Mọi người đều biết Từ Thiên Hồng là người trong thôn, cho nên cũng nhận
ra Từ Thiên Lam và Từ Thiên Tinh, còn Đổng Chí Ba là người từ nơi khác
đến, vì vậy mọi người tất nhiên là đi giúp đỡ Từ Thiên Hồng.
Lúc Từ Thiên Hồng mới kết hôn, những thiếu nữ trong thôn đều rất hâm mộ, có thể lấy chồng mà vẫn được ở cùng thôn với nhà mẹ đẻ, thật sự là rất
tốt, ở nhà chồng bị bắt nạt cũng sẽ có người chống lưng.
Sự thật chứng minh, thiếu nữ vẫn chỉ là thiếu nữ, có thể ở lại trong
thôn cũng chưa chắc nói lên cuộc hôn nhân này tốt đẹp. Thứ nhất, Từ
Thiên Hồng không có nhà mẹ đẻ chống lưng. Từ Chấn Hưng là người theo tư
tưởng cũ, lấy được của hồi môn rồi thì mặc kệ, không hỏi han gì nữa. Ban đầu, của hồi môn cũng chỉ lấy một chút, nhưng Mã Thúy Bình khóc lóc kêu nghèo khổ, lại nhắc tới việc sau này con trai cũng cần dùng đến tiền,
cho nên liền mặc kệ.
Gả cho người ta thì chính là người của nhà người ta, tốt hay xấu đều là
do số mệnh, giúp chồng dạy con ngoan mới là đạo lý. Nhưng chuyện này
cũng giống như trồng trọt, phải xem ông trời có ưu ái hay không. Vừa mới kết hôn xong, Đổng Chí Ba đã lộ ra bản tính thật sự, kết hôn xong thì
hầu như không đi ra ngoài làm việc. Mỗi ngày không ở nhà thì sẽ ra ngoài đánh bạc, cùng bạn bè xấu uống rượu. Mỗi lần nhìn thấy Từ Thiên Hồng
thì khó chịu, hắn cảm thấy tiếc số tiền sính lễ đã bỏ ra, Từ Thiên Hồng
thì không có chút của hồi môn nào cả. Cho nên, mỗi lần uống say, hắn đều sẽ đánh Từ Thiên Hồng.
Những thiếu nữ trong thôn thấy thế, làm gì còn hâm mộ nữa, sợ hãi còn
không kịp. Nhưng đây là chuyện của nhà người khác, người ngoài không
muốn xen vào. Tuy nhiên, vì cùng một thôn, nên có người lớn lên từ nhỏ
với Từ Thiên Hồng nhìn không được, tới nói đỡ mấy câu, nhưng Đổng Chí Ba quá vô lại, mở miệng là chửi bới, hắt nước bất lên người đối phương.
Mọi người đều muốn giữ thể diện nên hầu như không có ai quản chuyện này
nữa.
Bất quá, Đổng Chí Ba vừa ra ngoài cửa liền không biết xấu hổ, hét lên
"Vu Đại Hải sàm sỡ vợ của tôi" hoặc "Vu Đại Hải ôm vợ của tôi" linh
tinh. Hầu hết mọi người đều không tin lời hắn nói, ngược lại nhìn thấy
hắn kêu như lợn bị chọc tiết thì cảm thấy rất vui mừng, nghĩ thầm, tên
súc sinh không biết xấu hổ này cuối cùng cũng có người trị được.
Đang lúc Vu Đại Hải định đem hắn kéo đi, thì đối diện có mấy người đàn
ông trung niên nghênh ngang đi tới, dẫn đầu chính là mấy cán bộ thôn.
Sau đó liền có người nhỏ giọng nghị luận.
"Trưởng thôn tới."
"Không phải là tới giúp tên họ Đổng này chứ."
"Nói không chừng có khi là vậy, Đổng Chí Ba không có việc gì thường
xuyên chạy tới nhà trưởng thôn, nhất định là có quan hệ gì đó. Bà xem
nhà của hắn còn không phải do trưởng thôn phê cho. Đổng Chí Ba là người
từ nơi khác tới, sao có thể được cấp đất."
"Bà không biết à, đây chính là xuất đất của hai đứa con trai Từ Chấn Hưng đấy."
"Ồ, nói vậy thì nhà họ Từ đối xử với tên họ Đổng này vẫn còn khá tốt,
vậy mà tên này thật táng tận lương tâm, mỗi ngày đều đánh Thiên Hồng."
"Haiz, nhà ai cũng có chuyện khó nói."
Đổng Chí Ba đau đến chết lặng, không nghe rõ dân chúng vây quanh đang
nói cái gì. Nhưng lúc ngẩng đầu lên, hắn vẫn nhìn thấy trưởng thôn dẫn
theo mấy cán bộ ủy ban tới đây.
Đôi mắt Đổng Chí Ba sáng ngời, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cố
gắng hết sức hét lớn: "Trưởng thôn, trưởng thôn, mau cứu tôi, Vu Đại Hải sàm sỡ vợ của tôi, còn muốn giết tôi!"
Công lực đổi trắng thay đen của hắn thật sự khiến người ta phải mở rộng
tầm mắt, không nói được gì liền hét to, người xem không khỏi trợn tròn
mắt, ai mà tin những lời này.
Ở thôn Tây Lô, chủ yếu là họ Từ, trưởng thôn cũng là người họ Từ, ở nhà
đứng hàng thứ ba nên gọi là Từ Tam, khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo dài màu xanh, quần ống đứng, đầu đội một chiếc mũ kiểu cũ, trong tay cầm tẩu
hút thuốc.
"Vu Đại Hải, anh muốn làm gì?"
Một giây trước, Đổng Chí Ba còn hét như con lợn bị giết, giây tiếp theo hắn đã dừng lại, bởi vì trưởng thôn ở đây à?
Trưởng thôn tới sẽ có người làm chủ cho hắn.
Trước kia, hắn và trưởng thôn cũng không có quan hệ gì, nhưng gần đây ở
phía đông thôn có một miếng đất ven sông, chủ nhân của miếng đất kia đã
chuyển đi, không có người trồng trọt, cho nên muốn cho người khác thuê.
Đây là một tin tốt, mấy thôn gần đấy đều ít đất, mà dân cư lại đông, có
đất canh tác là chuyện tốt, cho nên có nhiều người ngo ngoe rục rịch.
Mặc dù Đổng Chí Ba không muốn trồng trọt, nhưng Từ Thiên Hồng thì có thể làm việc, dù sao nhà của hắn chỉ có mấy mẫu đất cũng không đủ cho Từ
Thiên Hồng làm, có thêm mấy mẫu cũng tốt.
Ở thời đại này, hầu như mọi người đều thành thật, rất ít người đi cửa
sau tặng đồ, cho dù có thì cũng sẽ bị mọi người kinh thường, người bình
thường đều cảm thấy những việc làm như vậy rất mất mặt.
Nhưng Đổng Chí Ba không có suy nghĩ như vậy, từ khi biết được tin này,
hai, ba ngày hắn lại đến nhà trưởng thôn để tạo mối quan hệ. Hôm này thì xách theo điểm tâm, ngày mai thì biếu bao thuốc. Nhà hắn không có tiền
tiết kiệm, có thì cũng bị hắn lấy đi. Mấy năm nay, hắn toàn dựa vào Từ
Thiên Hồng trồng trọt và làm việc cho người khác để kiếm chút tiền.
Cho nên, hắn cắn răng tặng quà cho trưởng thôn.
Trưởng thôn không tỏ thái độ gì, đồ vật hắn đưa cũng không nhiều lắm,
nhưng do đi lại nhiều cho nên thái độ của trưởng thôn với hắn cũng thay
đổi, tốt hơn so với trước đây. Quan hệ của hắn và trưởng thôn cũng gần
gũi hơn.
Hôm nay nhìn thấy trưởng thôn, hắn cảm thấy thân thiết hơn nhiều so với ngày thường.
Đổng Chí Ba kêu to: "Trưởng thôn, cứu mạng, Vu Đại Hải muốn giết người!"
Cách tay giữ hắn của Vu Đại Hải căn bản không dùng bao nhiêu sức lực,
nhưng nghe đối phương nói ra thì giống như cái kìm sắt, kìm chặt cánh
tay của hắn.
Trưởng thôn đang cùng với mấy cán bộ ủy ban xem xét xem miếng đất kia sẽ cấp cho nhà ai, nghe thấy tiếng hét liền đi ra, không ngờ tình huống
lại như thế này.
Ông ta đen mặt nói với Vu Đại Hải: "Anh đang làm gì vậy, mau thả người ra, có chuyện gì không thể nói chuyện tử tế được à?"
Khi Vu Đại Hải đang định nói thì Đổng Chí Ba giống như lấy lại được tự
tin, ngẩng cổ, hét lớn: "Đúng thế, Vu Đại Hải, mày mau buông tao ra, tao sẽ cho mày biết mặt, a a a!"
Vu Đại Hải không để ý những lời nói vô nghĩa của hắn, tăng thêm lực cánh tay, khiến đối phương lại kêu như lợn bị giết.
"Tốt lắm, tên súc sinh này, ngày thường chỉ biết bắt nạt vợ mình, đáng đời!"
"Đúng thế, đáng đời!"
Có người khinh thường những hàng vi thường ngày của Đổng Chí Ba, còn
đánh vợ mình, nhỏ giọng trần trồ khen ngợi hành động của Vu Đại Hải. Có
điều, một số người thành thật không muốn đắc tội với tên tiểu nhân này,
chỉ trộm nhìn, trong lòng cũng thấy hả giận.
"Ui, trưởng thôn mua cứu tôi với!" Đổng Chí Ba bị đánh đau, mồ hôi thi
nhau chảy xuống, nước mắt cũng chảy ra, gương mặt đỏ bừng: "Đừng, đừng,
Vu.. Đại.. Hải, mày.. a a a!"
Vu Đại Hải lại tăng thêm lực.
"Dừng tay!" Trưởng thôn hô: "Vu Đại Hải, anh.."
Từ Thiên Lam không chờ ông ta nói xong, bước lên nói: "Trưởng thôn, Đổng Chí Ba không phải là người, chỉ gái của tôi bị sốt như vậy, đã ở nhà
mấy ngày, mà hắn không mời bác sĩ tới khám. Tôi cảm thấy hắn muốn hại
chết chị của tôi, ông không thể thiên vị hắn được."
"Đúng vậy, trên người chị tôi còn có vết thương, chính là bị tên súc
sinh này đánh, bình thường hắn uống say sẽ đánh chị ấy, đúng là tên súc
sinh. Hắn cho rằng nhà họ Từ không có ai à?" Từ Thiên Tinh cũng mạnh mẽ
lên tiếng.
Cô ta còn kéo tay áo của Từ Thiên Hồng lên, lộ ra những vết thương, một khối bầm tím mới, vết thương cũ mới chồng chất.
Mấy cô gái đều không dám nhìn.
Vu Đại Hải nói: "Trưởng thôn, tôi không muốn gây sự, nhưng tên khốn nạn
này mà không đánh cho hắn mấy cái, thì hắn tự cho mình là lão đại. Ông
yên tâm, tôi biết phải làm thế nào với hắn, cùng lắm tôi sẽ giao hắn cho đồn công an mà thôi."
"Đúng thế, trưởng thôn, ông không thể thiên vị hắn được, tên này không
phải loại tốt lành gì." Lúc này có thôn dân đứng xem cũng nói theo.
Có một người nói thì sẽ có hai người đi theo phụ họa, lập tức hiện trường giống như cái chợ bán thức ăn.
Sắc mặt trưởng thôn càng đen, ông ta vung tay lên: "Được rồi, mọi người
nghe tôi nói đã, tôi có nói là sẽ thiên vị hắn sao, đừng nghĩ rằng mấy
hôm nay tên này không có việc gì tặng tôi ít đồ vật mà tôi thiên vị hắn. Tôi làm trưởng thôn nhiều năm như vậy, chỉ vì chút đồ vật này mà tổn
hại lợi ích của mọi người sao!"
Mọi người nhìn nhau, không lên tiếng.
"Vu Đại Hải!" Trưởng thôn nói.
"..."
"Thực ra, tôi định nói, anh có cần giúp đỡ hay không thôi! Các người có
thể để tôi nói hết câu được không." Trưởng thôn đen mặt nói.
Vu Đại Hải gãi đầu, không nghĩ tới đối phương sẽ nói như vậy.
Quần chúng vây xem phát ra một trận tiếng cười.
Đổng Chí Ba trợn tròn mắt, gương mặt lập túc xám như tro tàn.
Cuối cùng, trưởng thôn tìm hai thanh niên trẻ tuổi giúp đỡ bọn họ đưa Từ Thiên Hồng đến bệnh viện. Sau đó lại giúp Vu Đại Hải đưa Đổng Chí Ba
lên đồn công an báo án.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT