Mặc dù cái mương này đã khô cạn nhưng cành cây khô lại không ít. Cơ thể bị cành cây đâm bị thương nhiều chỗ cũng không đáng lo, nguy hiểm nhất là lúc xe tải đụng vào khiến chân của anh ta bị gãy, đầu thì đập vào một khúc gỗ to, khiến cho hôn mê bất tỉnh.

Vu Đại Quốc hôn mê rất lâu, may mà có người trong thôn đi qua, nhận ra anh ta liền vội vàng chạy đến nhà họ Vu báo tin, lúc này người nhà họ Vu mới tới đưa anh ta trở về nhà.

Gạo và mì bị xe vận tải đâm tung tóe, xe đạp thì nát bét. Lưu Thúy đang ở nhà nấu cơm, nghe thấy tin này thì đầu choáng, mắt hoa. Bác sĩ đến khám bảo bọn họ nhanh chóng đưa Vu Đại Quốc vào bệnh viện, nếu không cấp cứu kịp thời thì Vu Đại Quốc sẽ bị què, hơn nữa vết thương trên đầu còn chưa biết có nghiêm trọng không, có nguy hiểm đến tính mạng hay không.

Lưu Thúy nghe xong thiếu chút nữa thì ngất xỉu, cái gì, còn nguy hiểm tới tính mạng sao?

Cô ta cũng biết cần phải nhanh chóng đưa chồng tới bệnh viện, nhưng cô ta không có tiền!

Bình thường kiếm được tiền đều phải nộp lên cho mẹ chồng, mặc dù cũng lén có chút tiền riêng, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có hai trăm tệ, Lưu Thúy biết mẹ chồng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Lão thái bà yêu thương đứa con của mình, nhưng cũng không nỡ chi tiền, sau khi cân nhắc hai vấn đề, bà ta không thể nhìn thấy đứa con trai lớn đi tìm chết, đành phải cắn răng lấy ra một nghìn tệ để đưa Vu Đại Quốc đi bệnh viện.

Nhưng người bị thương còn chưa kịp đưa lên xe, thì hai phòng còn lại liền có ý kiến.

Hai đứa con trai thì không nói làm gì, dù sao Vu Đại Quốc cũng là anh cả của hai người, hiện tại nguy hiểm tới tính mạng nên lão thái bà chi tiền ra không ai có ý kiến.

Chính là hai cô con dâu thì lại không đồng ý, đặc biệt là Ngưu Xuân Hoa, cô ta tức giận, giậm chân nói: "Mẹ, mẹ lấy hết tiền ra dùng, vậy sau này chúng ta sống như thế nào, mấy đứa nhỏ không phải vẫn còn phải đi học sao? Nếu mẹ dùng hết tiền cho anh Cả, thì không phải nhà chúng ta sẽ chết đói à?"

Kinh tế của nhà họ Vu không tốt, ngoại trừ gia đình của Vu Đại Hải thì trong nhà còn mười một người. Mỗi ngày phải chi tiêu ăn uống, học phí và các loại phí tổn khác, chỉ dựa vào mấy mẫu đất kia cũng chỉ miễn cưỡng sống qua ngày. Mấy năm nay có tích cóp được một chút tiền, tất cả đều là của Vu Đại Hải đưa cho, Ngưu Xuân Hoa đoán chừng phải đến một, hai nghìn tệ.

Lần này chi ra một nghìn tệ, vậy cả nhà phải sống thế nào đây.

Không thể không nói, Ngưu Xuân Hoa lo lắng cũng có cái lý của cô ta. Lúc cô ta nói tới chuyện này, mọi người đều im lặng, Ngô Quế Hoa ở bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng thế mẹ ạ, vẫn là để bác sĩ trong thôn chúng ta khám cho anh Cả đi, chúng ta không có đủ tiền để đi bệnh viện đâu!"

Trong nhà có bao nhiêu tiền, lão thái bà là người rõ ràng nhất, đúng như những gì Ngưu Xuân Hoa suy đoán, xác thật không có nhiều. Bà ta vẫn còn ít vốn ban đầu, nhưng cũng không có nhiều, cho nên vừa rồi bà ta mới do dự. Nhưng tính mạng của con trai cả đang gặp nguy hiểm, chuyện về sau cứ để sau này rồi tính.

Lưu Thúy cảm thấy tính mạng của Vu Đại Quốc đang ở quỷ môn quan, mà người trong nhà lại vì chút tiền định bỏ mặc chồng cô ta. Nếu không có Vu Đại Quốc thì cuộc sống của cô ta và hai đứa con trai cũng sẽ sụp đổ. Lưu Thúy chỉ vào Ngưu Xuân Hoa và Ngô Quế Hoa nói: "Các cô còn là con người không, chúng ta sống cùng nhau dưới một mái nhà nhiều năm như vậy, cho dù không cùng huyết thống, thì cũng có chút tình thân, vậy mà các cô lại muốn nhìn Vu Đại Quốc chết đi, các cô đúng là súc sinh!" Nói xong, cô ta lao tới cào cấu khuôn mặt của hai cô em dâu.

Lập tức trong nhà trở nên hỗn loạn, vừa hay Vu Đại Hải bước vào nhìn thấy một màn này. Anh thấy anh Cả còn đang hôn mê bất tỉnh, liền quát lớn: "Còn có thời gian ở đây mà cãi nhau, nhanh đưa anh ấy tới bệnh viện đi."

Cuối cùng, Vu Đại Quốc cũng được đưa tới bệnh viện, nhưng chỉ có một nghìn tệ lão thái bà chi ra và hai trăm tệ của Lưu Thúy, căn bản không đủ, nhìn đến số tiền nhập viện là ba nghìn tệ, mọi người đều choáng váng.



Hai phòng còn lại cũng có giấu chút tiền riêng, nhưng Ngưu Xuân Hoa và Ngô Quế Hoa nhất quyết không chịu thừa nhận, nên bọn họ sẽ không lấy ra. Cho dù Lưu Thúy có cầu xin thế nào, hai người này cũng không chịu giúp đỡ, cuối cùng còn phủi tay rời đi.

Lão thái bà cắn chặt răng, cho dù có lấy ra hết số tiền bà ta có thì cũng không đủ, huống hồ gia định bọn họ vẫn còn phải ăn cơm.

Bác sĩ ở bệnh viện yêu cầu bọn họ nhanh chóng làm phẫu thuật, nếu không cái chân của Vu Đại Quốc sẽ không thể cứu được nữa.

Lúc Lưu Thúy đang lâm vào tuyệt vọng thì Vu Đại Hải nói để anh nghĩ cách, lúc này cô ta mới có chút hy vọng.

"Trách không được lúc chị dâu nhìn thấy em lại khách khí như vậy." Từ Thiên Lam bất đắc dĩ lắc đầu.

"Haiz, bình thường tính tình của chị ấy có chút nóng nảy, không phân biệt tốt xấu, nhưng bản chất cũng không đến nỗi nào." Vu Đại Hải thở dài nói.

Từ Thiên Lam gật đầu: "Ngưu Xuân Hoa và Ngô Quế Hoa cũng thật quá đáng, vậy mà anh Hai và anh Ba của anh cũng mặc kệ."

"Hừ, đức hạnh của bọn họ cũng giống vợ mình, chẳng qua là không nói ra mà thôi."

Sau khi thanh toán tiền nhập viện, Lưu Thúy được thông báo, ca phẫu thuật được xếp lịch vào ngày mai.

Lưu Thúy liên tục cảm ơn và tiễn bác sĩ ra cửa, sau đó cô ta hỏi Vu Đại Hải hết bao nhiêu tiền, Vu Đại Hải trả lời đúng sự thật.

"Chú Tư, em dâu, ân tình của hai người chị nhất định sẽ nhớ kỹ, chờ Đại Quốc khỏe lại, bọn chị nhất định sẽ mau chóng kiếm tiền trả lại, sẽ không để hai em phải khó xử đâu." Lưu Thúy vừa lau nước mắt, vừa đảm bảo nói.

Thực ra, cô ta cũng không biết tương lai phía trước sẽ như thế nào, nhưng cho dù có khó khăn thì cô ta cũng sẽ cố gắng.

Lúc Vu Đại Quốc tỉnh lại thì kiên quyết đòi về nhà, không muốn ở lại bệnh viện. Vu Đại Hải nói nếu không ở lại bệnh viện sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Anh ta vừa nghe thấy thế thì càng muốn về nhà, nhất quyết không muốn lãng phí tiền phẫu thuật, muốn chết thì cứ để anh ta chết đi, không thể liên lụy tới vợ, các con và nhà em trai được.

Lúc này, Lưu Thúy lại có vẻ mạnh mẽ hơn rất nhiều so với vừa rồi. Cô ta nói nếu Vu Đại Quốc không chịu làm phẫu thuật mà chết, thì cô ta sẽ ôm hai đứa con nhẩy sông tự vẫn.

Vu Đại Quốc bị Lưu Thúy hù dọa, lập tức an tĩnh trở lại.

Thấy thời gian cũng không còn sớm, Vu Đại Hải và Từ Thiên Lam đều tạm biệt hai vợ chồng Lưu Thúy để về nhà.

Trước tiên, Từ Thiên Lam đem số tiền còn thừa tới gửi ngân hàng, sau đó vẫn theo như kế hoạch đi chợ mua đồ ăn nấu cơm.



Vu Đại Hải được giao nhiệm vụ đi đón mấy đứa trẻ ở siêu thị về nhà.

"Ngày hôm nay không đi làm việc mà vẫn vội tối mặt, so với đi làm còn mệt hơn. Cả ngày hôm nay anh còn chưa tới công trường kiểm tra." Vu Đại Hải đưa ba đứa nhỏ vào nhà, thay đổi bộ quần áo khác, định đi ra ngoài: "Anh tới công trường một lát, rất nhanh sẽ trở về, đúng rồi, sổ hộ khẩu anh để ở trên bàn nhé."

Từ khi thành lập đội xây dựng, Vu Đại Hải rất quan tâm đến nó, lúc nhận được công việc thì càng nghiêm túc hơn, ngay cả lúc ăn cơm, lúc ngủ cũng đều suy nghĩ đến công việc. Từ Thiên Lam thường xuyên khuyên bảo anh, anh mới thu liễm lại, nhưng chưa bao giờ mà cả ngày cũng chưa làm việc như hôm nay.

"Vâng, nếu không có chuyện gì thì anh nhanh chóng về nhà nhé." Từ Thiên Lam vừa hái rau, vừa nói.

Vu Đại Hải đồng ý, sau đó cưỡi xe đạp chạy đi.

Từ Thiên Lam cầm rổ đậu que đi vào phòng nhìn sổ hộ khẩu. Cuốn sổ này mới được làm, trước đây nhà bọn họ chung một quyển sổ với cả nhà mẹ chồng, hiện giờ nhà bọn họ đã ra ở riêng nên có một quyển sổ mới.

Chủ hộ là Vu Đại Hải, tiếp đến là cô, trình độ văn hóa là tiểu học, may mà chưa ghi là thất học, haiz, rõ ràng cô đọc rất nhiều sách mà.

Từ Thiên Lam lẩm bẩm, tiếp đến là tên của hai cô con gái, con lớn là Vu Kiều Lan, con nhỏ là Vu Mỹ Lan.

Hai cái tên này là do cô nghĩ ra, lúc đó Vu Đại Hải còn khen cô là người có văn hóa. Nhưng lúc đó, cô không để ý nhiều, bây giờ nhìn lại mới phát hiện cả hai đứa nhỏ đều tên là Lan, ai bảo cô rất thích hoa lan chứ.

Hai con gái đều có tên chính thức, khiến Từ Thiên Lam cao hứng ôm mỗi đứa một cái: "Cuối cùng thì hai con cũng có tên chính thức, về sau chúng ta không gọi là con gái nữa, mà đều gọi là Tiểu Lan, ha ha."

Hiện giờ, Đại Nữu đã được ba tuổi rưỡi, có thể nghe hiểu một chút những gì người lớn nói, bé nghiêng đầu nhìn mẹ, hỏi: "Vậy, con gọi là gì ạ? Mẹ, sao tên của con lại giống tên của mẹ?"

"Hả, gọi như vậy đúng là dễ gây hiểu nhầm nhỉ." Từ Thiên Lam nghĩ tới nhũ danh của cô gọi là Tiểu Lam. Mỗi ngày, Vu Đại Hải đều gọi cô bằng cái tên này, lúc về nhà mẹ đẻ, Từ Chấn Hưng cũng gọi cô bằng cái tên này, tên trùng lặp cũng không tốt lắm.

"À, con tên là Kiều Lan, Vu Kiều Lan, sau này mẹ sẽ gọi con bằng cái tên này, còn em gái thì tên là Vu Mỹ Lan, gọi là Mỹ Mỹ."

Cho dù nghe thấy cái tên mới của mình, Đại Nữu cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, bé vẫn giúp mẹ bóc tỏi nhưng Từ Triển Bằng thì giống như suy nghĩ cái gì, mặt mày nhăn nhó.

"Triển Bằng, sao vậy?" Từ Thiên Lam rửa sạch đậu que, sau đó cắt thành từng khúc. Cô nhìn thấy em trai đang đứng cạnh Đại Nữu bóc tỏi, lông mày nhíu lại liền hỏi.

"Chị, hộ khẩu của em còn ở nhà à? Không được, em cũng phải tách ra mới được." Từ Triển Bằng nghiêm túc nói.

"Đúng vậy." Từ Thiên Lam kinh ngạc: "Anh rể đã tìm trường học cho em rồi, vậy mà người bên trường học không bảo phải lấy sổ hộ khẩu để làm thủ tục nhập học à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play