Chương 127:
Mộc Dao đứng bên giường, người kia nghiêng người, ôm lấy cô vào lòng, bị người phụ nữ yêu nghiệt như thế ôm lấy, tính tình tệ hại tới đâu cũng hóa thành nước, may mà Mộc Dao có nghị lực có ý chí, trái tim bị hâm nóng mấy phút, dịu dàng ôm lấy Quan Dĩ Đồng vào lòng, mặc cho cô ấy ngủ.
Quan Dĩ Đồng thì sao, tư thế ôm đó đương nhiên không thể ngủ thoải mái, chỉ là cô ấy lười mở mắt, mơ mơ màng màng kéo Mộc Dao xuống, lăn trên giường, trọng tâm của Mộc Dao không vững, đè lên người Quan Dĩ Đồng, "Tỉnh rồi thì đừng giả vờ ngủ nữa, tôi có chuyện muốn hỏi em."
"Vừa sáng sớm, sao đã có chuyện rồi?" Quan Dĩ Đồng lẩm nhẩm, âm thanh vừa tỉnh giấc lúc sáng sớm luôn hỗn loạn, mơ hồ, giống như sương mù còn chưa tan lúc sáng sớm ở phương nam.
"Hứa Nặc tới rồi." Mộc Dao không để lại vết tích nói.
"Ừm? Thật à? Em ấy luôn dậy sớm làm bữa sáng." Quan Dĩ Đồng còn mơ màng.
Dần dần, Mộc Dao ý thức được biểu hiện tối qua của Quan Dĩ Đồng, cô còn cho rằng bản thân quá căng thẳng, vì Quan Dĩ Đồng căn bản không hề có dáng vẻ lo lắng cho Hứa Nặc, ngay cả cuộc gọi đầu tiên cho cô, cũng không mở miệng nói, không thấy Hứa Nặc đâu nữa, mà là hỏi bản thân đang làm gì.
Trong lòng Mộc Dao đủ loại cảm xúc, cho nên tối qua Quan Dĩ Đồng nhớ cô? Sao có thể? Cho dù là đúng, Quan Dĩ Đồng cũng không dùng nổi thủ đoạn như thế. Mộc Dao chống nửa người, miết lấy cằm Quan Dĩ Đồng, sao bản thân lại thích miết cằm Quan Dĩ Đồng vậy chứ? Căng tròn, mềm mịn, độ cong xinh đẹp, "Quan Dĩ Đồng này, ban nãy Hứa Nặc nói với tôi, tối qua em ấy đã xin em nghỉ." Cô muốn xem Quan Dĩ Đồng có thể cãi chày cãi cối thế nào.
Người kia bất động, giống như không nghe thấy, Mộc Dao ở trong chăn khẽ đá Quan Dĩ Đồng, "Đừng giả chết với tôi."
"Thật à? Tối qua em ấy xin tôi nghỉ? Sao tôi không có ấn tượng gì?" Quan Dĩ Đồng nghiêng đầu, tóc dài che đi nửa khuôn mặt, Mộc Dao khẽ khàng vén tóc cho Quan Dĩ Đồng lên, "Thật, tôi đã xem nhật kí cuộc gọi trong điện thoại em ấy rồi."
Quan Dĩ Đồng nhíu mày, ngáp một cái nói: "À? Thật sao? Tôi thật sự không có chút ấn tượng nào." Quan Dĩ Đồng vẫn giả vờ giả vịt như cũ.
Mộc Dao cũng không bực, "Em cứ nói em nhớ tôi, không được sao? Vòng vo một vòng, hại tôi nửa đêm chạy nửa cái Thành Đô, xăng dầu không mất tiền à?"
"Sao nào? Gần đây chị thiếu tiền lắm à?" Quan Dĩ Đồng bị Mộc Dao làm phiền, đã hoàn toàn tỉnh táo, cũng biết Mộc Dao nhất định làm rõ chân tướng, biết thì biết đi, cô ấy chuyển chủ đề.
"Năm nay tình tình kinh tế không tốt lắm, việc làm ăn của tiệm cũng kém đi, nhưng không tới mức thiếu tiền, sao thế? Tổng giám đốc Quan, muốn nuôi tôi sao?"
"Nuôi không nổi." Quan Dĩ Đồng lật người, cuộn tròn trong chăn.
Có một số lời hỏi ra, không có câu trả lời, nhưng không có nghĩa là không đạt được đáp án, sáng sớm hôm ấy, tâm trạng buồn rầu thời gian dài trong lòng Mộc Dao đã được giải phóng ít nhiều, giống như hoa nở trong băng giá, có lúc biết người bản thân để ý luôn đặt trong lòng đáp trả một chút, loại cảm giác vui vẻ cùng ngọt ngào ấy, không có bất kì câu chữ nào có thể thay đổi, cuộc đời đa phần là đau khổ, nhưng một chút ngọt ngào ít ỏi cũng khiến người ta lưu luyến trần thế vô tận. Mộc Dao ôm lấy Quan Dĩ Đồng, chầm chậm vuốt ve rồi sờ loạn, buổi sáng vừa thức giấc mà thôi, chọc lên eo của Quan Dĩ Đồng, ban đầu Quan Dĩ Đồng còn tránh, sau đó không tránh nữa, kẹp chặt lấy bàn tay đang tác oai tác quái của Mộc Dao, "Chị chưa đóng cửa, chị xác định chứ? Lát nữa dọa đầu bếp nhỏ thì sao? Em ấy rất kiêng kị những chuyện thế này."
Mộc Dao ngẩn ra, hôn chiếc cằm đang ngửa lên của Quan Dĩ Đồng, đột nhiên đứng dậy, mở cửa, nói xuống dưới nhà, "Tiểu Nặc?"
"Vâng? Chị Mộc?" Hứa Nặc đeo tạp dề ngẩng đầu lên.
"Cái đó, mấy giờ rồi?" Mộc Dao sịt mũi.
"Bảy rưỡi."
"Không cần gọi chúng tôi ăn sáng, có lẽ mười giờ hơn mới dậy." Mộc Dao nói xong, có chút mất tự nhiên vuốt tóc.
Hứa Nặc tận tâm nói một tiếng vâng rồi vào nhà bếp.
Hình như có chỗ nào đó là lạ, Mộc Dao cũng mặc kệ, khóa cửa phòng lại, một phen long trời lở đất, Mộc Dao không biết nhà Quan Dĩ Đồng cách âm có tốt hay không, chưa thử nghiệm, nhưng nghĩ dù sao để Hứa Nặc nghe thấy cũng không tốt đẹp gì, nên không để Quan Dĩ Đồng phát ra âm thanh, Quan Dĩ Đồng không nhịn được, tới lúc đó ai có thể nhịn, vẫn rêи ɾỉ ra tiếng, âm thanh nỉ non vụn vặt bị miệng chặn lại, nhưng chặn cũng không chặn được, thật ra Hứa Nặc không nghe được, cô vẫn đang chăm chú thái rau, nhưng tiếng thái rau "cạch cạch" đơn điệu khiến cô phân tâm, mỗi lần chị Mộc tới, hình như đều ngủ ở phòng cô Quan, chị Mộc thích cô Quan sao, nhưng hai người? Dường như cũng không giống đang yêu đương, tình yêu giữa phụ nữ và phụ nữ nên thế nào nhỉ? Hứa Nặc chỉ có kinh nghiệm một lần kia nên cũng không hiểu biết, "A!" Lúc không tập trung rất dễ cắt vào tay, may mà không rách da, Hứa Nặc lắc đầu, lại tiếp tục bận rộn trong bếp một lúc, bữa sáng đã chuẩn bị xong, cô ngồi trong căn biệt thự rộng lớn của Quan Dĩ Đồng, ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, có một loại cảm giác vô cùng kì quái, thật ra Hứa Nặc không muốn đoán chị Mộc và cô Quan đang làm gì, thế là, cô ngồi trên sô-pha uống một ngụm nước, nhưng không ngồi yên được, mở cửa, ngồi trước vườn hoa trong khu nhà, ánh nắng mùa xuân tháng Ba, Hứa Nặc ngồi trên xích đu, tối qua ngủ không ngon, vì ở môi trường xa lạ, không phải nhà mình, tối qua chị Mộc còn tới nhà tìm cô, thật là, nhớ tới những lời chị Mộc nói lúc trước, Hứa Nặc gọi điện thoại cho em gái, giải thích nguyên nhân, bảo nó đừng nghĩ bậy, rồi cúp máy.
Tối qua, thật ra, trải qua vô cùng hỗn loạn, vốn dĩ nghĩ khó khăn lắm mới gặp chị Úy, nhưng trò chuyện chẳng mấy vui vẻ, cô ngồi xe buýt đi hết lượt này tới lượt khác, vô cùng hoang mang, nhưng lại không có hứng đi làm, mua quần áo trong trung tâm thương mại xong liền không muốn động đậy nữa, cô tìm một nơi để ngồi, một cửa hàng đồ ngọt, không muốn ăn uống nhưng vẫn gọi xoài, trong lòng rất nghẹn, bình thường rất ít khi Hứa Nặc nhàn nhã như thế, cô nhìn tay mình, bàn tay vì thói quen làm việc quanh năm, so với đa phần những người phụ nữ khác, không tính là nhẵn nhụi, nhưng có cách gì chứ? Sinh tồn mà thôi, nghĩ không thông tại sao lúc Trì Úy nói không thể làm bạn bản thân lại buồn tới vậy, có gì mà buồn chứ? Duyên phận giữa người với người, sâu hay nông, đều do ông trời quyết định, không làm bạn thì không làm bạn, nhưng cô vẫn chua xót tới đòi mạng, lúc này, nghĩ mãi nghĩ mãi, đôi mắt liền nhòe đi, hai tay Hứa Nặc che đi, dụi mắt, càng dụi càng đau.
Hôm đó Trì Úy tan làm, cũng không bảo Chung Hiểu Âu ở cùng mình, cũng không hẹn bất kì ai, cô ấy chỉ muốn ở một mình, lúc cầm chìa khóa xe tới bãi đỗ xe lại phát hiện ba người đang đứng hút thuốc cạnh xe mình.
"Ái chà, tới rồi tới rồi, sao tan làm chậm chạp thế? Đợi cô một lúc lâu rồi đấy." Tiền Lệ Lệ hỏi.
"Làm gì thế?" Trì Úy ảo não không nhìn ba người.
"Chúng tôi bàn nhau đi ăn thịt xiên nướng ở trung tâm thương mại Dương Quang, đang giảm giá 50%, đã tính cả cô rồi.
"Tôi không đi." Trì Úy ấn mở xe.
"Phải đi, hôm nay cô lái xe." Nói xong ba người đã chui vào xe.
"Lưu manh hả? Muốn cưỡng chế ngồi xe người ta hay sao hả?" Trì Úy mắng mỏ rồi thắt dây an toàn, "Đưa mọi người tới đó, mọi người ăn đi, tôi còn chút việc, phải về nhà."
Nhưng nào có chống cự được mấy người này, sau khi đỗ xe vào bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, liền bị kéo đi, cửa hàng thịt nướng ở tầng bốn, Trì Úy không có linh hồn đi theo ba người vào thang máy đi lên trên tầng, cô ấy nhìn thấy người kia ở cửa hàng đồ ngọt tầng ba, cúi người, đang dụi mắt, Trì Úy có chút mất hồn, cũng thật kì lạ, bình thường muốn gặp cũng không gặp được, hôm nay thì lại ngược lại, không muốn gặp, lại gặp tới mấy lần.
"Hi, cẩn thận, chân." Lộ An níu lấy tay Trì Úy.
Trì Úy đi theo mọi người vào cửa hàng thịt nướng, nhưng trong lòng vô cùng hỗn loạn, một mình Hứa Nặc ở đó làm gì? Em ấy hẹn ai sao?
"Hôm nay chị sao thế? Bị tổng giám đốc Quan mắng à?" Lộ An nhắc nhở.
Hai tay Trì Úy xoa mặt, lạnh lùng nói, "Không." Trong lòng vô cùng sốt ruột, "Tôi đi rửa tay chút."
Cô ấy tìm cớ, chạy ra ngoài, đứng ngoài lan can là có thể nhìn thấy Hứa Nặc vẫn còn ở đó, vẫn chỉ một lúc, lúc này hình như đang sắp xếp quần áo gì đó, thì ra em ấy tới mua sắm sao? Mắt thấy Hứa Nặc muốn đứng dậy, sắp rời đi rồi sao? Cơ thể Trì Úy đã không nghe theo sự điều khiển của trí óc, cô ấy đi xuống tầng, ban ngày, bản thân ra sức tránh, hiện tại, bản thân lại ra sức đuổi, có cần thiết không? Chỉ là lúc này Trì Úy vẫn chưa suy nghĩ được nhiều như thế, lúc xuống cầu thang còn chạy, sợ lạc mất, quả thật Hứa Nặc muốn đi, cô gọi điện thoại cho cô Quan xin nghỉ, bản thân muốn bắt xe về nhà, đi tới lối ra trung tâm thương mại, nhìn túi xách trong tay, lại phát hiện không thấy bộ quần áo mua cho Trì Úy đâu nữa, cô hoảng hốt quay lại, có chút vội vã, đụng phải Trì Úy, không kịp ngẩng đầu, chỉ cúi đầu nói một tiếng "Xin lỗi" rồi nhanh chân chạy vào trung tâm thương mại, nhất định là để quên ở tiệm đồ ngọt ban nãy.
Trì Úy vốn dĩ vẫn đi theo Hứa Nặc, thấy Hứa Nặc đột nhiên quay đầu, bản thân còn chưa kịp tránh đã đụng phải nhau, người kia thật lạ, không nhìn cô ấy một cái, Trì Úy tức tới giậm chân.