"Vì chị có người khác nên hai người mới chia
tay à?" Từ Thiên Lam không thể tin được nhìn chằm chằm vào Ngô Khởi Lan. Nhìn Ngô Khởi Lan, không ai nghĩ chị lại có thể làm ra chuyện ngoại
tình như vậy.
Không đến nửa tiếng, Từ Thiên Lam đã biết cặn kẽ chuyện xưa của Ngô Khởi Lan và Tần Tử Huân. Thực ra, nếu không nghe phần sau của câu chuyện thì đây rất giống với những câu chuyện tình yêu rất bình thường khác.
Ngô Khởi Lan nói hai người bọn họ là bạn học đại học, mới vào học chưa bao lâu thì quen biết.
Bởi vì Tần Tử Huân là một người biết ăn nói, cách nói dí dỏm, hài hước
trong buổi diễn thuyết nhập học đã khiến nhiều người vui vẻ. Ngô Khởi
Lan cũng cảm thấy anh đặc biệt có tài.
Ngô Khởi Lan là người có số điểm cao nhất trong nhóm sinh viên năm nhất, bản thân đã mang ánh hào quang, khiến nhiều người chú ý.
Hai người được phân đến cùng một lớp, cứ như vậy bọn họ đã hình thành một tình bạn cùng lớp.
Sau một thời gian dài quen biết, một người thì cảm thấy đối phương dí
dỏm, hài hước, lạc quan hướng về phía trước. Một người thì cảm thấy
người kia trí thức, hào phóng, nỗ lực phấn đấu. Cho nên, không tới nửa
năm, hai người xác lập quan hệ.
Cứ như vậy, bọn họ yêu nhau bốn năm đại học, nhưng sau khi tốt nghiệp, mọi thứ đã thay đổi.
Ngô Khởi Lan lắc đầu: "Không có người thứ ba, là chị nói dối anh ấy."
Sau khi tìm được việc không lâu, hai người họ liền chia tay. Mà nguyên
nhân dẫn tới việc hai người chia tay là do Ngô Khởi Lan nói yêu người
khác. Nhưng bây giờ, chị ấy lại nói chuyện đó là giả.
Từ Thiên Lam không hiểu: "Vậy, chị không thích anh ấy à?" Cô không thể
nghĩ tới nguyên nhân khác. Đây có lẽ là cách nhanh nhất và cũng là
phương pháp hoàn hảo nhất để đuổi đối phương đi.
Ngô Khởi Lan không phủ nhận cũng không đồng ý. Chị cúi đầu, ánh hoàng
hôn lọt qua khung cửa sổ nhỏ hẹp chiếu vào trong phòng, bao chùm lên
người chị, càng khiến chị trông có vẻ cô đơn hơn.
Ngô Khởi Lan không nói gì, Từ Thiên Lam cũng không hỏi lại. Từ Thiên Lam chỉ là người ngoài, không nên hỏi quá sâu vào chuyện này, cũng không
nên phát biểu ý kiến gì mới là tốt nhất.
Mãi đến khi Từ Thiên Lam mở cửa ra về, Ngô Khởi Lan mới nhẹ giọng nói: "Đừng nói cho anh ấy biết."
Từ Thiên Lam hiểu, Ngô Khởi Lan muốn nói đến chuyện người thứ ba mà chị
nói dối Tần Tử Huân. Cô vội vàng đảm bảo: "Yên tâm, em và anh ấy không
thân."
Ngô Khởi Lan gật đầu, Từ Thiên Lam không nói thêm gì, xoay người rời đi.
Cuộc nói chuyện giữa hai người dừng lại tại đây. Lúc Từ Thiên Lam đi ra
ngoài, liền thở phào nhẹ nhõm. Cô nghĩ thầm, chia tay cũng tốt, dù sao
Tần Tử Huân cũng mất sớm. Từ Thiên Lam không biết vì sao Tần Tử Huân mất sớm, cô không thân với đối phương. Nhưng nếu đối phương là bạn trai của Ngô Khởi Lan, thì cô cũng có chút lo lắng. Bây giờ thì có vẻ tốt hơn.
Ngô Khởi Lan không "bị bệnh" lâu, rất nhanh đã khôi phục một trăm phần
trăm tinh thần để đi làm. Sau khi bàn bạc với Từ Thiên Lam, chị cảm thấy cho Tần Tử Huân "chung một chân" cũng hợp lý.
Tần Tử Huân đồng ý không tham dự bất kỳ quyết sách kinh doanh nào, chỉ
lấy tiền hoa hồng. Điều này khiến Ngô Khởi Lan yên tâm hơn một chút. Chị vẫn thích tự mình quyết định mọi thứ.
Hơn nữa lúc Từ Thiên Lam nói, có Tần Tử Huân mới nhậm chức chủ tịch
huyện ngồi phía sau, các cô cũng có thể thoải mái mà làm việc, không cần bận tâm đến chuyện gì. Dù sao ở cái thị trấn nhỏ này, chủ tịch huyện
vẫn là có uy quyền cao nhất.
Hơn nữa, mối quan hệ hợp tác này, ai cũng có lợi.
Sau khi việc này được quyết định, Ngô Khởi Lan chính thức hẹn Tần Tử
Huân và Từ Thiên Lam gặp mặt, ký kết hợp đồng. Số vốn mà ba người bỏ ra
không giống nhau. Từ Thiên Lam chi ra hai nghìn tệ bán công thức làm
bánh lúc trước. Ngô Khởi Lan cũng chi ra hai nghìn tệ, còn Tần Tử Huân
chi ra bốn nghìn tệ, tổng cộng là được tám nghìn tệ.
Lẽ ra, Tần Tử Huân bỏ ra số vốn nhiều hơn thì chiếm nhiều cổ phần nhất,
nhưng anh ấy chỉ lấy có ba mươi phần trăm cổ phần. Tần Tử Huân nói mặc
kệ chuyện kinh doanh, anh ấy chỉ lấy hoa hồng, nên cổ phần sẽ ít đi.
Từ Thiên Lam nghe thế, không nhịn được liếc mắt nhìn Tần Tử Huân.
Cuối cùng, Từ Thiên Lam chiếm ba phần, Tần Tử Huân chiếm ba phần, còn Ngô Khởi Lan chiếm bốn phần.
Ngô Khởi Lan phụ trách đưa ra những quyết sách để kinh doanh cửa hàng,
còn Từ Thiên Lam thì bày mưu tính kế. Tuy Từ Thiên Lam bỏ ra ít tiền
nhưng trong đầu cô lại có không ít ý tưởng. Ngô Khởi Lan mạnh mẽ yêu cầu cô đưa ra nhiều chủ ý. Tần Tử Huân cũng cảm thấy Từ Thiên Lam có rất
nhiều ý tưởng độc đáo.
Lúc trước, Từ Thiên Lam hạ bút thành văn giúp Tần Minh thiết kế mẫu đóng gói, cho nên nhất định không thể để cô đi như vậy được.
Ký kết hợp đồng xong, Tần Tử Huân không ở lại, anh ấy chỉ để lại một bao tiền mặt, nói tạm biệt liền rời đi.
Còn lại Từ Thiên Lam và Ngô Khởi Lan ở lại thương lượng về việc trang
trí mặt tiền cửa hàng, trưng bày hàng hóa, phân công nhân viên.
Hiện tại, cửa hàng quốc doanh quản lý theo mô hình mở. Khi khách hàng
bước vào sẽ nhìn thấy các quầy hàng, hàng hóa được đặt trên kệ, người
bán hàng đứng sau quầy, khách hàng muốn lấy cái gì còn phải hỏi người
bán hàng.
"Lần đầu tiên em tới đây, nhân viên bán hàng đều đứng ở sau quầy nói
chuyện phiếm, căn bản không để ý tới khách hàng. Chị là giám đốc, không
thể lúc nào cũng giám sát họ được, cho nên mô hình này cần phải thay
đổi." Từ Thiên Lam chống cằm nói.
Ngô Khởi Lan cũng biết những thói xấu của nhân viên bán hàng trong cửa
hàng. Lúc trước, khách hàng không nhiều lắm, nửa ngày mới có một, hai
khách hàng. Nhân viên bán hàng không để ý tới khách hàng là vì bọn họ
chỉ được phát lương cố định, nên khi không có lãnh đạo ở đó, họ sẽ bỏ bê khách hàng.
Sau khi Ngô Khởi Lan tiếp nhận chỗ này thì nó có tốt hơn một chút. Tuy
nhiên do không có tiền thưởng kích lệ và chị không có quyết sách thích
hợp nên tình hình kinh doanh của cửa hàng cũng không quá tốt. Sau đó,
bánh ngọt của Từ Thiên Lam tiêu thụ tốt, chị lại trích phần trăm cho
Khâu Thúy Anh, khiến những nhân viên khác đỏ mắt. Nhưng hàng hóa đều là
của đơn vị, bán được bao nhiêu tiền đều phải nộp hết lên trên. Chị không có dư tiền để trích thêm phần trăm cho những người khách, chỉ có thể
lấy tiền thưởng để khích lệ bọn họ.
Mặc dù như vậy, nhưng cũng đã sửa được một chút tác phong lười biếng
ngày xưa, nhóm nhân viên bán hàng đều trở nên nhiệt tình hiếu khách hơn.
Ngô Khởi Lan gật đầu: "Được, vậy chúng ta đổi thành chế độ trích phần trăm để kích thích bọn họ làm việc tích cực hơn."
"Không chỉ có như vậy, em nghĩ nên xét duyệt, bình chọn nhân viên ưu tú, cứ cuối tháng sẽ làm một bài kiểm tra, nếu làm tốt sẽ phát tiền
thưởng." Từ Thiên Lam lại tiếp tục đưa ra ý kiến. Kiếp trước, Từ Thiên
Lam chưa bao giờ tham dự tình hình kinh doanh của công ty, nhưng ba của
cô chính là ông chủ của một công ty tư nhân lớn. Lúc không có việc gì,
ba của cô sẽ ở nhà, thảo luận tình hình hoạt động kinh doanh của công ty với mẹ của cô. Từ Thiên Lam nghe nhiều cũng dần mưa dầm thấm đất, tuy
không phải là toàn bộ hệ thống nhưng cũng hiểu một chút chiến lược bên
ngoài. Nhưng trong thời đại này, chỉ tùy tiện lấy ra một chút, cũng có
thể dẫn đầu mấy năm sau.
Nhìn sắc mặt ngày càng trịnh trọng của Ngô Khởi Lan, Từ Thiên Lam không
khỏi có chút đắc ý. Cô nghĩ cho dù bản thân chỉ là một tay nghiệp dư thì cũng là một tay nghiệp dư giỏi.
Ngô Khởi Lan nháy mắt cảm thấy mình đã bắt được một báu vật, những ý kiến của Từ Thiên Lam đưa ra chị đều ghi nhớ.
"Mặt tiền cửa hàng có phải nên thay đổi một chút không?" Vô tình, Ngô
Khởi Lan đã coi Từ Thiên Lam là nhân vật quan trọng, chị không tự giác
mà hỏi Từ Thiên Lam về kế hoạch cải tạo cửa hàng.
Từ Thiên Lam gật đầu: "Nên điều chỉnh, chúng ta nên áp dụng mô hình kinh doanh mới, không phải để khách hàng đến nhìn chúng ta, mà là khách hàng đến thăm quan hàng hóa."
"Thăm quan hàng hóa hả?" Ngô Khởi Lan vẫn chưa hiểu lắm: "Hàng hóa của
chúng ta không phải được để trên kệ sao, khách hàng bước vào là có thể
nhìn thấy mà?"
Từ Thiên Lam lắc đầu: "Thứ khách hàng nhìn thấy đầu tiên là nhân viên
bán hàng, sau đó mới là hàng hóa, hơn nữa họ chỉ biết ở đây có hàng hóa, nhưng sản phẩm như thế nào thì họ lại không biết rõ ràng. Ngoài ra,
khách hàng cũng không thể tận tình chọn lựa, muốn xem cái gì lại phải
hỏi người bán hàng. Nhân viên bán hàng tiếp đón nhiều người sẽ không lo
liệu hết, khiến khách hàng phải chờ, một số khách hàng sốt ruột sẽ rời
đi."
Ngô Khởi Lan gật đầu, ghi chép lại vào sổ, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Vậy phải thay đổi như thế nào?"
Từ Thiên Lam cười, cô phát hiện Ngô Khởi Lan không chỉ có một mặt giỏi
giang, mà còn rất đáng yêu. Bộ dáng hiện tại của chị giống như một học
sinh tiểu học khiêm tốn hỏi thầy giáo, vừa thành khẩn vừa đáng yêu.
Từ Thiên Lam mỉm cười: "Rất đơn giản, chúng ta đem hàng hóa phân loại,
rồi trưng bày trên kệ, các kệ hàng sẽ đặt ở khắp nơi trong cửa hàng."
Ngô Khởi Lan nhíu mày: "Không được, hàng hóa lớn thì còn được, những món đồ nhỏ sẽ dễ dàng bị mất, cứ xếp đặt ở trong cửa hàng, ai thuận tay lấy đi một món cũng không biết được, cho dù có nhìn thấy, chúng ta cũng
không thể lục soát trên người của người ta được!"
Từ Thiên Lam cười cười gật đầu: "Chị Ngô, chị quá lợi hại, lập tức đã
nói được nhược điểm của mô hình này. Thực ra, nếu có camera thì sẽ ghi
lại được chứng cứ xác thực hơn, như vậy dễ làm việc, hơn nữa còn có tác
dụng dăn đe khách hàng. Đáng tiếc, bây giờ chúng ta chưa thông dụng cách này, cho nên chỉ có thể dựa vào con người. Cũng may, mặt tiền cửa hàng
không lớn, phân loại hàng hóa xong thì trưng bày lên kệ, một kệ hàng để
một nhân viên trông coi là được. Thứ nhất là có thể phòng ăn trộm, thứ
hai cũng để tư vấn cho khách hàng giúp đẩy mạnh tiêu thụ. Tuy nhiên,
chúng ta kinh doanh theo mô hình tự chọn, nên nhân viên bán hàng cũng
không cần tư vấn nhiều."
Tiếp theo, hai người lại bàn bạc đến chuyện trưng bày hàng hóa, cái gì
đặt ở chỗ tốt nhất mà nhìn từ bên ngoài vào liền thấy ngay, cái gì đặt ở giữa, cái gì đặt trong góc.
Sau đó là bán mặt hàng gì. Hai người vẫn quyết định là bán nhiều loại
hàng hóa, không cần điều chỉnh nhiều, nhưng sẽ để bánh ngọt ở một khu
vực riêng, coi như là hàng hóa chủ đạo. Hộp quà đóng gói phải đẹp đẽ,
sang trọng, để những ngày lễ, ngày tết hay thăm người thân, khách hàng
đều tới đây mua làm quà tặng.
Cuối cùng là chiến lược kinh doanh. Từ Thiên Lam đề xuất các chương
trình khuyến mãi đặc biệt, kiểu bán hàng theo gói: Mua hai tặng một,
phiếu giảm giá, hoạt động tích điểm thành viên, rút thăm trúng thưởng..
Những chiến lược kinh doanh này đều là thủ đoạn kích thích người tiêu
dùng, những khách hàng ở thập niên 80 này hẳn cũng sẽ cắn câu.
Cuối cùng, Từ Thiên Lam kết luận: "Chờ đến khi người dân trong thị trấn
quen mua đồ ở cửa hàng của chúng ta, thì cho dù có người bắt chước,
chúng ta cũng sẽ đi trước họ một bước."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT