Mộc Dao ngồi vào bàn làm việc của Cố Minh, nghịch bút trong tay.
"Vẫn ổn, thời tiết ấm rồi, da dẻ không theo kịp mà thôi." Cố Minh nói rất nhỏ tiếng, nói xong mới ý thức được thật ra Quan Dĩ Đồng đã sớm vạch trần bản thân, may mà Quan Dĩ Đồng không quan tâm tới bọn họ, mặt không cảm xúc giở tài liệu trên bàn làm việc, đương nhiên Quan Dĩ Đồng không đọc nổi, cô ấy không thích công việc này, trước nay bản thân không muốn gia nhập thương trường, nhưng ông già vẫn muốn bồi dưỡng đứa con gái này, có lúc Quan Dĩ Đồng nghĩ, ông già giống như những người khác thì tốt, trong mắt bọn họ, cả đời người không phải chỉ cần có đứa con trai là được sao? Quan Dĩ Đồng hi vọng có thể nặn ra con riêng của ông già từ khe đá.
Mộc Dao đè giọng hỏi, "Công ty các cậu có ai chọc em ấy à? Vừa nãy còn nổi giận đùng đùng, ném vỡ điện thoại."
Cố Minh mím môi, cô ấy đi đâu tìm hiểu chứ, đột nhiên, cô ấy nghĩ tới một chuyện, nhập mấy chữ lên máy tính, dường như cũng không đúng, Cố Minh ngẩng đầu nhìn Mộc Dao một cái, kéo Mộc Dao ra ngoài, đi tới cuối hành lang, lúc này Cố Minh mới nói, "Cậu chưa lên Weibo à?"
Đột nhiên Cố Minh nói ra câu này, Mộc Dao nghi hoặc, nhíu mày, "Không phải cậu không dùng à? Ngay cả tài khoản cũng không có cơ mà."
Một tay Cố Minh đặt lên mép cửa sổ, mất tự nhiên vén tóc, "Tối qua, lúc Chung Hiểu Âu xem điện thoại nhìn thấy, nói Nhan Bái San náo loạn ly hôn, có liên quan tới Quan Dĩ Đồng."
May là lực chú ý của Mộc Dao đặt vào nửa câu sau không hỏi nhiều tới chuyện của Cố Minh và Chung Hiểu Âu.
"Nhan Bái San?" Mộc Dao nhướng mày, "Nữ diễn viên kia?" Một tay Mộc Dao đang đút trong túi quần thò ra, "Ly hôn? Còn vì Quan Dĩ Đồng? Mẹ kiếp!" Mộc Dao mắng xong vội quay người.
Cố Minh kéo Mộc Dao lại, "Đi đâu thế?"
Đúng thế, đi đâu chứ? Bản thân muốn làm gì chứ? Xông vào văn phòng Quan Dĩ Đồng, dẫn quân hỏi tội người ta sao? Cô không có tư cách. Nhưng tối qua người phụ nữ kia còn vì nhớ cô mà tạo ra một lời nói dối vụng về như thế, tối qua và sáng nay, hai người còn ngủ với nhau, Mộc Dao hé miệng, đúng thế, quan hệ bạn giường, không ai quy định người ta chỉ có thể lên giường với một mình bạn, Cố Minh nắm lấy tay Mộc Dao, gân xanh trên tay Mộc Dao đã nổi lên.
"Cậu bình tĩnh chút đi, đừng náo loạn vô cớ, dư luận trên mạng, ai biết được là thật hay giả, cậu đừng đi cãi nhau với Quan Dĩ Đồng nữa.'
Ánh lửa trong mắt Mộc Dao dần dần dập tắt, cơ thể thẳng tắp dần dần thả lỏng, Mộc Dao lặng lẽ nói với Cố Minh, "Tối qua em ấy còn ở cùng tôi, bây giờ cậu nói với tôi, em ấy và nữ diễn viên kia tro tàn lại cháy à? Nữ diễn viên kia còn vì thế mà li hôn?"
"Đây đều là tin tức dư luận, truyền thông, các trang mạng tung ra, chỉ có người trong cuộc mới hiểu được chân tướng, cậu ở đây đoán bừa cũng vô dụng, chẳng bằng tự đi hỏi Quan Dĩ Đồng."
Mộc Dao động đậy, nhưng bước chân không nhấc được một bước, Cố Minh kéo cô lại, "Bây giờ chắc chắn hông phải thời cơ thích hợp."
Mộc Dao mềm oặt, dựa người vào tường, "Cho nên cuộc điện thoại sáng nay có lẽ liên quan tới chuyện này." Cô hít sâu một hơi, có chút bất lực, cô không thích bản thân như vậy, không biết nên xử lí thế nào, thường vượt quá vị trí bản thân nên có. Mộc Dao bình tĩnh lại, lúc này mới hỏi Cố Minh, "Nếu không phải hôm nay tôi trùng hợp tới gặp cậu, có phải cậu không định nói với tôi không?"
Cố Minh sửa sang tóc tai cho Mộc Dao, "Không phải sáng sớm nay, tôi còn chưa làm việc xong sao? Hơn nữa có lẽ những tin tức này chỉ là đơm đặt, tôi thấy không chắc cậu đã thích nghe, cho nên cũng không kịp thời nói với cậu."
Mộc Dao trợn mắt, "Cậu không thấy gần đây cậu rất không quan tâm tôi à?"
"Nào có." Cố Minh quay người.
"Không có sao? Sờ vào lương tâm của cậu nói xem, đương nhiên, trước kia, cậu cũng không quan tâm tôi, nhưng tốt xấu gì cũng cách một thời gian sẽ tới tiệm tìm tôi, bây giờ thì sao? Thật là, cả ngày chỉ biết lăn lộn với thư kí nhỏ, có thư kí nhỏ rồi, ngay cả người bạn tốt nhất này cậu cũng không cần nữa đúng không? Không quan tâm tới tôi sống chết đúng không?" Mộc Dao cũng thật là, trong lòng tủi thân, lại chặn số Quan Dĩ Đồng, không đi tìm Quan Dĩ Đồng để cãi nhau, Mộc Dao cũng có thể tận dụng cơ hội, ôm ấy Cố Minh ở đây ca thán, giận dỗi, Cố Minh còn chưa mắng Mộc Dao kia mà, hai tay Mộc Dao níu lấy tay Cố Minh, dựa cả người sang. Trọng tâm của Cố Minh không vững, cả người nghiêng ngả, Mộc Dao ôm lấy eo cô ấy, mặt dính lên chiếc khăn lụa trên cổ Cố Minh, khiến Mộc Dao ngứa ngáy, cô gãi gãi, Cố Minh mẫn cảm cũng không tránh được.
"A a a, tôi thấy rồi, dị ứng dữ dội vậy à?" Mộc Dao đã được thông báo trước, cũng không nghĩ nhiều.
Trong lòng Cố Minh hoang mang, yếu ớt "ừ" một tiếng, lúc này, Mộc Dao mới cảm thấy không đúng, cô không mù lòa như Cố Vũ, là vết hôn hay là dị ứng, có khác biệt, Mộc Dao lại muốn lên trước nhìn, bị Cố Minh lùi sau một bước chặn lại.
"Cái này của cậu không phải dị ứng đúng không? Mộc Dao sâu xa suy nghĩ, "Những chỗ khác của cậu có không?"
Cố Minh cắn môi, "Cậu không đi tìm Quan Dĩ Đồng cãi nhau à?" Cố Minh muốn đi, bị Mộc Dao kéo lại, "Kiệt tác của thư kí nhỏ nhà cậu à?"
"Công việc của tôi bận lắm, đừng làm phiền tôi làm việc."
"Hi..."
"Tan làm tôi tới tìm cậu, tối nay cùng nhau đi ăn đi." Cố Minh do dự giây lát, nói với Mộc Dao.
Mộc Dao gật đầu, đi theo Cố Minh về văn phòng của cô ấy, Quan Dĩ Đồng vẫn yên lặng ngồi đó, là thật sao? Tin tức kia, còn cả câu nói lúc trước của Tống Khả, bảo cô không chen vào nổi, trong lòng Quan Dĩ Đồng đã có người, người đó chính là nữ diễn viên kia đúng không? Mộc Dao rất muốn hỏi Quan Dĩ Đồng, nhưng bản thân không nắm chắc, có hỏi, Quan Dĩ Đồng sẽ đáp lại cô một câu, liên quan gì tới chị, Mộc Dao thật sự không tự tin bản thân còn có thể để ý người phụ nữ kia không, cho nên dứt khoát không hỏi nữa, làm như không biết, nếu là thật, có lẽ Quan Dĩ Đồng sẽ đích thân nói với cô, chuyện như kết thúc quan hệ bạn giường nên giao cho người phụ nữ kia thì hơn.
"Tôi đi đây." Mộc Dao làm như không cho chuyện gì vẫy tay tạm biệt Quan Dĩ Đồng.
Quan Dĩ Đồng hoang mang ngẩng đầu lên, không làm ra bất kì phản ứng nào, Mộc Dao ra khỏi văn phòng, một tay Quan Dĩ Đồng chống mặt, nói với không khí, "Chị lại đây."
Cố Minh nhìn xung quanh, Mộc Dao đã đi rồi, trong phòng chỉ còn một mình Quan Dĩ Đồng, có lẽ sớm muộn gì cũng phải tới, Cố Minh buông bút xuống, tới bên Quan Dĩ Đồng, cho rằng tâm trạng Quan Dĩ Đồng không tốt, muốn mượn cớ nổi giận, nhưng chỉ thấy Quan Dĩ Đồng mềm oặt dang tay ra, hai tay ôm lấy chân cô ấy, Cố Minh không thể động đậy, Quan Dĩ Đồng buồn bã nói, "Lát nữa nói với Trì Úy, bảo em ấy mua giúp tôi chiếc điện thoại mới, điện thoại hỏng rồi."
Cố Minh cũng không biết tại sao, trong lòng mềm đi, lại sờ đầu Quan Dĩ Đồng, sau khi sờ hai cái, mới phát hiện rất không đúng, đây là thói quen ở đâu thế, vội buông tay xuống, cung kính nói, "Vâng, tổng giám đốc Quan."
"Cố Minh này..."
"Tôi ở đây, tổng giám đốc Quan."
"Hôm nay tôi tức chết mất." Quan Dĩ Đồng ôm chặt lấy chân Cố Minh, "Tức tới hiện tại phổi vẫn còn đau."
Cố Minh không biết nên tiếp lời thế nào.
"Chị đọc tin tức chưa? Trong tin tức nói Nhan Bái San ly hôn vì tôi, suýt chút nữa, suýt chút nữa tôi đã tin, thì ra là do công ty họ sắp xếp, bây giờ cuộc đời thay đổi quá nhỉ? Trước đây tránh còn không kịp, dọa tôi giật mình gần chết, bây giờ lại có thể lấy người bạn gái đồng tính chia tay những mấy năm ra để tạo nhiệt sao?"
Những lời này của Quan Dĩ Đồng cũng không phải đi tìm đáp án, thật ra, có rất nhiều câu hỏi không cần đáp án, Cố Minh không biết nên an ủi người này thế nào, tư thế này cũng khiến người ta bối rối, rõ ràng ban nãy Mộc Dao còn ở đây, sao không ôm Mộc Dao, bây giờ lại ôm cô ấy như thế, hai tay Cố Minh nhàn rỗi, dịu giọng nói, "Tổng giám đốc Quan... quá khứ thì để nó qua đi."
"Nhưng không qua nổi thì sao?"
"Không qua được thì kiếp này đừng gặp nữa, cứ để sơn thủy không tương phùng đi."