Chương 109:

Chung Hiểu Âu bị Cố Minh nói tới câm nhín, nhất thời cũng không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ yếu ớt nói, "Vận may không tốt, hay gặp phải loại chủ nhà vô lương tâm."

"Đây không phải là chuyện có may mắn hay không, những người này hiện tại nhất quyết không chịu làm theo hợp đồng, vậy thì hợp đồng để làm gì chứ? Hợp đồng được ràng buộc bởi pháp luật, hợp đồng của em đâu? Đưa tôi xem nào."

Trái tim Chung Hiểu Âu run lên, cô biết mà, phó tổng Cố sao có thể dễ bị qua mặt như thế, chút tâm tư này coi như bỏ đi, sao lại trở nên phiền phức như thế chứ, cô cắn môi, "Được rồi, chỉ là người ta muốn ở cùng chị, không muốn tách ra mà thôi." Chung Hiểu Âu đan hai tay vào nhau, thật chặt.

Cố Minh ở bên cạnh, chắp tay vào nhau, cô ấy đoán được Chung Hiểu Âu có ý đồ, chỉ là không ngờ là yêu cầu ở chung to gan như thế, quá nhanh, cô ấy phải từ chối. Nhưng nhìn biểu cảm của Chung Hiểu Âu, lời từ chối đã trào lên yết hầu lại đè lại. "Như hiện tại không phải rất tốt sao?" Cố Minh dịu giọng, vuốt ve cổ tay Chung Hiểu Âu.


"Không tốt! Rất không tốt! Mỗi lần sau khi đưa chị về nhà, em lại phải về, em rất khó chịu, em không nỡ xa chị, cảm thấy rất cô đơn." Chung Hiểu Âu buồn bã nói.

"Vậy sau này đừng đưa nữa." Cố Minh sờ đầu cô.

Trái tim này của Chung Hiểu Âu, nghẹn ứ, nếu không phải thích Cố Minh, có lẽ ngày nào cũng bị lời nói của cô ấy làm tức chết, cô muốn một ly trà sữa nóng, cắn môi, "Ở nhà chị sẽ không phải đưa nữa."

Một tay Cố Minh chống cằm, nghĩ nghĩ, tuy hơi nhanh, nhưng sống chung với Chung Hiểu Âu, sẽ thế nào nhỉ? Cố Minh cầm lòng chẳng đặng nghĩ tới cảnh, chắc chắn cả ngày Chung Hiểu Âu sẽ giống như cô quản gia nhỏ không cho bản thân ăn cái này, không cho ăn cái kia, chuyện gì cũng muốn quản.

"Nghĩ gì thế? Cười thành thế này." Chung Hiểu Âu hỏi.

Có sao? Cô ấy có cười sao?


"Tóm lại em mặc kệ, ngày mai em sẽ chuyển nhà tới nhà chị, chị không cho em vào, em sẽ ngủ ngoài cửa nhà chị, làm thần giữ cửa cho chị." Hiện tại Chung Hiểu Âu đã nắm bắt được tính tình của Cố Minh, vịt chết miệng cứng, lại vô cùng giãy giụa, bạn không hạ thuốc thật mạnh cho cô ấy, cô ấy sẽ không cắn câu.

"Được rồi, tới lúc đó tìm công ty chuyển nhà chuyển đồ của em sang đi."

"Chị đồng ý à?" Chung Hiểu Âu có chút kích động nắm lấy tay Cố Minh.

"Em đã muốn ngủ ngoài cửa rồi, tôi không đồng ý liệu có được không?" Cố Minh hiểu ý cười lên.

Ngày chuyển nhà, Chung Hiểu Âu tìm một công ty chuyển nhà, đương nhiên trước đó là một phen dây dưa với chủ nhà, đây là cô vi phạm hợp đồng, chưa tới thời hạn, đột nhiên muốn chuyển đi, khiến chủ nhà tổn thất lợi ích, Chung Hiểu Âu phải bồi thường một tháng tiền thuê nhà, lúc này mới lục đục chuyển đồ đạc lên xe hàng.


Cuối tuần, Cố Minh ở nhà, mặc đồ ở nhà, ở trước cổng khu nhà dẫn người vào trong, nếu không xe hàng không vào được, hành lí lớn nhỏ của Chung Hiểu Âu cũng không ít. Sau khi chuyển toàn bộ đồ vào chiếm không ít diện tích phòng khách nhà Cố Minh.

"Những thứ này có thể đặt ở đâu được ạ?" Chung Hiểu Âu hỏi.

"Phòng khách đi, tôi đã chừa chỗ trống cho em rồi." Cố Minh nói, còn tới chuyển vali.

Chung Hiểu Âu vội đi theo Cố Minh tới, còn phòng khách, là ý gì? Mỗi người ngủ một phòng sao? Cũng được, dù sao cứ vào ở trước rồi tính. Tới tối cô sẽ trèo lên giường phó tổng Cố, xem cô ấy có thể đá cô xuống giường không. Nghĩ tới cuộc sống ở chung sắp bắt đầu, Chung Hiểu Âu vô cùng vui vẻ, cũng không để ý là phòng cho khách hay phòng ngủ chính.

Thời tiết ngày càng ấm lên, Chung Hiểu Âu đắp chăn mỏng hơn, nhét hai góc vào tay Cố Minh, bản thân nắm lấy hai góc còn lại.
"Bây giờ đã đổi chăn mỏng như thế? Có lạnh không?" Cố Minh có chút lo lắng hỏi.

"Dạ? Ổn ạ." Chung Hiểu Âu không để tâm trả lời, dù sao cũng chỉ để làm màu làm mè, buổi tối nhất định cô sẽ lên giường phó tổng Cố, chiếc chăn này cũng để trưng cho vui mà thôi.

"Được rồi, còn lại để tự em dọn, chị không cần quản em." Chung Hiểu Âu không muốn để Cố Minh mệt.

"Nhiều đồ như thế, tôi dọn giúp em, hai người có thể làm nhanh hơn, tôi giúp em lấy đồ trong hành lí ra, em tự cất, mới dễ tìm." Nói xong Cố Minh ngồi xổm xuống mở vali của Chung Hiểu Âu ra, Chung Hiểu Âu vòng qua vali, ôm lấy Cố Minh từ phía sau, hôm nay Cố Minh mặc chiếc áo len màu xanh nhạt, ôm trong lòng mềm nhũn, "Có chị thật tốt."

Cố Minh cười lên, vỗ vào tay Chung Hiểu Âu, "Mau dọn đồ đi, lát nữa chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn, tối nay em nấu cơm."
"Vâng, hôm nay chị muốn ăn gì?" Chung Hiểu Âu không nhịn được hôn lên đầu Cố Minh.

"Cái này tùy em, tôi ăn gì cũng được, đừng bắt tôi phải nghĩ mấy chuyện như chọn món." Cố Minh đau đầu, cô ấy rất mệt mỏi chuyện mỗi ngày đều phải nghĩ xem ăn gì.

Hai người dọn dẹp một phen, nửa buổi chiều cứ thế trôi qua. Lúc này mới chuẩn bị tới siêu thị gần khu nhà, lúc thay quần áo Cố Minh để cửa nửa đóng nửa hở, Chung Hiểu Âu rất muốn đẩy cửa vào trong, nhưng sợ bị đá ra ngoài.

Cuối tuần, siêu thị rất đông đúc, hôm nay là ngày đầu tiên Chung Hiểu Âu chuyển tới, tâm trạng rất kích động, khoảnh khắc ra khỏi cửa nhà, liền nắm lấy tay Cố Minh, tâm tình phiêu du, mười ngón tay đan lấy nhau lắc qua lắc lại, rất giống trẻ con, có lẽ là bị cảm xúc của Chung Hiểu Âu truyền nhiễm, Cố Minh cũng rất vui vẻ, thả lỏng, nên để mặc Chung Hiểu Âu.
"Chị thích ăn cái này đúng không? Lấy hai cái nhé."

"A, cái này không được, chị không được uống đồ uống acid cacbonic." Chung Hiểu Âu phát hiện Cố Minh trộm nhét mấy chai coca vào trong xe đẩy.

"Nhưng không phải lúc ăn lẩu uống cái này rất ngon à?" Cố Minh nhíu mày, vẫn không thể tránh nổi, hiện tại mới bắt đầu, đã bị phát hiện rồi.

"Hiện tại không được, sau này đợi dạ dày của chị khỏe rồi, chị có thể uống một chút." Chung Hiểu Âu rất tuân thủ quy tắc, cô đặt coca về giá.

Cố Minh ủ dột vòng qua khu đồ uống, bên kia là khu đồ tươi sống.

"Muốn ăn tôm không?" Chung Hiểu Âu hỏi.

"Cũng được."

"Tôm này nhìn tươi nhỉ." Người bên cạnh cũng đang chọn tôm, lúc lấy kẹp hai người chạm tay vào nhau, Chung Hiểu Âu ngẩng đầu nhìn, mẹ ơi, giật mình tới rơi mất kẹp, ban ngày ban mặt lại giống gặp ma, người đó có lẽ cũng không ngờ gặp cô, nhưng dù sao cũng lớn hơn mấy tuổi, bình tĩnh hơn, ho nhẹ một hơi, "Làm gì thế? Biểu cảm như gặp quỷ thế."
"Sao chị lại ở đây?"

"Chị mày không thể tới Thành Đô à?" Hà Ninh cãi chày cãi cối.

"Chị tới lúc nào thế? Sao không tới tìm em?" Chung Hiểu Âu gặp được chị họ nhà mình ở siêu thị này, đúng là say rồi.

"Thì là, chị có việc, tới làm việc thôi." Ánh mắt Hà Ninh liếc sang Cố Minh bên cạnh Chung Hiểu Âu, lúc này Chung Hiểu Âu mới hoàn hồn, giới thiệu, "Đây... đây là chị họ em, Hà Ninh, vị này là... vị này là..." Chung Hiểu Âu còn chưa có kết hoạch comeout với gia đình, nhất thời không biết nên giới thiệu thế nào.

Phía sau có một người phụ nữ trong tay cầm đồ uống, mặc cả bộ đồ đen thong thả đi về bên này.

"Lấy hai chai coca, muốn mua tôm à?" Người phụ nữ kia chạm vào vai Hà Ninh.

Trong lòng Chung Hiểu Âu toàn là dấu hỏi, tại sao Vương Linh lại ở chung với chị họ nhà cô?

Ánh mắt Vương Linh có chút ngưng trệ, nhưng cũng nhìn sang, "Hiểu Âu, trùng hợp thế?"
"Hai người quen nhau?" Hà Ninh và Chung Hiểu Âu gần như đồng thanh hỏi.

Thế sự vô thường, hai người Chung Hiểu Âu và Vương Linh đều có tâm sự của riêng mình, Vương Linh mím môi, thân thiện chào hỏi Cố Minh, cô ấy có ấn tượng rất sâu sắc với Cố Minh, đây là người trong lòng Chung Hiểu Âu, đúng, rất xinh đẹp, khí chất rất tuyệt, ánh mắt của Chung Hiểu Âu không tệ.

Chung Hiểu Âu không biết Vương Linh và chị họ mình có quan hệ gì, làm sao lại quen biết nhau, đương nhiên chị họ cũng không rõ, nhưng trong lòng thấp thoáng cảm nhận có chút không đúng, Vương Linh không phải gái thẳng. Ánh mắt Chung Hiểu Âu và Hà Ninh trao đổi cho nhau có một chút không tin tưởng.

"Sao chị lại quen Vương Linh?" Chung Hiểu Âu kéo lấy chị họ, vô cùng nhỏ tiếng hỏi, cô đi rất nhanh, kéo chị họ đi trước Cố Minh và Vương Linh.
"Còn em sao lại quen?" Hà Ninh không chịu yếu thế.

"Em..." Chung Hiểu Âu câm nín, sao cô có thể nói bản thân và Vương Linh quen nhau do xem mắt được chứ? Quen biết vì được giới thiệu đối tượng? Người thân cũng không biết xu hướng tính dục của cô.

"Thôi bỏ đi, chị tới Thành Đô bao lâu?" Chung Hiểu Âu nhìn xung quanh hỏi.

"Em quản làm gì, đã nói chị có chuyện, em đừng quản chị, cứ coi như hôm nay không gặp chị đi." Hà Ninh không muốn ở lâu với Chung Hiểu Âu, không muốn để ý tới cô, lùi sau mấy bước, kéo Vương Linh rời đi, Hà Ninh thân thiện tạm biệt Cố Minh, lại sâu xa nhìn Cố Minh một cái, Vương Linh bị kéo đi, từ xa xa vẫn vẫy tay với Chung Hiểu Âu.

"Chuyện gì thế? Chị họ em và Vương Linh là bạn à?" Cố Minh có một chút hiếu kì với Vương Linh.

"Em cũng mới... vừa... mới biết." Chung Hiểu Âu nhìn bóng lưng đã đi xa của Vương Linh và chị họ, thầm nghĩ sao chị họ lại quen một người phụ nữ cong queo như Vương Linh. Cô có nên nói với chị họ về xu hướng tính dục của mình hay không? Đây chẳng phải là comeout sao? Chung Hiểu Âu cắn môi, cô không ngại cho chị họ biết chân tướng, trước đây, chỉ là không có cơ hội tốt nói với Hà Ninh, nhưng Hà Ninh sẽ biết qua Vương Linh sao? Bỏ đi bỏ đi, lười quản, đợi chị họ hỏi rồi cô sẽ nói, không chừng chính Hà Ninh cũng có chuyện gì đó giấu cô.
"Chị họ em cũng thích con gái à?" Cố Minh cũng hiếu kì hỏi.

"Cái này... không phải chứ, em cũng không biết, trước giờ không nghe chị ấy nhắc tới, chỉ là trong nhà có chị họ và em chưa kết hôn, chị ấy cũng không kể với em về chuyện này." Biểu cảm của Chung Hiểu Âu quái dị, có chút lo lắng.

"Sao em lại quen với em họ tôi? Em đừng nói với tôi, em ấy là người yêu cũ của em đấy nhé?" Hà Ninh kéo tay Vương Linh, khẽ hỏi bên tai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play