Yến Húc nghiêng người tránh đi, tay không khỏi buông lỏng ra, Bùi Anh lảo đảo như muốn ngã quỵ trên mặt đất. Trường kiếm trong tay Yến Vân Đình gọi là Minh Tâm không biết khi nào đã trở lại vỏ kiếm. Cánh tay hắn duỗi ra đặt tại eo Bùi Anh, đem người chặt chẽ đỡ vào trong ngực.

Bùi Anh nằm ở khuỷu tay Yến Vân Đình, hung hăng rùng mình, cần cổ tuyết trắng lưu lại năm dấu tay xanh tím, y cầm chặt vạt áo ho khan liên tục, đôi môi mất đi huyết sắc lạnh run, y thở gấp hai cái, thân mình run rẩy rồi ngất lịm ở trong ngực Yến Vân Đình.

" Điện Hạ ai---"

Tống An một tiếng thê lương kêu tựa hộ bừng tỉnh tất cả mọi người ở đây. Trong Dưỡng Đức điện một mảnh hỗn loạn, không ai có thể đoán được sẽ có chuyện này xảy ra.

Yến Vân Đình mặt trầm như nước, đem Bùi Anh đã ngất bế ngang lên đặt ở trên ghế, thái y đang quỳ gối trong đại điện tiến đến bắt mạch cho y.

Dưới lớp cung trang hoa lệ kia chỉ có một đoạn cổ tay trắng gầy, da thịt mỏng tan chỉ như dán lên xương cốt. Bùi Anh dựa vào ghế, được phủ lên một lớp áo lông chồn tuyết nhưng mồ hôi lạnh vẫn chảy ròng ròng, tóc mai rối loạn bị thấm ướt dán bên mái càng làm cho gương mặt kia càng gầy yếu tuyệt diễm.

Yến Vân Đình xoay người rút kiếm, quát một tiếng liền hướng đến Yến Húc, làm cả điện đều kinh hoàng thất thố.

Yến Húc hừ lạnh một tiếng, rồi nhặt kiếm lên chắn, ngắn ngủi mấy phút hai người đã đối chiêu không dưới năm hiệp. Đều là Càn nguyên,Yến Húc cao to cường tráng, còn Yến Vân Đình gầy hơn nhưng rắn chắn mạnh mẽ, lại ở trong quân ngũ huấn luyện nhiều năm. Yến Húc từ nhỏ ở trong thâm cung được chăm sóc kỹ lưỡng như thế nào có thể địch lại.

Dần dần, Yến Húc cũng đuối sức, một giọt mồ hôi từ thái dương hắn rơi xuống, mắt hổ híp lại, cắn răng nói: " Yến Vân Đình... Ngươi bất quá cũng chỉ là con chó mà phụ hoàng ta nuôi dưới gối, lấy gan ở đâu ra dám cùng bổn vương đối nghịch?"

Yến Vân Đình rút kiếm, ngăn lại một kiếm hướng tới của Yến Húc, mũi chân khẽ đạp đất nhảy lên, Minh Tâm gào thét tầng tầng lớp lớp đánh rơi bội kiếm trong tay Yến Húc. Yến Húc chỉ cảm thấy cổ tay đau rát, trường kiếm trên tay rơi ra, phát ra một tiếng ong, cắm thật sâu ở cột gỗ phía sau.

Yến Vân Đình hơi thở không loạn, đem kiếm tra lại vào vỏ, ánh mắt thâm trầm: " Bệ hạ băng hà chỉ mới một lát, Lĩnh Nam vương liền muốn ở trước di thể tiên đế đả thương Hoàng hậu cùng long tự trong bụng y. Nếu hoàng tự có chuyện, Lĩnh Nam vương tính thế nào đây?

Yến Húc lặng lẽ nhìn cổ áo tay phải bị kiếm khí đánh rách tả tơi, đau đớn khiến trong mắt hắn tràn ngập sát ý. Hắn liếc xéo sang Bùi Anh chưa tỉnh nằm trên ghế, nhếch miệng cười nói: " Tướng quân từ nhỏ ở trong cung lớn lên, ta với ngươi nói sao thì cũng như huynh đệ, vì sao tối nay ngươi thà hướng về một cái tiện nhân, cũng không..."

Nói đến một nửa, trên mặt Yến Húc bỗng nhiên hiện ra cảm xúc hiểu rõ mọi chuyện: "Chẳng lẽ Bùi Anh kia, thế nhưng cũng đã bò lên giường của Vân Huy tướng quân sao?!"

Trong mắt Yến Vân Đình thoáng hiện lên một tia sát ý, Minh Tâm run lên phóng tới bên cổ Yến Húc, ở trên cổ hắn cắt lên một đường thật mỏng. Máu tươi giống như sợi tơ từ trong miệng vết thương trào ra, hơi thấm ướt cổ áo hắn.

Yến Húc mặt không đổi sắc, chỉ là bị ăn đau đến nhíu nhíu mày: " Làm sao? Chẳng lẽ chọc đúng tim đen của tướng quân rồi?"

Yến Vân Đình còn đang giơ kiếm, liền nghe thái y phía sau lên tiếng.

Thái y tóc hoa râm run rẩy bắt mạch cho Bùi Anh xong, quay người hướng hai người đang giơ kiếm giằng co, chắp tay bái một cái: " Điện hạ không có việc gì, chỉ là nhất thời tức giận, nên mới ngất đi."

Hắn do dự chớp mắt, tiện đà cong lưng thật sâu, hành một cái đại lễ, cổ họng giống như bị người khác siết chặt, âm thanh phát ra hơi run: " Điện hạ, điện hạ đúng là đã có thai hơn hai tháng!"

- -----------*Hết chương 5*--------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play