Thanh âm Bùi Anh nhẹ nhàng mà chậm rãi, vào trong tai mọi người lại tựa như một tiếng sấm sét. Yến Vân Đình càng là muốn hung hăng nhoáng lên, cách một đám người đang quỳ, giương mắt mà nhìn Bùi Anh.
Năm năm trước, Hoàng hậu đã từng sinh non, từ lúc đó về sau không có tin vui nữa. Thái Y chẩn trị nói là do năm đó sinh non, thân thể tổn thương, rất khó lại mang thai. Mà Yến Triều một lòng yêu thương, không màng triều thần khuyên can. Năm năm hậu cung trước sau chỉ có một mình Bùi Anh tại vị.
Ánh nến soi rõ từng giọt nước mắt còn đọng lại trên hai bên má mỹ nhân, khóe mắt hồng nhạt, xa xa làm người ta nhìn liền thương sót. Yến Vân Đình siết chặt lòng bàn tay, đem ánh mắt chậm rãi nhìn sang Yến Triều sớm đã tắt thở trên giường bệnh.
Lần gần nhất cùng Bùi Anh hoan hảo đã là chuyện hơn một tháng trước. Khi đó Yến Triều đã bệnh nặng nằm trên giường, mà Bùi Anh lại lúc đó tuyên hắn vào cung.
Hắn không ngờ ngày ấy chính là kỳ phát tình của Bùi Anh, hai người ở trong Thuận Ninh điện quấn quýt si mê suốt ba ngày. Toàn bộ cung điện đều là hương vị dâm mỹ. Đến cuối cùng, cánh tay cầm chén dược tránh thai của Bùi Anh cũng phải run rẩy, vẫn là Yến Vân Đình dùng miệng đút cho y.
Yến Vân Đình biết, Bùi Anh nguyện ý cùng mình mây mưa, lại chưa chắc nguyện ý sinh hạ hài tử của Yến Vân Đình. Sau mỗi lần hoan hảo, dược tránh thai một chén cũng không thiếu đều được y uống hết.
Vậy đứa nhỏ này...
Ánh mắt Yến Vân Đình dừng lại ở ống tay áo to rộng của Bùi Anh đang che lên trên bụng nhỏ.
Đứa nhỏ này, thật sự là của Yến Triều?
Trong điện đầu tiên là im ắng, bỗng chốc âm thanh tranh luận nổi lên bốn phía. Triều thần không dùng ánh mắt nghi ngờ thì cũng là ánh mắt trào phúng mà phóng lên trên người vị Hoàng hậu tuổi trẻ tuyệt sắc phía trước. Mà Bùi Anh cũng chỉ ngồi ngay ngắn, hai mắt rưng rưng từ trên đỉnh đầu bọn họ lướt qua một lần. Đôi môi ẩm ướt, hồng nhuận khẽ run lên, thế nhưng ở góc mà người ngoài nhìn không được, chậm rãi nhếch lên một đường cong.
" Ngươi dám nói bậy!"
Lĩnh Nam Vương Yến Húc gầm lên một tiếng giận dữ đứng dậy. Ngôi vị hoàng đế sắp đến tay liền như vậy mà mất, hắn khổ tâm ẩn nhẫn nhiều năm, bây giờ làm sao có thể chấp nhận được?
Thân hình Càn nguyên cao lớn cường tráng, đứng lên giống như một tòa nùi nhỏ đứng lặng ở phía trước Bùi Anh. Trần Xuân Thụy bên cạnh cản không kịp, chỉ thấy Yến Húc rút ra bội kiếm bên hông. Lợi kiếm ra khỏi vỏ phát ra tiếng gió vù vù, đầu kiếm chỉ thẳng đến Bùi Anh.
" Một cái Khôn Trạch hèn kém, cũng dám ở trước mặt linh tiên đế hồ ngôn loạn ngữ! Ai biết được trong bụng ngươi có phải là long tử hay không?! Chẳng lẽ giang sơn Yến Thị này, để cho một kẻ mất nước như ngươi đến ngồi?!"
Bùi Anh mặt không cảm xúc, thân kiếm ánh lên khuôn mặt lạnh lẽo. làm cho đôi mắt sâu thẩm càng thêm lãnh đạm.
Y nhìn ánh nến, nhấc lên mí mắt, làn da tuyết trắng, con ngươi đen nhánh, đôi môi đỏ tươi, trong bóng đêm nhìn giống như diễm quỷ, đẹp đến đáng sợ.
Bùi Anh câu môi cười, thế nhưng làm cho Yến Húc một trận sợ hãi: " Lĩnh Nam vương làm như thế, chính là ở trước mặt triều thần, muốn ta cùng hoàng nhi trong bụng tuẫn táng cùng bệ hạ sao?"
Y chống tay Tống An đứng dậy, ngửa đầu nhìn Yến Húc đang cực kỳ tức giận. Bước chân Bùi Anh hơi lảo đảo, một bước lại một bước đi đến trước mặt Yến Húc, thanh âm y cực thấp, nhưng đôi mắt đang nhìn Yến Húc kia thế mà sáng đến kinh người.
" Ngươi là Càn Nguyên thì sao?" Ý cười Bùi Anh cứ như tẩm độc, làm Yến Húc đến hơi thở cũng rối loạn. " Ngôi vị hoàng đế này, có Bùi Anh ta ở đây, liền không tới phiên Yến Húc ngươi tới ngồi!"
Trong lòng Yến Húc trầm xuống, đang lúc giận dữ, hai chân mày hắn như muốn chổng ngược, khuôn mặt đen như Diêm Vương. Trường kiếm trên tay rơi xuống đất, hắn đưa tay bóp chặt cổ Bùi Anh, đem cả người y nhấc lên:
" Tiện nhân nhà ngươi, lại dám mơ ước giang sơn Đại Yến ta!"
Cần cổ nhỏ yếu của Bùi Anh bị hắn nắm trong lòng bàn tay, sắc mặt y trắng bệch, lúc này khó có thể thở dốc, nghẹn đến mặt cũng đỏ hồng, tóc mai tán loạn rơi xuống. Hắn một tay cố đẩy đi gông xiềng trên yết hầu mình, một tay khác che lại bụng nhỏ, Bùi Anh cực kì thống khổ mà nhíu mày, chấm đỏ giữa trán cũng đỏ lên như máu.
Yến Húc trong lòng suy nghĩ, không làm thì thôi đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp kết liễu Bùi Anh cùng nghiệt chủng kia thì giang sơn này hắn sẽ nắm trong lòng bàn tay. Mắt khẽ cau lại, tay liền tăng thêm sức lực.
Lúc này lại nghe ở phía sau một tiếng lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ, sau đó tiếng vạt áo tung bay đã ở sát gần bên tai.
" Làm càn—"
- -------------*Hết chương 4*------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT