Ngày hôm sau, Từ Thiên Hồng rốt cuộc cũng tỉnh lại trong phòng bệnh.
"Chị Cả, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi, chị có biết chị đã hôn mê bao lâu
rồi không, sắp bị sốt đến ngốc rồi." Từ Thiên Tinh trông rất hưng phấn.
Từ Thiên Hồng sắc mặt tái nhợt, bộ dáng suy yếu: "Em Hai, sao em lại ở đây."
"Em ở đâu từ lâu rồi, A, em đang nói cái gì nhỉ. Đây là bệnh viện đấy."
"Bệnh viện?" Lúc này, Từ Thiên Hồng mới xoay chuyển ánh mắt, nhìn quanh
bốn phía, quả nhiên cô ấy nhìn thấy trần nhà trắng xóa, bên trên treo
một cái quạt trần, những người tới lui đều mặc đồ bệnh nhân hoặc người
nhà bệnh nhân.
Đây là khoa hồi sức cấp cứu, có tám giường bệnh, nhưng không phải cái
nào cũng có người. Trừ Từ Thiên Hồng ra thì ở phía đối diện có một bà
lão và một thanh niên trẻ tuổi, đều mặc quần áo bệnh nhân.
Người nhà cũng không ồn ào, cho nên tuy rằng nhiều người nhưng lại rất yên tĩnh.
Từ Thiên Hồng cố gắng nhớ lại, liền nhớ ra chuyện mình bị bệnh, sau đó mơ mơ màng màng: "Tại sao chị lại ở bệnh viện?"
"Trời ạ, chị Cả, chị lại còn hỏi.." Từ Thiên Tinh vừa thấy Từ Thiên Hồng hỏi, ngay lập tức kể rõ ràng những chuyện phát sinh ngày hôm qua. Tuy
nhiên, cô ta vẫn không quên cường điệu một chút công trạng của bản thân: "Nếu không phải em phá cửa, đem chị khiêng ra, thì hiện giờ chị vẫn còn đang bị sốt đến hôn mê, không chừng mạng cũng không giữ được ấy."
Sức lực của Từ Thiên Hồng gần như mất hết, nửa ngày mới nở được nụ cười, suy yếu nói: "Cảm ơn em."
Từ Thiên Hồng cảm thấy vào giờ khắc mấu chốt, người một nhà vẫn là tốt nhất!
"Haiz, chị em với nhau nói cái này làm gì, bất quá chị vẫn.." Cô ta còn
chưa nói xong liền nghe thấy có tiếng bước chân từ bên ngoài, Từ Thiên
Tinh sợ bị người khác nghe thấy, lập tức chuyển sang chuyện khác: "Chị
Cả, chị khát nước không, em đi lấy cho chị chén nước."
Nói xong, cô ta lấy phích nước nóng ở trong ngăn tủ: "A, hết mất rồi, để em ra ngoài lấy nước."
Vừa xoay người, cô ta nhìn thấy Từ Thiên Lam đang cầm một cái bình giữ
nhiệt và một cái túi bước vào: "Chị Hai, đừng đi vội, ăn trước đã."
Từ Thiên Lam vừa bước vào thì đúng lúc nghe thấy Từ Thiên Tinh nói muốn ra ngoài lấy nước, cho nên cô mới nói như vậy.
"Không cần, em cho chị Cả ăn trước đi, sức khỏe của chị ấy còn yếu, ăn
xong rồi uống thuốc, chị ra ngoài lấy nước cho chị ấy uống thuốc." Nói
xong, cô ta không đợi Từ Thiên Lam trả lời, vội vàng bước ra ngoài.
Từ Thiên Lam liếc nhìn bóng dáng vội vã của Từ Thiên Tinh, không nói gì, đem bình giữ nhiệt đặt lên trên bàn: "Chị Cả, chị dậy rồi, vừa đúng lúc uống canh, em có hầm riêng canh gà này."
Từ Thiên Lam mở bình giữ nhiệt ra, một mùi thơm nồng đậm của canh gà
tràn ngập căn phòng. Những người trong phòng bệnh vốn dĩ đã ăn rồi,
nhưng ngửi thấy mùi thơm lại cảm thấy đói.
"Em Ba, không cần hầm canh gà, chị chỉ bị cảm mạo, nghỉ ngơi một chút là khỏi thôi." Từ Thiên Hồng nhìn lên trần nhà, ánh mắt ngây ngốc, nói:
"Lại còn đưa chị tới bệnh viện, tốn tiền, lát nữa em giúp chị làm thủ
tục xuất viện đi!"
Từ Thiên Hồng nói rất nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu bình tĩnh và kiên quyết.
Đáng tiếc, Từ Thiên Lam lại không thể làm như lời Từ Thiên Hồng nói:
"Chị Cả, chị không thể xuất viện được, bên bệnh viện phải kiểm tra bệnh
tình của chị có ổn hay không mới có thể xuất viện, hơn nữa chị không
phải chỉ là bị cảm mạo."
Vừa nói, Từ Thiên Lam vừa lấy từ trong túi ra một cái bát, đổ canh gà ra, định bón cho Từ Thiên Hồng.
Từ Thiên Hồng vội vàng đón lấy: "Để chị tự làm."
Từ Thiên Lam cũng không cố làm, cô đóng nắp bình lại, rồi nhìn Từ Thiên
Hồng uống hết bát canh. Bát rất nhỏ, không giống như cái bát to ở nông
thôn, chỉ uống mấy ngụm là hết.
Từ Thiên Hồng uống xong, sắc mặt cũng tốt hơn một chút, cơ thể ấm áp và có sức sống hơn.
"Canh gà này là em tự nấu à?" Từ Thiên Hồng nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, thế nào?" Từ Thiên Lam hỏi.
"Em Ba, tay nghề nấu nướng của em bây giờ có thể bằng đầu bếp rồi." Từ
Thiên Hồng chân thành khen ngợi. Tay nghề nấu nướng của cô ấy là học
được từ mẹ mình, mặc dù không biết nhiều món lắm nhưng vẫn ăn được.
Từ Thiên Lam đỏ mặt, ho khan một tiếng che dấu sự xấu hổ. Canh gà cô nấu có sử dụng nước trong không gian, có thể uống không ngon sao, cho nên
đây không phải là công lao của cô.
"Ngon thì chị uống nhiều một chút." Từ Thiên Lam hoàn toàn không nghĩ
tới việc chia sẻ với những người trong phòng bệnh. Bình giữ nhiệt quá
nhỏ, hơn nữa nước trong không gian quá ít, nếu nấu nhiều thật sự là
không đủ.
Từ Thiên Hồng uống thêm một bát nữa, canh gà trong bình giữ nhiệt cũng
sắp thấy đáy, Từ Thiên Hồng không uống thêm nữa, muốn để lại cho Từ
Thiên Tinh và Từ Thiên Lam: "Đồ ngon như vậy, sao chị có thể uống một
mình, em cũng uống đi, có thể chừa cho Thiên Tình một chút không?"
"Sao chị cứ nghĩ cho người khác thế, em đã ăn cơm ở nhà rồi, hơn nữa đây là nấu để chị bồi bổ cơ thể."
Từ Thiên Tinh lấy nước trở về, cũng tỏ vẻ không muốn uống. Lúc này, Từ Thiên Hồng mới uống nốt chỗ còn lại.
Uống hết canh gà, Từ Thiên Lam bảo cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, sau đó
thương lượng với Từ Thiên Tinh chuyện trực đêm. Sức khỏe của Từ Thiên
Hồng không có ai chăm sóc thì không được.
Bác sĩ kiểm tra những vết thương trên khắp cơ thể của Từ Thiên Hồng,
những vết thương mới, cũ chồng chéo lên nhau, lại còn có dấu hiệu bị nội thương, nên yêu cầu Từ Thiên Hồng ở lại quan sát.
Từ Thiên Lam nghe bác sĩ nói xong, tức giận đến cả người phát run. Tên
họ Đổng này không bằng súc sinh, cô lập tức nhờ bác sĩ viết bệnh án, sau đó mang tới đồn công an.
Đổng Chí Ba đang bị giữ lại tại đồn công an.
Nhà của Từ Thiên Tinh ở khá xa cho nên Từ Thiên Lam để cô ta về nhà, còn cô ở lại chăm sóc Từ Thiên Hồng.
Ban đầu, Từ Thiên Hồng nhất quyết không cho cô ở lại qua đêm: "Chị ngủ
rồi không cần người chăm sóc, em nhanh về nhà đi, bọn nhỏ còn phải.."
"Bọn nhỏ có Đại Hải chăm sóc rồi, không có việc gì đâu." Từ Thiên Lam kiên quyết nói.
Tính tình Từ Thiên Hồng mềm yếu, bây giờ lại làm phiền người khác, gương mặt áy náy đỏ bừng cả lên, so với gương mặt trắng bệch vừa rồi, thì có
sức sống hơn.
Lại qua mấy ngày, bệnh viên thông báo, Từ Thiên Hồng chỉ bị thương ngoài da, tĩnh dưỡng mấy ngày thì không còn gì đáng ngại nữa.
Lúc này, Từ Thiên Lam mới yên tâm, nhưng cô vẫn tới đồn công an, báo án Đổng Chí Ba.
Thoáng một cái đã đến giữa tháng bảy, thời tiết càng ngày càng nóng lên.
Từ Thiên Hồng ở bệnh viện chưa tới ba ngày, có chút sức liền ồn áo đòi xuất viện, Từ Thiên Lam biết cô ấy là đang tiếc tiền.
Nhưng không có sự đồng ý của bác sĩ, Từ Thiên Lam không có cô ấy xuất
viện, kiên trì ở lại bệnh viện thêm hai ngày, bệnh viện xác nhận là có
thể về nhà tĩnh dưỡng, cô mới làm thủ tục xuất viện.
"Chị đã nói là không có việc gì, có thể xuất viện, em còn cố ở thêm haai ngày, hai ngày tốn biết bao nhiêu là tiền ấy!" Từ Thiên Hồng vừa thu
dọn đồ dùng vừa không ngừng lải nhải. Mặc dù, cô ấy nằm viện chưa tới
một tuần nhưng cũng tích góp được không ít đồ: Hộp cơm, chậu rửa mặt,
phích nước nóng, ly nước, quần áo. Trong đó có một ít là do Từ Thiên Lam mang tới, có một ít là cô đi mua, quần áo để tắm rửa không thể quay về
nhà Từ Thiên Hồng để lấy.
"Chị ở có hai ngày mà em còn đi mua quần áo, không phải có đồng phục
bệnh nhân à, chị mặc vào cũng thấy khá tốt, còn mua quần áo mới làm gì,
không phải là lãng phí tiền à!" Từ Thiên Hồng không ngẩng đầu lên, gấp
quần áo vào trong túi, lẩm bẩm nói.
Từ Thiên Lam cười: "Mua để chị mặc, cũng không phải là quần áo đắt tiền. Hai ngày này em rất vội, không có thời gian, chờ chị hoàn toàn khỏi
bệnh, chúng ta cùng đi dạo phố đi, mua thêm mấy bộ quần áo."
Lúc Từ Thiên Hồng được đưa tới bệnh viện, Từ Thiên Lam phát hiện ra cô
ấy vẫn luôn chỉ mặc một chiếc áo khoác ngắn màu xanh in hoa, quần cũng
vậy, chưa từng thay đổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT