Thực ra, trường học cần phải có sổ hộ khẩu để làm thủ tục nhập học, nhưng bởi vì lúc đó chủ nhiệm giáo vụ quá hưng phấn nên quên mất. Thần đồng mà không nhanh tay bắt lấy để cho trường khác phát hiện ra thì sẽ bị cướp mất, cho nên ông ta trực tiếp bảo Từ Triển Bằng ngày hôm sau đi học luôn.

Cái đầu nhỏ của Từ Triển Bằng tuy rằng thông minh, nhưng cũng không có nhiều thường thức, cho nên không biết những chuyện này.

Từ Thiên Lam đành phải nói: "Không có việc gì, chờ ngày mai chị đưa em đi học sẽ hỏi lại nhà trường, nếu không được thì chị sẽ về nhà."

Nhắc tới chuyện này, Từ Thiên Lam lại thở dài. Nhà họ Từ trọng nam khinh nữ, ở trong lòng Từ Chấn Hưng, Triển Bằng lại là đứa con hay gây chuyện. Nhưng cho dù có thêm một đứa con trai nữa, thì Từ Chấn Hưng cũng sẽ không vứt bỏ Từ Triển Bằng, có lẽ hiện giờ ba cô đang bị chuyện của Mã Thúy Bình cuốn lấy nên cho đến nay vẫn chưa tới đây đón Triển Bằng về.

Từ Thiên Lam đoán không sai, vào ngày Mã Thúy Bình bị công an bắt đi, Từ Chấn Hưng cũng biết. Nhưng không do người khác chạy tới nhà báo tin cho ông ta, mà là do ông ta thấy trời đã tốinhưng Mã Thúy Bình vẫn chưa chịu về nhà nên chạy đi tìm. Lúc này, ông ta mới nghe người trong thôn đang bàn tán với nhau về chuyện đánh bài bị công an bắt giữ.

Từ Chấn Hưng vội vàng chạy đến nhà họ Lại, hỏi ra mới biết Mã Thúy Bình đánh bài bị đồn công an trên thị trấn bắt đi. Lúc nghe thấy tin tức này, hai mắt Từ Chấn Hưng tối sầm, việc này có thể lớn hay cũng có thể nhỏ, tất cả phụ thuộc vào tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng tiền phạt thì nhất định không thể thoát được.

Từ Chấn Hưng nhanh chóng chạy về nhà, lấy toàn bộ số tiền còn lại trong nhà, tổng cộng có ba trăm tệ. Bình thường, Từ Chấn Hưng không để ý xem trong nhà có bao nhiên tiền, tất cả đều do Mã Thúy Bình quản lý. Có điều, nhà ông ta cũng không có tiền, trước kia ông ta làm giáo viên tiểu học lương cũng không cao, bởi vì sinh đẻ quá quy định nên bị xa thải, từ đó đến nay ông ta vẫn chỉ trồng trọt. Từ Chấn Hưng chân tay gầy gộc, hàng ngày đều chăm sóc mấy mẫu đất nên lương thực phát triển tốt, cuộc sống cũng tạm qua ngày.

Bởi vì trong nhà có mấy trăm tệ nên bình thường ông ta cũng không lo lắng. Nhưng bây giờ, mấy trăm tệ này còn chưa đủ để nộp phạt, ông ta đã đi thăm dò, ít nhất cũng phải có một nghìn tệ mới đủ.

Không còn biện pháp nào khác, Từ Chấn Hưng quyết định lên đồn công an trước rồi tính sau.

Từ Chấn Hưng cất tiền vào trong ngực, sau đó đem Từ Triển Dục gửi nhờ nhà hàng xóm. Nhà hàng xóm sống ở bên cạnh nhà Từ Chấn Hưng cũng đã vài chục năm rồi, nhưng không thích ông ta một chút nào. Tuy nhiên, họ vẫn đồng ý trong giúp Từ Triển Dục.

Sau khi gửi con trai, Từ Chấn Hưng liền đạp xe tới đồn công an. Chiếc xe này là sính lễ lúc Vu Đại Hải kết hôn với Từ Thiên Lam. Ban đầu, Từ Chấn Hưng định đem chiếc xe này làm của hồi môn cho Từ Thiên Lam nhưng Mã Thúy Bình sống chết không đồng ý, bà ta nói cái gì vào nhà này thì đều là của nhà họ Từ, không có lý do gì để làm của hồi môn cho Từ Thiên Lam cả.

Từ Chấn Hưng không đồng ý, có con gái nhà ai mà không có của hồi môn chứ, nhưng Mã Thúy Bình lại nói ông ta nên suy nghĩ cho hai đứa con trai, bọn chúng sau này còn phải đi học, xây nhà, cưới vợ nữa. Về điểm này, Từ Chấn Hưng rất áy náy với Từ Thiên Lam.

Từ Chấn Hưng mò mẫm trong đêm tối đạp xe lên thị trấn, hỏi thăm trực ban ở đồn công an thì đúng là Mã Thúy Bình bị tạm giam tại đây, nhưng người ta nói ngày mai ông ta mới có thể gặp Mã Thúy Bình.

Từ Chấn Hưng hỏi thăm bọn họ xem làm sao để bảo lãnh Mã Thúy Bình về nhà, đồng chí trực ban nói sẽ giam giữ mười lăm ngày, sau đó đóng đủ một nghìn năm trăm tệ sẽ thả ra.

Từ Chấn Hưng nghe xong lại một trận choáng váng, số tiền này gần bằng số tiền nộp phạt sinh đẻ quá kế hoạch. Vậy phải làm sao bây giờ, Từ Chấn Hưng sờ mấy trăm tệ trong túi, chỉ có thể về nhà trước đã.



Đón con trai về nhà, sáng sớm ngày hôm sau, Từ Chấn Hưng liền mang theo Từ Triển Dục đến nhà Từ Thiên Tinh, để làm gì à? Tất nhiên là vay tiền rồi.

Tối hôm qua, ông ta suy nghĩ cả đêm, chỉ còn mỗi cách ra ngoài mượn tiền, bởi vì tiền nộp phạt sinh đẻ vượt kế hoạch mà đồ đạc trong nhà đều bán hết. Lúc Triển Bằng sinh ra, ông ta đã phải bán đi đôi bông tai bạc của mẹ của Triển Bằng. Sau này cưới Mã Thúy Bình và sinh ra Từ Triển Dục. Mặc dù lúc gả ba cô con gái đi lấy chồng ông ta cũng thu được không ít sính lễ, đặc biệt là đám cưới Từ Thiên Tinh, sính lễ là ba nghìn tệ, Từ Thiên Lam tuy rằng ít hơn một chút, nhưng vào thời điểm đó cũng khá lớn.

Bất quá, tiền vừa cầm vào tay trái thì ra tay phải, thậm chí còn nợ bên ngoài.

Cho nên lần này ông ta cũng chỉ còn cách đi vay mượn, người thân, bạn bè thì trốn tránh ông ta, nên ông ta chỉ còn cách đi tìm con gái.

Con gái đầu thì trực tiếp bỏ qua, chồng nó lúc đầu còn tốt, nhưng sau khi kết hôn xong, ông ta mới biết hắn là tên lông bông, không nghề nghiệp, mỗi ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, còn thích đánh bạc. Hắn là người từ nơi khác tới, không có ruộng đất. Mấy năm nay đều do con gái ông ta đi làm thuê cho nhà người khác kiếm ít tiền sống qua ngày. Vì thế, nhà của con gái đầu không có tiền, chồng của nó cũng không phải là thứ nên dây vào.

Từ Chấn Hưng trực tiếp đến nhà con gái thứ hai, đứa con rể này của ông ta có mở một tiệm sửa xe, điều kiện không tồi, hơn nữa anh ta còn hơn Từ Thiên Tinh mười mấy tuổi nên biết nhường nhịn Từ Thiên Tinh. Lúc ông ta tới thì đúng lúc nhà Từ Thiên Tinh đang ăn cơm, con rể nhiệt tình mời bọn họ ăn cơm, cho nên Từ Chấn Hưng và Từ Triển Dục liền ngồi xuống ăn cơm.

Cơm nước xong, Từ Chấn Hưng vừa nói mục đích đến đây, thì Từ Thiên Tinh đã lạnh nhạt nói: "Ba, con gái nhà người ta kết hôn thì của hồi môn dùng xe lớn xe nhỏ đem đi, còn ba thì mang xe lớn, xe nhỏ tới chỗ con lấy đồ."

Từ nhỏ, Từ Thiên Tinh nói chuyện đã không dễ nghe, Từ Chấn Hưng cũng đã quen với phương thức nói chuyện lúc nào cũng mang theo ẩn ý châm chọc, mỉa mai của cô ta, cho nên ông ta không hề tức giận: "Cũng là bất đắc dĩ ba mới tới mượn con tiền, chờ ba bảo lãnh dì của con ra ngoài, chúng ta sẽ kiếm tiền trả lại cho con, không phải ba yêu cầu con phải đưa tiền?"

"Trả lại? Ba lấy cái gì trả lại, ba chỉ có mấy mẫu đất để làm, còn Mã Thúy Bình chỉ ăn và chờ chết, hai người lấy cái gì để trả cho con?"

Từ Thiên Tinh tức giận nói.

Từ Chấn Hưng thở dài: "Dù sao bà ấy cũng là dì của con, không thể nhìn bà ấy ở trong tù không thể ra ngoài được?"

"Chuyện này, ba nên liên hợp lại với người nhà của mấy người bị bắt thương lượng sau đó đi đến đồn công an xin giảm nhẹ tiền phạt đi, hơn một nghìn tệ, thế này không phải là muốn người ta táng gia bại sản sao!"

"Haiz, nói đến chuyện này thì dì của con đúng là xui xẻo, bà ấy chạy chậm nên chỉ có một mình bà ấy bị bắt thôi."

Hả?

Từ Thiên Tinh trợn tròn mắt: "Chuyện này có chút kỳ lạ, Mã Thúy Bình bị bắt vào ngày hôm qua à?"

"Đúng vậy."



"Con có ý này muốn mách cho ba?"

"Cái gì?"

"Ba tới thị trấn tìm em Ba đi, nó nhất định có biện pháp."

* * *

Từ Thiên Lam vừa làm xong cơm chiều, thì Vu Đại Hải trở về, cô liền nói với anh chuyện hộ khẩu của Từ Triển Bằng.

Vu Đại Hải liền nói: "Trước tiên cứ đưa em ấy đi học đã, vị chủ nhiệm kia hình như rất thích Triển Bằng, để từ từ anh xem có thể chuyển hộ khẩu của Triển Bằng tới nhà mình không."

Như vậy cũng tốt, nhưng nhất định không dễ thực hiện, nếu không lại phải nghĩ cách khác.

Từ Thiên Lam không biết tình hình của Lưu Thúy thế nào rồi, cả nhà già trẻ lớn bé sống ở nơi xa lạ nhất định bất tiện. Vì vậy, cô bảo Vu Đại Hải mang đồ ăn tới cho gia định họ.

Vu Đại Hải cười nói: "Sao vợ anh lại có thể tốt như vậy chứ."

Từ Thiên Lam đánh cho anh một cái, đuổi đi.

Trong nhà không có hộp giữ nhiệt, nên Vu Đại Hải bỏ đồ ăn vào cái rổ, dùng chiếc khăn bông đắp lên, liền mang đồ tới bệnh viện.

Lúc anh tới bệnh viện vẫn chỉ có bốn người nhà của Lưu Thúy. Lưu Thúy còn đang phát sầu vì không biết đi đâu mua đồ ăn, cô ta rất ít lên thị trấn nên không biết hoàn cảnh xung quanh bệnh viện như thế nào, về nhà nấu cơm cũng không được.

May mắn là Vu Đại Hải mang đồ ăn tới đây, cô ta cũng không khách sáo. Gia đình của cô ta nợ Vu Đại Hải rất nhiều, có nói bao nhiêu lần cảm ơn cũng không đủ, chỉ có thể ghi nhớ trong lòng, sau này báo đáp.

"Sao trong nhà lại không có ai đến thăm anh?" Vu Đại Hải kỳ quái nhìn bốn người nhà Vu Đại Quốc, hai phòng kia thì không nói làm gì, nhưng ngay cả ba mẹ anh cũng không tới thăm anh Cả.

Lưu Thúy chỉ nói: "Trong nhà đang cãi nhau, mọi người đòi ra ở riêng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play