Chương 100:

Lần trước Mộc Dao vô tình đụng phải Tiểu Nặc và người phụ nữ dây dưa với Tiểu Nặc trong quán bar, tại sao lại có thêm một người nữa xuất hiện? Mộc Dao ngả người về phía sau, cô cũng có chút không hiểu thế giới này.

Trì Úy ngây người một lúc, mượn cớ ra ngoài mua thuốc để ra ngoài, cô ấy ra khỏi bệnh biện, cổng viện ồn ào tạp nham, đông người như thế, cô ấy phải đi đâu để tìm bóng dáng Hứa Nặc, huống hồ người kia đã đi lâu vậy rồi. Trì Úy nhìn tứ phía, quả thực không tìm nổi, nhìn cửa hàng tạp hóa cạnh trạm xe buýt, mượn cớ ra ngoài mua thuốc, cũng phải làm cho thật, cô ấy mua một bao Vạn Bảo Lộc, rút tờ 50 tệ trong túi quần đưa cho bà chủ.

"Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, trên hộp thuốc viết rất rõ ràng." Một âm thanh truyền tới từ bên cạnh, ngón tay thon dài trắng bóc chỉ lên hộp thuốc mới mua. Trì Úy quay người, thấy Hứa Nặc đang xách cặp lồng giữ nhiệt rỗng đứng đó, "Em? Em vẫn chưa đi à?" Trì Úy lại nhìn xung quanh một lượt, người này, giống như xuất hiện cùng không khí.


"Vẫn chưa đợi được xe." Hứa Nặc chỉ vào trạm xe buýt bên cạnh, Trì Úy gật đầu, nhận lấy tiền thừa từ bà chủ tiệm tạp hóa, liếm môi, "Gần đây, có khỏe không?"

Hứa Nặc nắm chặt đồ trong tay, khẽ mỉm cười, "Khỏe lắm ạ."

Đôi tay Trì Úy đút trong túi áo, nhất thời không biết nên nói gì, Hứa Nặc ở bên cạnh nói, "Chị Úy, bây giờ nhìn thấy em sẽ không thoải mái sao ạ?"

"Ha, khà, không, sao lại nói thế?" Trì Úy chột dạ, che giấu nói.

"Vừa nãy trong phòng bệnh, em nhận ra chị cố ý không nói chuyện với em, không phải lúc trước chị còn nói có chuyện gì có thể tìm chị sao?"

"Tôi..." Trì Úy bị Hứa Nặc nói thế, cũng không tiện ngụy biện, vốn dĩ cô ấy là như thế, đúng vậy, lúc đó bản thân đã nói hay như thế, nghĩ cũng rất hay, nhưng chuyện như gặp lại vẫn làm bạn thật sự không phụ hợp với bất kì ai.


"Xe tới rồi, em phải đi đây." Hứa Nặc đi vài bước về trạm xe buýt.

Trì Úy gật đầu.

Hứa Nặc quay người lại, giống như có chuyện muốn nói, nhưng đứng bên cửa rất lâu, sau đó lại quay người quẹt thẻ lên xe, thật ra cô muốn nói thẻ hội viên của Trì Úy vẫn còn rất nhiều lượt, nhưng biết rõ có lẽ Trì Úy tới tiệm vì bản thân, Hứa Nặc cũng không tiện nói nhiều.

Trì Úy đứng ở trạm xe buýt, nhìn bóng dáng chiếc xe buýt màu đỏ xa dần, lúc này mới quay người về bệnh viện, Chung Hiểu Âu đứng trước cổng viện đợi Trì Úy, hai người tạm biệt tổng giám đốc Quan rồi về nhà.

Kì nghỉ luôn không đủ, bảy ngày nghỉ lễ nhanh chóng qua đi, năm tháng giống như hoa, tuổi tác lại khác biệt, người từ khắp nơi lại đổ về, chớp mắt đã lấp đầy cả thành phố, Chung Hiểu Âu ngồi trên xe buýt bị tắc nghẽn tới nỗi giọt nước không thông. Được khơi thông một chút, xe buýt, xe máy, ô tô cá nhân, tắc-xi, tất cả đều nín thở tập trung, vận dùng toàn bộ linh hồn của cơ thể để chiếm được vị trí, mà thông thường, đều là tài xế xe buýt giành chiến thắng, chỉ là lần này có chiếc xe máy không sợ chết lao như tên bắn, xe buýt không ngờ chiếc xe máy này lại to gan như thế, đạp chân phanh xe, cả chiếc xe lắc lư, may mà Chung Hiểu Âu nắm chặt lấy tay cầm, nhưng người đáng chết một bên không đứng vững, nước đậu trong tay bị nghiêng đổ lên váy, lên giày cô, nước trắng, vô cùng rạng rỡ.


Người gây họa này là một cô gái, vội xin lỗi, Chung Hiểu Âu nhíu mày nhìn thảm cảnh trên chiếc váy, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm sau năm mới cơ mà. Cho nên cô đã chọn mặc váy, bên ngoài khoác chiếc áo gió mà phó tổng Cố mua cho, vạt áo áo gió cũng bị đổ nước, sắp khóc tới nơi.

Trên xe có người oang oang mắng tài xế, Chung Hiểu Âu ngẩng đầu, cô gái hắt nước đậu vào mình sao lại quen mắt thế nhỉ? Là Hứa Nặc! Sao Chung Hiểu Âu còn có thể cất tiếng mắng được nữa chứ.

Hứa Nặc liên tục xin lỗi, rồi lấy giấy lau cho Chung Hiểu Âu, nhưng trên xe buýt rất đông, xe lại tắc, không ít người đã mất kiên nhẫn, trong xe xuất hiện những tiếng ồn ào hỗn tạp, Chung Hiểu Âu lên tiếng nói không sao, nhưng trong lòng rất đau lòng cho chiếc áo gió và váy của mình, rõ ràng mấy ngày nay vô cùng phấn chấn.
May mà đường thông, Chung Hiểu Âu đi hai trạm nữa rồi xuống xe.

"Sao hôm nay em lại đi đường này, còn sớm như thế?" Trước khi tạm biệt, Chung Hiểu Âu hỏi.

"Khai giảng, họp phụ huynh, cái đó... chị Hiểu Âu, thật sự xin lỗi... hay là..."

"Được rồi, không sao, tôi sắp tới rồi, tạm biệt."

Chung Hiểu Âu tới Quốc tế Kinh Điển, sắp tới giờ đi làm, thang máy cũng rất chật chội, Chung Hiểu Âu cúi đầu, chuyên tâm với trang phục bị làm bẩn của mình, không nhìn người bên trong, lưng bị người ta chọc vào, còn đang nghĩ xem là ai, trong lòng phiền phức, ngẩng đầu, lại là nụ cười như hoa của phó tổng Cố.

Chung Hiểu Âu không nghĩ sẽ gặp Cố Minh trong thang máy, bình thường Cố Minh tới công ty rất sớm, đoán chừng hôm nay đường quá tắc, "Chào buổi sáng, phó tổng Cố." Chung Hiểu Âu khách sáo chào hỏi, Cố Minh lại ngẩng đầu lên, giả vờ không nhìn thấy. Rất được.
Tới tầng mười, Chung Hiểu Âu và Cố Minh một trước một sau ra khỏi thang máy, Cố Minh nhìn thấy hôm nay Chung Hiểu Âu mặc trang phục cô ấy mua cho, rất hợp người, chỉ là vạt áo bị dính bẩn, "Làm sao thế?"

"Bị người ta hắt nước đậu lên." Chung Hiểu Âu đặt túi xuống liền chạy tới phòng vệ sinh để lau quần áo. Áo gió thì dễ, nhưng váy phải làm sao đây, cũng không thể cởi ra. Thế là cả buổi sáng cứ lúng túng như thế.

Sau lưng truyền tới âm thanh giày cao gót, âm thanh đó giẫm lên sàn đá trắng bóc ngày càng tiến gần, trên tấm gương dần dần xuất hiện khuôn mặt Cố Minh một cách rõ ràng.

"Lau sạch không?" Cố Minh đứng bên cạnh mở vòi nước rửa tay.

Chung Hiểu Âu sầu khổ nhìn Cố Minh.

"Hay là em về nhà thay quần áo đi?" Cố Minh đề nghị.

"Nhưng chẳng phải mười giờ chúng ta phải đi họp với chính quyền khu sao ạ?"
"À, đúng rồi, tôi quên mất, vậy thì lau trước đi, văn phòng tôi có máy sấy của tổng giám đốc Quan, lát nữa sấy khô là được."

"Váy không dễ lau."

"Cởi ra."

"Ở đây ạ?" Chung Hiểu Âu nghĩ nhiều, nhìn Cố Minh.

"Em nghĩ gì thế hả, vào trong buồng vệ sinh cởi ra, dù sao bên ngoài còn áo gió che lại cơ mà."

Được rồi, đúng là cô nghĩ nhiều rồi, còn cho rằng sáng sớm phó tổng Cố muốn "chơi trò chơi" ở văn phòng với cô, đúng là tư tưởng quá đen tối, Chung Hiểu Âu tự cảnh tỉnh chính mình.

Vẫn là dự án bên phía Long Tuyền, năm ngoái Cố Minh đã mất một khoảng thời gian dài, dẫn theo người ở tổ hạng mục thức đêm chinh chiến, vốn dĩ đã là chuyện chắc chắn, nào biết bên đó lại xảy ra chuyện. Hôm nay được mời đến họp cũng thật lạ lùng, nào biết ngày đầu tiên đi làm sau năm mới lại đi họp, bên phía chính quyền rõ ràng vẫn còn rất nhiều người có lẽ chưa quay lại thành phố đi làm.
Cố Minh dẫn theo giám đốc hạng mục và Chung Hiểu Âu, ba người đi tới Long Tuyền, Chung Hiểu Âu không nghĩ được, người chủ trì hội nghị lại là tên cặn bã Thạch Lỗi. Cô nhìn biểu cảm của Cố Minh ở bên cạnh, Cố Minh cũng rất ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hồi phục biểu cảm nghiêm nghị.

Hội nghị lâu la lại khô khan, những lời khách sáo theo thói quen, mãi tới gần trưa mới kết thúc.

Ba người nhóm Quốc tế Kinh Điển thu dọn bút, máy tính, kéo ghế đứng dậy, Cố Minh hàn huyên với người từ công ty khác, cầm điện thoại lên, thấy một tin nhắn trên màn hình: "Cùng ăn cơm trưa đi."

Màn hình hiểu thị tin nhắn là một dãy mười một số, chứng tỏ số chưa lưu, chỉ là Cố Minh biết chủ nhân của số điện thoại là ai, cô ấy đã xóa phương thức liên lạc của Thạch Lỗi, vốn dĩ không định có bất kì giao tiếp nào, Cố Minh nhàn nhạt trả lời: "Xin chào, xin hỏi anh là?"
Thạch Lỗi lấy điện thoại, nhìn một cái, ấn đường hiện lên một tia không vui, nhưng vẫn đưa tay khách sáo bắt tay tạm biệt với những doanh nghiệp kia, tới Cố Minh, anh ta đưa tay ra, Cố Minh không động đậy, cảnh tượng nhất thời lúng túng, cuối cùng giám đốc hạng mục khách sáo bắt tay, hàn huyên nịnh nọt.

Cố Minh nhìn Thạch Lỗi một cái, trong lòng ngờ vực, anh ta được điều sang bên này? Đạp giày cao gót, một trước một sau cùng Chung Hiểu Âu ra ngoài.

Giám đốc hạng mục không rõ nội tình, ông ta cũng không quen chồng chưa cưới cũ của phó tổng Cố, nghĩ tới vị sở trưởng Thạch vừa nhậm chức, liền nịnh nọt, làm tốt quan hệ, làm việc sẽ thuận lợi hơn nhiều, thế là sống chết đè giọng nói muốn mời Thạch Lỗi ăn cơm.

"Vậy mời cả phó tổng Cố của các anh cùng ăn đi."
Trong lòng giám đốc hạng mục thầm khen ngợi về khả năng ngoại giao của mình, nói cảm ơn rồi đuổi theo Cố Minh và Chung Hiểu Âu.

Chung Hiểu Âu mở cửa xe, Cố Minh ngồi lên ghế lái, biểu cảm của cô ấy có chút nghiêm túc, nhưng không phải tức giận, có lẽ là oan gia ngõ hẹp gặp nhau, chỉ là có chút phiền lòng vì Thạch Lỗi, vốn dĩ anh ta nên làm như trước giờ không quen biết giống Cố Minh, không phải chia tay trong hòa bình sao, sao không thể hòa bình tiếp xúc?

Giám đốc hạng mục cả đường chạy tới, gõ lên cửa xe, "Phó tổng Cố, tôi hẹn sở trưởng Thạch đi ăn chung, chúng ta ăn xong rồi hẵng về Thành Đô."

Đang nói chuyện, tin nhắn lại tới, "Em không muốn biết năm ngoái công ty bọn em chỉ thiếu chút nữa là giành được mảnh đất kia, tại sao đột nhiên lại bị hoãn lại à?"

Vẫn là số điện thoại kia, ánh mắt Cố Minh lạnh buốt, sắc như dao nhìn giám đốc hạng mục, sau đó ý thức được cảm xúc của bản thân mất khống chế, ánh mắt dịu lại, "Không ăn, anh lên xe trước đi, hai người ngồi trên xe đợi tôi một lúc." Nói xong "pằng" một tiếng đóng cửa xe lại.
Mặt mày Chung Hiểu Âu nghi hoặc, muốn đi theo, nhưng Cố Minh lại bảo bọn họ ở lại xe.

Cố Minh miết điện thoại trong tay, giẫm lên giày cao gót quay lại tòa nhà làm việc, đúng lúc gặp Thạch Lỗi và những nhân viên khác.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Cố Minh cũng lười cho anh ta mặt mũi, đánh phủ đầu một câu.

Thạch Lỗi vội bảo cấp dưới rời đi. "Chỉ là muốn mời em ăn một bữa cơm mà thôi."

"Ăn cơm? Ăn một bữa cơm mà anh ấy quyền lực ra uy hiếp, trước đây sao không thấy anh hẹn tôi ăn một bữa mà lại dụng tâm như thế nhỉ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play