Chương 91"Đăng ký?" Từ Thiên Tinh cầm một cái bìa cứng quạt gió, kinh ngạc nhìn Từ Thiên Hồng.

"Đúng thế. Chị đã đăng ký giúp em rồi, còn buổi phỏng vấn chính thức phải hai ngày sau." Từ Thiên Hồng rót một chén nước sôi để nguội cho Từ Thiên Tinh.

Hôm nay, cô ấy đang làm việc thì nhận được thông báo của bảo vệ, nói là có người tới tìm mình. Cô ấy khs ngạc nhiên khi có người đến tìm mình, bởi vì Từ Thiên Lam vừa mới rời đi, không phải là tên Đổng Chí Ba khốn nạn kia chứ. Lúc ra cửa, cô ấy mới biết thì ra người tìm mình là Từ Thiên Tinh.

Nhất thời, Từ Thiên Hồng hơi chột dạ, nhất định là Từ Thiên Tinh tới để giục cô tìm việc cho mình. Cô ấy thấy xấu hổ khi từ chối yêu cầu của người khác, đặc biệt người này còn là em gái ruột của mình.

Từ Thiên Tinh nhận lấy chén nước nhưng không uống, mà trực tiếp đặt lên bàn, nhíu mày nói: "Chị đăng ký cái gì, sao không nói luôn với giám đốc của chị ấy, cần gì phải phiền phức như vậy?"

Từ Thiên Hồng khó xử nói: "Đây là quy định của công ty, chị cũng chỉ là người làm thuê, không thể nói được."

Từ Thiên Tinh tất nhiên không tin những gì Từ Thiên Hồng nói: "Sao lại không được, chẳng phải Từ Thiên Lam giới thiệu cho chị vào đây à?"

Cô ta vẫn luôn ghi nhớ chuyện Từ Thiên Lam từ chối yêu cầu của mình.

Từ Thiên Hồng nói: "Không phải, chị cũng phải phỏng vấn xong, mới được nhận vào làm."

"Được rồi, tóm lại là chị tìm cách để em có thể vào đây làm đi." Từ Thiên Tinh cảm thấy Từ Thiên Hồng chỉ đang trả lời "có lệ" cho mình nghe mà thôi, cho nên cô ta rất bực bội. Nhưng lúc nói chuyện với Từ Thiên Hồng thì cô ta vẫn rất nhỏ nhẹ: "Chị Cả, chồng em không kiếm được nhiều tiền lắm. Mỗi ngày, em ở nhà chơi không rất lãng phí thời gian, ngay cả muốn đẻ con cũng không dám. Chị không muốn cuộc sống của em được tốt hơn à?"

Từ Thiên Hồng không hiểu, chuyện này thì liên quan gì đến trẻ con. Cuộc sống của cô ta còn tốt hơn rất nhiều người. Hơn nữa, con cái có phải cứ muốn là được đâu. Nhưng Từ Thiên Hồng không nói ra, cô ấy chỉ kiên nhẫn giải thích cho Từ Thiên Tinh: "Ừ, chị sẽ để ý, khi nào phỏng vấn sẽ thông báo ngay cho em."

Từ Thiên Tinh nhìn Từ Thiên Hồng như vậy, chỉ đành phải gật đầu, sau đó rời đi.

Từ Thiên Hồng nhìn Từ Thiên Tinh rời đi thì thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa hoàn thành xong một việc quan trọng.

**

Bên này, Vu Đại Hải đang kể lại cho Từ Thiên Lam nghe chuyện anh về quê. Từ Thiên Lam không dám tin vào những gì vừa nghe được. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao trên đời này lại có loại người không biết xấu hổ như vậy, rõ ràng biết người ta đã có vợ, con, vậy mà còn giới thiệu đối tượng cho anh. Còn cô gái kia thì càng "tuyệt vời" hơn, trắng trợn làm kẻ thứ ba.

Chuyện này nếu mà xảy ra vào những năm sau thì chỉ vài giây thôi đã không dám ló mặt ra ngoài cửa. Trong nháy mắt, Từ Thiên Lam cảm thấy không thở nổi.

Vu Đại Hải vội vàng thuận khí cho cô: "Vợ ơi, em phải tin vào ý chí sắt đá của anh, trong lòng anh chỉ có mỗi mình em thôi. Lúc biết chuyện, anh lập tức đen mặt bỏ đi. Sau này, nếu trong nhà không có chuyện gì, anh sẽ không trở về. Em cũng biết tính của mẹ rồi đấy, lúc nào cũng chỉ biết gây chuyện mà thôi. Em đừng tức giận, đừng tức giận nhé."

Từ Thiên Lam bị những lời nói của anh làm cho phì cười: "Anh nhớ kỹ những lời anh nói đấy nhé, bất cứ lúc nào cũng phải đưa ra quyết định dứt khoát và nhanh chóng rời đi đấy."

Thực ra, Từ Thiên Lam rất tin tưởng Vu Đại Hải, cho dù bên kia có làm gì thì cũng chỉ xuất phát từ một phía mà thôi.

Ngày hôm sau, Vu Đại Hải theo hẹn, cùng đi lên thành phố xem vật liệu xây dựng với ông chủ Lưu.



Khi mới khởi nghiệp, Vu Đại Hải và ông chủ Lưu đã hợp tác với nhau. Lúc đó, hai người đều chỉ làm ăn nhỏ. Anh còn có thêm mấy người trong đội nhóm, còn ông chủ Lưu chỉ có một mình. Anh ta dùng một gian phòng nhỏ của nhà mình để mở cửa hàng.

Ông chủ Lưu là người thị trấn, nên có nhà ở đây, vì thế đã bớt được một khoản thuê cửa hàng. Nếu không, anh ta đã không làm được đến bây giờ.

Ông chủ Lưu có rất nhiều khuyết điểm, ví dụ như nhát gan, không quyết đoán, trong kinh doanh thì không dám đầu tư mạo hiểm. Anh ta rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Tuy nhiên, anh ta cũng có ưu điểm, đó là rất coi trọng chữ tín.

Khi vừa mới quen biết nhau, Vu Đại Hải có đặt một ít gạch và vật liệu linh tinh chỗ ông chủ Lưu. Lúc đó có một loại gạch vừa hết hàng, anh ta đi đến chỗ bán sỉ lại không còn hàng nữa. Nhưng vì Vu Đại Hải cần gấp nên anh ta đã nhập một loại gạch gần giống như yêu cầu của Vu Đại Hải, thậm chí chất lượng của loại gạch này còn tốt hơn loại trước đó. Tuy nhiên, giá cả thì cao hơn.

Vu Đại Hải kiểm tra hàng thấy rất hài lòng nên định đặt thêm. Anh ta thấy Vu Đại Hải ưng ý sản phẩm thì mới báo giá gạch cho anh, hơn nữa giá này cũng tương đối phù hợp, thậm chí còn chủ động chiết khấu thêm.

Lúc ấy, Vu Đại Hải rất kính nể người đàn ông này. Mặc dù, anh ta còn chưa tới bốn mươi tuổi, khuôn mặt phủ đầy nếp nhăn, nhưng gặp ai cũng cúi đầu khom lưng để có được đơn hàng.

Từ đó về sau, mỗi lần có công việc Vu Đại Hải sẽ tới tìm anh ta. Nhưng quy mô kinh doanh của anh ta quá nhỏ không đáp ứng đủ nhu cầu của Vu Đại Hải nên anh mới tìm đến nhà cung cấp lớn hơn. Tuy nhiên, đối với những công trình nhỏ, Vu Đại Hải vẫn sẽ đặt hàng ở chỗ đối phương. Cho nên, công việc kinh doanh của đối phương cũng dần được mở rộng.

Lần này, Vu Đại Hải lại nhận một đơn hàng lớn, nên mới tìm anh ta đặt một số lượng gạch lớn. Nhưng ông chủ Lưu cảm thấy một mình mình không kham nổi nên muốn Vu Đại Hải cùng mình tới tận nơi kiểm tra hàng hóa, đỡ phải vận chuyển từng chuyến nhỏ. Sau khi hai người thương lượng xong, liền quyết định.

Vì thế, ngày hôm sau, Vu Đại Hải và ông chủ Lưu cùng đi vào thành phố.

Còn Từ Thiên Lam tiếp tục đến nhà máy của Tần Minh để bàn bạc phương án quảng cáo, như tài chính quảng cáo, làm thế nào để chụp ảnh. Hiện tại chưa có các cong ty quảng cáo giống như sau này, đài truyền hình cũng nói rõ bên phía Tần Minh đưa ra phương án, còn bọn họ sẽ cung cấp chụp hình.

"Tôi thấy chúng ta thiết kế hai dòng quảng cáo hay, sau đó tìm một người mẫu đẹp trai lên tiếng." Tần Minh không có kinh nghiệm trong khoản này nên ý tưởng đưa ra thật sự rất tệ.

Thực ra, anh ta cảm thấy ai cũng không đẹp trai bằng Tần Tử Huân nhưng người ta là công chức nhà nước, chắc chắn sẽ không thể làm việc này. Cho nên, anh ta cũng chỉ tùy tiện nói như vậy.

Từ Thiên Lam tất nhiên là không đồng ý với ý tưởng của Tần Minh. Cô thấy ý tưởng này rất tệ: "Anh đã bao giờ gặp mấy người đàn ông cầm bánh ngọt ăn chưa?"

Tần Minh nói xong cũng biết chủ ý này rất tệ. Ngay lúc này, bé con thứ hai của Từ Thiên Lam vừa lúc ăn xong một miếng bánh, sau đó duỗi tay ra bảo cô lau tay cho.

Con gái nhỏ của Từ Thiên Lam vẫn chưa thể gửi nhà trẻ, cho nên đi đâu Từ Thiên Lam cũng sẽ mang bé theo. May mà cô làm việc không cần có giờ giấc nên không có gì bất tiện. Cô bé cũng rất ngoan, tự mình chơi. Từ Thiên Lam không nuôi con theo kiểu bao bọc, mà để con mình tự do thoải mái, khi nào bé mệt, cô mới ôm.

Nhưng, những bé gái khi ở bên mẹ thì đều muốn làm nũng. Bé vươn bàn tay mập mạp, trắng nõn để mẹ lau cho: "Mẹ ơi, lại bẩn!"

Từ Thiên Lam lấy chiếc khăn tay mang theo ra lau đi vụn bánh cho con gái. Đứa nhỏ đang nhem nhuốc lập tức trở nên phấn nộn, đáng yêu.

Tần Minh nhìn thấy trong lòng lập tức mềm nhũn, ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Hay là để con gái của cô chụp ảnh quảng cáo đi?"

Người xưa có câu "Người sợ nổi danh, heo sợ mập" [1], Từ Thiên Lam nghe thấy lời đề nghị này, phản ứng đầu tiên chính là phản đối. Nhưng dù sao, cô cũng là người sống trong xã hội tri thức nên muốn hỏi ý kiến của bé con. Nhưng đứa nhỏ còn bé như vậy thì biết cái gì? Cô rối rắm nghĩ.



Tần Minh cũng hiểu được băn khoăn của cô, cho nên anh ta nói: "Nếu không thì hai ngày nữa, cô đưa đứa nhỏ đến đài truyền hình. Nếu nó có hứng thú thì chúng ta liền chụp?"

Đề nghị này thực sự không tồi, Từ Thiên Lam gật đầu đồng ý.

Bàn bạc xong công việc, Từ Thiên Lam đang định đi tìm Từ Thiên Hồng. Lúc này hẳn là chị đang ở dưới nhà máy làm việc.

Ai ngờ, cô lại thấy Từ Thiên Tinh đến gặp Từ Thiên Hồng. Hơn nữa, cô ta còn bắt Từ Thiên Hồng phải nhanh chóng tìm việc làm cho mình. Đúng là đồ mặt dày.

"Chị cũng rất muốn tìm việc giúp em ấy, nhưng chị xấu hổ, không dám mở miệng." Không thể không nói, Từ Thiên Hồng luôn luôn nghĩ tới người khác hơn bản thân mình.

Từ Thiên Lam cúi đầu suy nghĩ: "Đừng để ý đến chị ấy."

Lúc cô về đến nhà thì Vu Đại Hải vẫn còn chưa về. Có lẽ, anh phải làm rất nhiều việc ở trong thành phố. Cô nấu cơm chờ anh về.

Mãi đến khi trời sắp tối, Vu Đại Hải mới hưng phấn trở về: "Em đoán xem, hôm nay anh vào thành phố gặp được ai?"

"Ai vậy?" Từ Thiên Lam nuốt miếng cơm trong miệng xuống, sau đó mới hỏi.

"Là chú Lý, em còn nhớ chú ấy không?"

Từ Thiên Lam nghiêm túc nhớ lại: "Em nhớ, có phải là chú Lý ở thôn bên cạnh không. Trước kia, anh làm việc ở trong nhóm của chú ấy?" Trí nhớ của cô rất tốt. Cô nhớ rõ, lúc ấy chú Lý đã giúp đỡ Vu Đại Hải rất nhiều.

"Đúng vậy." Vu Đại Hải vỗ đùi, kể lại chuyện ngày hôm nay cho Từ Thiên Lam nghe. Khi vào thành phố, anh tình cờ gặp Lý Đức căn, vì thế mới biết được đội xây dựng của chú Lý nhận được một công trình ở thành phố A. Công trình lần này của bọn họ rất lớn, là công trình trọn gói. Nhưng đội ngũ của chú Lý không có ai am hiểu về phần nội thất, cho nên muốn tìm được đơn vị ngoài. Trò chuyện một lúc, hai người không mưu mà hợp, lập tức đi tìm chú Lý.

Chú Lý là người thành thật, vừa biết được anh muốn làm việc này thì lập tức đồng ý. Chú Lý rất tin tưởng vào năng lực của Vu Đại Hải, ngay cả kiểm tra cũng bỏ qua.

Vu Đại Hải rất cảm kích sự tín nhiệm của chú Lý. Hai người nói chuyện một lúc thì đi uống một trận, sau đó mới quay về.

"Trách không được anh về muộn như vậy, may mà còn có xe." Từ Thiên Lam lại hỏi: "Vậy, anh phải vào thành phố à?"

Công trình này ở trong thành phố, cho nên tất nhiên anh phải vào thành phố rồi. Đây là một công trình lớn, anh tự giám sát thì mới có thể yên tâm.

"Ừ, tình hình cụ thể thì chưa biết thế nào, nhưng nếu bên kia đồng ý thì anh phải vào thành phố làm việc. Công trình ở bên này sẽ để Đại Lý giám sát, anh ta hiện giờ cũng rất khá." Vu Đại Hải tiếp tục nói: "Đến lúc đó, anh có thể rất bận, chuyện trong nhà chỉ sợ không giúp được gì. Em lại phải vất vả rồi."

Từ Thiên Lam xua tay: "Chuyện này thì có gì đáng kể chứ. Anh bận việc thì cứ đi đi, trong nhà chỉ có ba đứa nhỏ, hai đứa thì đi học rồi, chỉ phải trông có một đứa mà thôi."

Vu Đại Hải cảm thấy vợ của mình quả thực rất đảm đang, nhất định phải được khen ngợi, vì thế buổi tối hôm đó thật sự "náo nhiệt".

[1] Người sợ nổi danh, heo sợ mập: Ý nói làm người phải luôn khiêm tốn, thận trọng, đừng vì cao ngạo, ham nổi danh mà gặp phải tai họa, giống như con heo, ăn uống không dừng, cuối cùng càng ăn nhiều càng nhanh chóng bị đưa đi làm thịt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play