Sau một hồi gà bay chó sủa, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh. Ngưu Xuân Hoa và Ngô Quế Hoa thở dài một tiếng, ngồi trở lại. Còn Vu Đại Hải thì bình tĩnh nhìn mẹ của mình.

Lão thái bà cũng không thèm quan tâm, dù sao lời cũng nói ra rồi. Bà ta nói rất lớn để che dấu sự hoảng loạn trong lòng: "Tao không bị bệnh thì sao nào? Còn không phải tại thằng con bất hiếu là mày không trở về thăm tao sao. Tao thấy, trong lòng mày chỉ có mỗi con vợ của mày, mà quên mất mày còn có một cái nhà. Mày đem mẹ của mày ném lên chín tầng mây rồi. Tao có việc muốn tìm mày cũng không tìm được, mày còn coi trọng cái nhà này hay không?"

Vu Đại Hải thở dài: "Mẹ tìm con có chuyện gì ạ?"

Lão thái bà vừa lau mồ hôi vừa lẩm bẩm: "Được lắm, mày đúng là muốn hun chết mẹ mày rồi, đúng là thằng con bất hiếu, ra tay quá tàn nhẫn." Nói xong, bà ta chạy ra ngoài, lấy một cái khăn mặt trên giá, lau mồ hôi.

Sau khi xác định mẹ mình chỉ đang giả bệnh, anh không còn lo lắng nữa. Vu Đại Hải rất hiểu tính tình của mẹ mình, cho nên anh mới cố ý làm như vậy để mẹ anh không thể giả bệnh được nữa. Đối diện với lão thái bà, Vu Đại Hải luôn cố gắng giữ vững ý chí của mình.

Từ nhỏ, Vu Đại Hải đã biết mẹ của mình không bao giờ chịu làm việc, có con trai thì sai bảo con trai, có con dâu thì chỉ huy con dâu làm việc. Vào ngày mùa, bà sợ người khác nói mình lười biếng, không làm việc nên sẽ ra đồng, để cho mọi người biết bà siêng năng như thế nào. Nhưng khi tới ruộng, bà sẽ tìm một bóng râm, rồi trốn vào đấy tránh nắng. Bà là người rất thích sĩ diện.

Vu Đại Hải không sợ việc bà tức giận mà làm điều xằng bậy, bởi vì bà không có kiên nhẫn để làm chuyện này.

Nhìn xem, anh vừa thử một cái, bà đã lòi đuôi ra.

"Đợi đã, tao còn phải thay quần áo." Nói xong, bà ta đuổi mọi người ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại.

Vu Đại Hải ở ngoài cửa nhân cơ hội nói: "Mẹ, nếu mẹ không có việc gì thì con về đây. Ở công ty còn rất nhiều việc. Hôm nào, con rảnh sẽ đến thăm mẹ." Nói xong, Vu Đại Hải nhấc chân muốn đi.

Lão thái bà phải khó khăn lắm mới lừa được Vu Đại Hải về nhà, làm sao có thể dễ dàng để anh đi ngay được. Trong phòng lập tức phát ra những tiếng "rầm rầm", tiếp theo là tiếng gầm gừ của lão thái bà: "Mày quay trở lại cho tao, ai nói là không có việc gì?"

Bà ta đang nói thì từ ngoài cổng có hai người bước vào: "Con dâu nhà bà Vu có ở nhà không?"

Vu Đại Hải vừa bước ra gian ngoài thì gặp hai người bước vào. Đi trước là một người phụ nữ lớn tuổi, vóc dáng không cao nhưng rất béo, trên mặt còn đánh phấn, vừa cười vừa bước vào nhà.

Người đi sau là một cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mái tóc bện hai bên, cúi đầu, có vẻ thẹn thùng.

Vu Đại Hải không quen biết hai người này, nhưng nhìn cử chỉ ngại ngùng của cô gái kia, anh liền hiểu ra ý tứ của mẹ mình. Khí nóng trong người anh không ngừng bốc lên.

"A, chị dâu, chị tới rồi sao." Ngô Quế Hoa nghe thấy tiếng nói, liền vội vàng đi ra khỏi phòng.

Người đến là chị dâu Cả nhà mẹ đẻ của cô ta. Cô ta có rất nhiều anh trai. Người nhỏ nhất cũng lớn hơn cô ta tám tuổi, còn anh cả của cô ta thì lớn hơn cô ta hai mươi tuổi, giống như cách nhau một thế hệ.

Trong nhà, cô ta là người nhỏ tuổi nhất, nên từ bé đã được nuông chiều. Mặc dù, bọn họ ở nông thôn nhưng từ nhỏ cô ta rất ít khi phải làm việc nhà hay làm ruộng. Cho nên, tính tình của cô ta mới như bây giờ.

"Em gái, tôi tới rồi đây." Chị dâu của Ngô Quế Hoa mặc dù chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng bởi vì thường xuyên phải lao động chân tay, cho nên nhìn qua già hơn rất nhiều, bảo cô ta năm mươi, sáu mươi tuổi cũng có người tin.

"Ai chà, đây là Đại Hải phải không. Mấy năm không gặp, chú thay đổi nhiều quá." Chị dâu của Ngô Quế Hoa nhìn thấy Vu Đại Hải đang đứng ở trong sân thì nhiệt tình chào hỏi.



Thực ra, cô ta cũng chỉ gặp Vu Đại Hải có một lần lúc Ngô Quế Hoa kết hôn. Khi đó, Vu Đại Hải vẫn còn là một thằng nhóc chưa nảy nở. Nhiều năm làm việc ngoài trời khiến cho làn da của anh đen như cục than. Hơn nữa cũng đã nhiều năm như vậy rồi, cô ta nào nhớ rõ mặt mũi của anh trông như thế nào.

Cô ta nhìn dáng người của anh để đoán anh là Vu Đại Hải. Bề ngoài bây giờ của Vu Đại Hải khác xa với trước kia. Hơn nữa, gần đây anh thường xuyên phải giao tiếp với những ông chủ kinh doanh, cho nên khí chất khác những người đàn ông nông thôn.

Chị dâu của Ngô Quế Hoa mặc dù không va chạm ngoài xã hội nhiều nhưng mắt nhìn người thì không thể sai được.

Cô gái đứng phía sau cô ta cũng ngẩng đầu lên nhìn Vu Đại Hải. Sau đó, gương mặt đỏ bừng trốn sau lưng chị dâu của Ngô Quế Hoa. Cô ta còn nhẹ nhàng kéo tay áo của đối phương, chị dâu của Ngô Quế Hoa lập tức hiểu ý.

"Đúng thế, đây là chú Tư - Vu Đại Hải, hôm nay vừa mới trở về. Mọi người vào nhà trước đi." Ngô Quế Hoa giả vờ quên mất chuyện Vu Đại Hải nói là phải về nhà, nhanh chóng mời bọn họ vào nhà.

Lúc này, lão thái bà cũng vừa thay xong bộ quần áo mới đi ra, theo sau còn có Ngưu Xuân Hoa.

"Con dâu nhà thông gia tới chơi sao, nhanh vào nhà, Đại Hải, con cũng vào nhà đi." Từ trước đến giờ, giọng của lão thái bà rất to. Bình thường nói chuyện thì luôn xỉa xói, rất hiếm khi có chuyện gì làm bà ta vừa lòng. Nhưng bây giờ, thái độ của bà ta lại rất khác thường, trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn lại nở một nụ cười xán lạn giống như đóa hoa dại đầu xuân.

Vu Đại Hải rất khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà, nhưng anh không thể làm mất thể diện ở trước mặt khách được. Vu Đại Hải đành phải bước vào nhà, định tìm cơ hội nói hai ba câu rồi rời đi.

Anh nhìn chị dâu của Ngô Quế Hoa gật đầu một cái, xem như là chào hỏi.

Ánh mắt của cô gái kia thì cứ như là dính trên người anh vậy. Thỉnh thoảng, cô ta lại ngẩng đầu trộm nhìn anh, nhưng Vu Đại Hải phớt lờ, làm như không biết.

Sau khi vào nhà, Vu Đại Hải mới biết được, cô gái kia là em họ của Ngô Quế Hoa. Cô ta là con gái của cô Ngô Quế Hoa. Trước khi, cô của Ngô Quế Hoa lấy chồng thì quan hệ của hai người rất thân thiết.

Mặc dù, Ngô Quế Hoa đã đi lấy chồng nhưng quan hệ của hai chị em dường như rất thân, vừa nói vừa cười, cô gái kia cũng mạnh rạn hơn lúc nãy.

"Đại Hải, đây là em họ của tôi, tên là Lâm Tú Quyên." Tiếp đó, cô ta quay đầu nói với Lâm Tú Quyên đang ngồi bên cạnh: "Tiểu Quyên, đây là chú Tư nhà chị, tên là Vu Đại Hải. Hai người làm quen với nhau đi."

Ngô Quế Hoa nghiêm túc giới thiệu hai người với nhau. Vu Đại Hải không nói gì, nhìn cô ta, suy nghĩ xem làm thế nào để không cãi lộn mà vẫn có thể thoát thân.

"Bình thường, tiểu Quyên không hay nói chuyện, Đại Hải, chú đừng để ý." Ngô Quế Hoa giới thiệu em họ xong thì bổ sung thêm một câu.

Vu Đại Hải vốn đã bực tức rồi, bây giờ còn bị người khác tự tiện xắp đặt, cơn tức giận trong lòng không thể khống chế được: "Chị dâu thật biết nói đùa, em họ của chị thì liên quan gì đến tôi."

Không khí đột nhiên trở lên xấu hổ, chị dâu của Ngô Quế Hoa vội vàng hòa giải.

"Nghe nói, Đại Hải mở một công ty ở trên thị trấn. Bây giờ ở quê cũng hết việc rồi, chồng của tôi hiện đang nhàn rỗi, chú xem có việc gì cho anh ấy làm được không?" Chị dâu của Ngô Quế Hoa không thèm khách sáo, nói thẳng vào vấn đề.

Vu Đại Hải cũng không vòng vo, nói thẳng: "Chỗ của tôi đúng là thiếu người. Nếu anh Ngô không chê vất vả thì cứ tới đăng ký. Có điều, bây giờ tôi không phụ trách việc tuyển người nữa, vấn đề đó có người chuyên môn quản lý, cho nên anh ấy có thể thông qua phỏng vấn hay không hay sau khi được nhận vào sẽ làm gì là do bọn họ quyết định."



Ý của Vu Đại Hải chính là, anh ta muốn đi "cửa sau" cũng không thể được. Nếu anh ta làm được việc thì sẽ được nhận, còn không thì sẽ bị đuổi việc.

Chị dâu của Ngô Quế Hoa không ngờ anh lại trả lời thẳng thừng như vậy, không dám nói thêm gì nữa. Dù sao, hai nhà cũng không quá thân thiết. Cô ta còn nghe Ngô Quế Hoa nói mối quan hệ của Vu Đại Hải và người trong nhà cũng không tốt lắm, cho nên chỉ đành xấu hổ nói: "À, vậy sao."

Nói xong, cô ta nhìn Ngô Quế Hoa, Ngô Quế Hoa liền giả vờ cười: "Được rồi, nói chuyện này làm gì chứ, phải rồi, Đại Hải, chú và Tiểu Quyên cứ nói chuyện đi. Tiểu Quyên nhà tôi học trung cấp nghề, biết tính toán sổ sách. Chú xem trong công ty có công việc nào phù hợp không, ví dụ như kế toán chẳng hạn."

Lâm Tú Quyên thấy chị họ nói như vậy thì xấu hổ trộm nhìn Vu Đại Hải. Nhưng cô ta cảm thấy điều kiện của bản thân cũng không kém, học ở trường trung cấp, cho nên lại ngồi thẳng lưng.

Vu Đại Hải cười lạnh: "Chị dâu, chị vừa rồi không nghe tôi nói sao. Tôi hiện tại không phụ trách khâu tuyển người nữa. Chị bảo em họ chị tự mình tới công ty nộp hồ sơ đi. Có điều, nhân viên kế toán đã đủ người rồi."

Nói xong, anh cũng mặc kệ phản ứng của mọi người, quay đầu lại nói với lão thái bà: "Mẹ, nếu mẹ không có việc gì thì con về đây. Vợ con còn đang chờ ở nhà."

Nói xong, Vu Đại Hải vội vàng bước ra ngoài, nhưng lão thái bà sao có thể để anh đi dễ dàng như vậy. Bà ta bước lên ngăn cản: "Mày đứng lại đó cho tao. Vừa mới về chưa được một lát, còn chưa nói với mẹ mày được mấy câu mà đã muốn đi. Tao không bị bệnh cũng bị mày làm cho tức đến phát bệnh."

"Trong phòng có nhiều người như vậy mà mẹ vẫn còn thấy thiếu sao?" Vu Đại Hải hỏi ngược lại.

"Tao.." Lão thái bà mở miệng nhưng không biết nói gì.

Ai ngăn cản cũng vô dụng, Vu Đại Hải xoay người ra khỏi phòng. Vì vội vàng trở về nên anh lái xe vận tải tới. Vừa khởi động xe, anh đã phóng đi như một cơn gió, bỏ lại những người đứng sau xe thở dài, nhìn theo với vẻ ghen tỵ. Chị dâu của Ngô Quế Hoa xuýt xoa: "Chiếc xe của Đại Hải thật là khí thế."

Thực ra con xe này cũng không có gì mới lạ, chỉ là xe vận tải chở hàng hóa. Nhưng bởi vì ở nông thôn có xe lừa thay cho đi bộ đã là tốt lắm rồi, huống chi còn là một chiếc xe ô tô.

Lâm Tú Quyên cũng rất hâm mộ, anh Đại Hải thật tài giỏi, còn trẻ như vậy mà đã có thể mua được xe.

Không đợi Ngô Quế Hoa nói gì, lão thái bà đã đắc ý trả lời, cơn tức giận vừa rồi cũng lập tức tan thành mây khói: "Tất nhiên rồi, Đại Hải nhà tôi có gì mà không làm được. So với số tiền nó kiếm được, thì cái xe này đáng là gì chứ. Nó mà muốn thì có khi còn mua cả ô tô con ấy."

Chị dâu và em họ của Ngô Quế Hoa nghe xong thì càng hâm mộ. Trước kia, Ngô Quế Hoa có khoe khoang với cô ta là Vu Đại Hải giàu có cỡ nào, kiến được rất nhiều tiền, cô ta còn nửa tin nửa ngờ. Sau khi tìm người hỏi thăm, cô ta mới biết được, đúng là Vu Đại Hải rất giỏi, cái tòa nhà Trung tâm thương mại ở trên thị trấn là do cậu ta xây.

Vì thếm khi Ngô Quế Hoa nói ý định giới thiệu Lâm Tú Quyên cho Vu Đại Hải thì cô ta rất vui vẻ đồng ý. Nhưng Vu Đại Hải đã có vợ, nếu làm như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?

Lúc ấy, Ngô Quế Hoa nói với cô ta: "Chị dâu, vợ của Vu Đại Hải không được mẹ chồng yêu thích, lại còn không đẻ được con trai, nên bà ta càng ngứa mắt, sớm muộn gì bọn họ cũng phải ly hôn thôi. Giờ chị cứ để Tú Quyên làm quen với Vu Đại Hải trước, chờ khi hai người có tình cảm với nhau, thì lúc đó không phải rất dễ làm sao."

Nghe đến đây, chị dâu Ngô cũng xiêu lòng. Dù sao, người ta sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn, vậy bọn họ làm quen trước cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa, người đàn ông tốt như vậy, ai mà không muốn cơ chứ, nếu không nhanh tay sẽ bị người khác đoạt đi mất.

Cho nên, cô ta đồng ý nhúng tay vào chuyện này. Ai ngờ, cô ta vừa hỏi Lâm Tú Quyên thì cô ta liền đồng ý. Vì vậy, hai người mới đi đến nhà của lão thái bà.

Nhưng nhìn thái độ hôm nay của Vu Đại Hải thì đâu giống người chuẩn bị ly hôn.

Chị dâu Ngô là người thẳng tính, lập tức hỏi thẳng Ngô Quế Hoa: "Quế Hoa, không phải cô nói bọn họ sắp ly hôn sao? Sao tôi thấy biểu hiện của Vu Đại Hải không giống như vậy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play