Ngô Khởi Lan thật sự bị dọa một trận, ngay sau đó ánh mắt chợt lóe lên, hưng phấn đi vòng quanh văn phòng, bên trái đi mấy vòng, bên phải đi mấy vòng, một lúc thì vung vẩy cánh tay, một lúc lại giống như muốn nói gì đó, trên mặt tươi cười giống như hoa nở.

Ngay lúc, Từ Thiên Lam cảm thấy có phải Ngô Khởi Lan bị cái gì kích thích hay không, đang định ra ngoài tìm người hỗ trợ. Đột nhiên, Ngô Khởi Lan khôi phục lại tinh thần, sau đó hét lên một tiếng: "Tên nhóc này, đầu óc em phát triển như thế nào vậy! Con mẹ nó, thật sự quá giỏi."

Từ Thiên Lam rất đau đầu, cô muốn nói với Ngô Khởi Lan là có thể đừng nói tục được không?

Nhưng nghĩ lại, Ngô Khởi Lan không phải là Vu Đại Hải, nên cô lại không nói nữa.

Chi tiết cụ thể thì hai người không bàn tới, bọn họ bắt đầu khua chuông gõ mõ sửa sang lại cửa hàng.

Công việc sửa sang cửa hàng thì đội ngũ của Vu Đại Hải có thể đảm nhiệm, nhưng Từ Thiên Lam lại không muốn để anh làm. Hiện tại, anh đang nhận một công trình lớn đầu tiên, cần phải hoàn thành nó thật tốt để bàn giao cho khách hàng.

Cho nên, Từ Thiên Lam bàn bạc với Ngô Khởi Lan mời đội xây dựng khác. Ngô Khởi Lan nói: "Không được, đội của Vu Đại Hải là đội xây dựng duy nhất ở thị trấn của chúng ta."

Thị trấn của bọn họ không lớn, người tài không có nhiều lắm, ai có bản lĩnh đều vào đội của chú Lục để kiếm nhiều tiền rồi. Đội ngũ của Vu Đại Hải cũng không ngừng lớn mạnh, lúc đầu có rất ít người nhưng càng nhận nhiều việc thì người có năng lực cũng ngày càng nhiều.

Từ Thiên Lam không có cách nào khác, đành phải hỏi Vu Đại Hải xem anh có thời gian không.

Thực ra, Từ Thiên Lam không muốn hỏi, vì như vậy sẽ làm cho Vu Đại Hải khó xử. Cô biết, nếu cô hỏi thì cho dù có khó, anh cũng sẽ đồng ý. Nhưng mà hiện tại không thể tìm được đội nào khác, cô chỉ có thể hỏi anh.

Vu Đại Hải nghe xong, hỏi bọn họ định sửa chữa như thế nào. Từ Thiên Lam nói với anh là chỉ cần sơn lại tường, lắp đặt thêm hệ thống đèn chiếu sáng ở trên trần nhà, thêm mấy cái kệ lớn để trưng bày hàng hóa và một bảng hiệu cửa hàng.

Vu Đại Hải vỗ đùi: "Chuyện này thì có gì mà phiền toái. Anh sẽ bảo mấy người tới đó, một người sơn tường, một người lắp bóng đèn, một người lắp đặt kệ hàng. Đội ngũ của anh đều là dân chuyên nghiệp cả đấy."

"Vậy còn công việc bên kia của anh thì sao?" Từ Thiên Lam lo lắng hỏi.

"Không có vấn đề gì, đội của anh ngày càng nhiều người, anh còn đang lo không sắp xếp đủ công việc cho họ." Vu Đại Hải cười nói.

Thì ra một số lượng người ở chợ lao động thấy Vu Đại Hải càng ngày càng tiếp nhận nhiều công việc, nên muốn gia nhập, nhưng quy định đầu tiên để nhận người là người đó phải có kỹ thuật.

Nhưng hiện giờ, số lao động có kỹ thuật không nhiều, họ chủ yếu là những người nông dân chỉ biết trồng trọt, lúc nào hết việc đồng áng, thì họ sẽ đến chợ lao động chờ việc. Cũng có một số người ở trên thị trấn không có công việc cố định, nhưng bọn họ cũng không có kỹ thuật gì.



Cho nên, Vu Đại Hải đều uyển chuyển từ chối. Đội của bọn họ không dễ gì mới tập hợp lại một chỗ, công việc cũng không phải quá nhiều, nhưng tùy tiện chọn ra vài người đều có thể làm được việc. Tuy nhiên cũng có những công việc không đòi hỏi kỹ thuật, ví dụ như chuyện vận chuyển gạch mà Vu Đại Quân từng làm không cần người thợ có kỹ thuật. Có điều, công việc khác nhau thì tiền công cũng khác nhau.

Đội của Vu Đại Hải đôi khi cũng sẽ nhận mấy người đàn ông khỏe mạnh không có tay nghề gì, nhưng sau khi làm được một thời gian, bọn họ cũng sẽ học được vài thứ.

Gần đây, Vu Đại Hải nhận việc xây nhà, nhưng không cần đến nhiều lao động phổ thông. Hiện giờ, trong đội có rất nhiều thợ mộc nhưng bọn họ không cần lắp đặt đồ dùng trong nhà, cho nên thợ mộc phải đi làm những việc đơn giản nhất. Bây giờ, thợ mộc cũng không được trọng dụng lắm, đồ vật gì cũng được làm sẵn, ngay cả sửa chữa cũng ít việc.

Những việc đơn giản như lắp đặt bóng đèn, quét vôi bọn họ đều có thể làm được, cho nên không có khó khăn gì.

Từ Thiên Lam vừa nghe xong thì rất vui mừng, thống khoái trả lời: "Vậy, ngày mai anh cho bọn họ tới đi."

"Được." Vu Đại Hải cũng vui tươi hớn hở đồng ý.

Ba người được phân công tới cửa hàng giống như là giẫm lên Phong Hỏa Luân, làm việc nhanh nhẹn, chất lượng tốt. Ngô Khởi Lan cười tươi khen Vu Đại Hải điều tới những người rất tốt, đúng là có người quen làm việc cũng dễ dàng hơn, nói đến mức Từ Thiên Lam cảm thấy xấu hổ.

Mấy người này làm chưa tới ba ngày liền hoàn thành hơn nửa công việc. Kệ trưng bày hàng hóa thì chậm hơn một chút, dù sao cũng là kệ lớn, mỗi một tầng đều để rất nhiều hàng hóa, cho nên cần tới bốn, năm ngày mới hoàn thành.

Từ Thiên Lam lại đề suất với Ngô Khởi Lan, tranh thủ thời gian này đào tạo lại phong cách bán hàng cho nhân viên.

Ngô Khởi Lan cũng có ý tưởng này, trước đó hai người cũng đã bàn bạc chi tiết những vấn đề đào tạo nhân viên. Cho nên sau khi về nhà, Ngô Khởi Lan liền sửa sang tài liệu, soạn ra một cuốn "sổ tay đào tạo nhân viên". Từ Thiên Lam không nhịn được giơ ngón cái lên khen ngợi Ngô Khởi Lan. Ngô Khởi Lan đúng là một nhân tài kinh doanh, về sau chuyện kinh doanh của cửa hàng, cô cũng không cần phải xen vào.

Thực ra, sau khi khai trương, Từ Thiên Lam cũng không muốn tham gia vào nữa. Chuyện kinh doanh thì cứ để Ngô Khởi Lan quyết định, cô chỉ cần chờ lấy tiền là được. Không phải Từ Thiên Lam không có ý chí vươn lên, mà một cái cửa hàng như vậy không cần đến hai người chủ, tránh gây rối loạn. Sự thật là cô rất vui vẻ với việc có thể trực tiếp nhận tiền hoa hồng.

Kỳ thực mục đích đào tạo nhân viên bán hàng chủ yếu là thay đổi ý thức phục vụ của bọn họ. Hơn nữa, hình thức kinh doanh của cửa hàng mà cô và nkl, không khác biệt lắm với mô hình siêu thị những năm sau này. Nhưng hiện tại không có mã vạch, không có cách nào kiểm soát được số lượng hàng hóa tồn kho, chỉ có thể dựa vào nhân viên. Nhân viên thu ngân thì chỉ chuyên tính tiền. Mỗi nhân viên bán hàng sẽ phụ trách một khu vực, không cần thiết phải tiếp thị hàng hóa, chỉ phụ trách trông coi, chăm sóc hàng hóa. Nếu có khách hàng không tìm thấy hàng hóa thì có thể hỗ trợ khách tìm, nếu không có thì nhân viên bán hàng có thể giới thiệu cho khách một mặt hàng khác.

Từ Thiên Lam và Ngô Khởi Lan còn đề ra chính sách trích phần trăm, phát tiền thưởng. Nhóm nhân viên giống như phát điên đến nơi, bọn họ sôi nổi thể hiện sự tích cực và quyết tâm làm tốt công việc, để không làm mất mặt của giám đốc.

Ngô Khởi Lan bị các cô làm cho dở khóc dở cười. Đúng là có chút lợi ích kinh tế, thì tinh thần làm việc của mọi người sẽ tăng lên gấp trăm lần. Dù sao cuộc sống này cũng cần phải có tiền, mọi người làm việc đều có gia đình và con cái.

Lúc trước, Khâu Thúy Anh được Ngô Khởi Lan trích phầm trăm hoa hồng, có rất nhiều người bất mãn. Họ cảm thấy giám đốc thiên vị, chỉ trích phần trăm cho một người. Sau này, họ mới biết bánh ngọt là do Từ Thiên Lam làm, thái độ với Từ Thiên Lam cũng nhiệt tình hơn. Giống như cô có thể thay đổi chủ ý trích phần trăm cho Khâu Thúy Anh của giám đốc Ngô sang cho mình. Nhưng mà Từ Thiên Lam làm gì có cái quyền lực đó. Sự việc này cũng chỉ kéo dài mấy ngày rồi kết thúc.

Hai tháng nay, Khâu Thúy Anh kiếm được không ít tiền hoa hồng, địa vị của cô ta ở nhà cũng được nâng lên, cho nên mỗi ngày cô ta đều vui tươi hớn hở. Bây giờ, các cô cũng được trích phần trăm, hoàn thành tốt công việc còn được phát tiền thưởng, một đám đều sắn tay áo lên, chuẩn bị sẵn sàng thực hiện chiến lược mới.

Kết thúc quá trình đào tạo, tinh thần của nhân viên tăng lên không ít, vừa lúc cửa hàng cũng được trang hoàng xong.



Biển hiệu của cửa hàng quốc doanh cũng được đổi thành siêu thị, chuẩn bị bước vào khai trương.

Cái tên siêu thị này cũng là do Từ Thiên Lam đưa ra. Thực ra, để đỡ mất thời gian, cái tên gọi này cũng được rập khuôn của những năm sau. Từ Thiên Lam không biết những năm sau lúc nào thì có khái niệm siêu thị này, nhưng chắc chắn là không sớm như thế này. Mà cho dù có cũng không có vấn đề gì, cái tên gọi này cũng không phải độc quyền.

Khai trương siêu thị tất nhiên là phải làm thật náo nhiệt, rầm rộ. Buổi sáng, cửa hàng đốt vài bánh pháo khiến cho những học sinh, người đi làm, người mua hàng, người bán hàng đều phải ngó nghiêng, sau đó vây quanh xem.

"Mẹ, mẹ nhìn kìa, chính là bên đó.. cửa hàng quốc doanh, vợ của chú Tư.. chính là đem công thức bán ở đó." Ngô Quế Hoa đang chỉ trỏ cho mẹ chồng. Cô ta, lão thái bà và hai người con dâu từ sáng sớm đã đi bộ từ nhà đến đây. Hiện giờ, mọi người đều toát hết cả mồ hôi, hổn hển như trâu: "Bên kia đang đốt pháo, chúng ta đến xem có chuyện gì đi."

Ngô Quế Hoa rất thích đến cửa hàng quốc doanh, đồ ăn ở đây đều rất ngon. Mỗi lần cô ta bước vào đây chỉ muốn mua một đống đồ, nhưng đáng tiếc trong túi lại không có tiền, cho nên chưa bao giờ được mua sắm thỏa thích.

"Cửa hàng thì có cái gì đẹp, tôi.. a.. đến nhà thằng Tư uống miếng nước, ăn chút gì đó trước đi, sáng nay lên đường sớm quá." Lão thái bà nhiều tuổi, thở hổn hển, sáng sớm nay mấy người đi sớm, ngay cả cơm sáng cũng chưa ăn đã đi rồi.

Hai ngày trước, mọi người trong nhà mới từ trong miệng Ngô Quế Hoa biết được Từ Thiên Lam bán công thức làm bánh kiếm được mấy nghìn tệ, giỏi thật, cả nhà bọn họ làm cả năm mới kiếm được từng đó.

Thật ra, Ngô Quế Hoa cũng không biết Từ Thiên Lam bán được bao nhiêu tiền, nhưng lúc đó, cô ta nhìn thấy người chủ xe ô tô từ trong cửa hàng đi ra, người ta mở công ty lớn như vậy, còn tự mình tới đây, tất nhiên sẽ trả không ít tiền, nếu chỉ mấy trăm tệ thì người ta cũng sẽ không tới.

Cho nên mới nói, ở một mặt nào đó, Ngô Quế Hoa đúng là có chút thông minh.

Lúc kể chuyện này với mọi người, Ngô Quế Hoa cũng soạn sẵn cho mình một đường lui. Cô ta chỉ nói mình không chắc chắn lắm, nên đi hỏi Từ Thiên Lam, nếu có thể thì lấy công thức đó đem về nhà, như vậy bọn họ cũng có thể kiếm được một chút tiền tiêu vặt. Dù sao trong nhà nhiều người, kinh tế không dư dả, còn có mấy đứa nhỏ đang đi học.

Ai ngờ, Từ Thiên Lam không nể mặt chút nào, trực tiếp nói dối là không có công thức nào cả. Cô ta tận mắt nhìn thấy thì sao lại không có được, tức giận nhất là Từ Thiên Lam không những nói dối là không có, còn trực tiếp đuổi hai vợ chồng cô ta ra ngoài.

"Con nghĩ tốt nhất là không nói cho mọi người, để mọi người không phải tức giận, cho nên bảo Đại Quân đi theo chú Tư xem có việc gì tốt không, nếu có thì nói cho mọi người sau." Ngô Quế Hoa nói đến đây còn cố ý lau khóe mắt, giống như phải chịu rất nhiều ức hiếp vậy.

Thấy Ngô Quế Hoa nói như vậy, mọi người đều cho rằng chuyện đó là thật, vì thế mọi người đều không có thời gian để ý tới Ngô Quế Hoa. Vu Đại Hải cho dù là đầu óc thông minh, nhưng mới ra ở riêng chưa tới hai tháng không thể nào kiếm được số mà cả nhà họ kiếm trong vòng một năm, nhất định không thể để nhà Vu Đại Hải độc chiếm số tiền này được.

Vì thế, cả nhà bàn bạc để tất cả phụ nữ trong nhà đi đến nhà Vu Đại Hải, còn đàn ông thì ở nhà làm việc.

Trong nhà không có xe, nên bọn họ chỉ còn cách đi bộ. Sáng sớm năm giờ bọn họ bắt đầu xuất phát, mãi đến tám giờ mới tới nơi, vừa đặt chân lên thị trấn đã nhìn thấy cửa hàng quốc doanh đốt pháo.

"A, mẹ, hình như con nhìn thấy vợ chú Tư ở bên cạnh cửa hàng kìa?" Chỗ bọn họ đứng không xa, Ngưu Xuân Hoa vươn cổ nhìn vào bên trong, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Từ Thiên Lam mặc áo khoác bông màu xanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play