"Quan hệ của cháu và chú ấy rất tốt nhỉ?" Hình Trầm Thanh nhìn cái đầu nấm hương mượt mà, chỉ cảm thấy bé nhóc này rất đáng yêu.
Mạc Cẩm Thiên gật như đập tỏi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói: "Chú ấy là bạn của cháu."
Hình Trầm sững sờ, sau đó hiểu được gì đó, ý cười trên khóe miệng càng lớn.
"Ồ, chú ấy là bạn của cháu à!"
Mạc Cẩm Thiên gật đầu, chớp chớp đôi mắt đen nhánh nói: "Dạ, nhưng mà
bác bác sĩ ơi, bác viết số điện thoại di động của chú ấy cho cháu được
không, cháu tìm chú ấy có chút việc."
"Chú ấy là bạn của cháu mà cháu lại không có số điện thoại của chú ấy?"
Mạc Cẩm Thiên gãi gãi đầu, ngập ngừng nói: "Số của chú ấy bị cháu làm
mất rồi ạ." Thật ra, cậu không hề có, thôi thì xin tha thứ cho lần nói
dối này đi!
Hình Trầm Thanh nhướng mày, ra vẻ không tin nói: "Chú ấy đã nói với bác
là, số điện thoại của chú ấy không thể tùy tiện cho người khác, nếu cháu nói dối thì sao? Vậy chẳng phải bác đã làm chuyện có lỗi với bạn bè rồi sao?"
Nhóc con kia rõ ràng bị anh ta tóm lấy cái đuôi nhỏ, nhướng mày xấu hổ,
ngẩn ra nhìn anh ta: "Vậy bác gọi điện thoại cho chú ấy, để cháu nói với chú ấy."
Hình Trầm Thanh thấy tư duy của cậu nhóc này rất linh hoạt, vì vậy nói:
"Điện thoại của bác ở trong văn phòng cơ, thế này đi, lát nữa bác sẽ gọi cho chú ấy, nếu chú ấy nói đúng thì bác sẽ quay lại tìm cháu."
Mạc Cẩm Thiên vươn bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của mình ra, kéo vạt áo trắng
của anh ta, giọng bé sữa nói: "Chú ấy có thể bảo bác đến chữa trị cho mẹ cháu thì quan hệ với cháu khẳng định không tệ, đây là điều mà người có
chút đầu óc đều nghĩ đến được đó ạ!"
Hình Trầm Thanh: "..."
Lời này là nói nếu anh ta không cho, đó chính là không có đầu óc?
Hình Trầm Thanh lần đầu tiên bại ở trong tay một nhóc quỷ.
Trở lại văn phòng, anh ta lập tức gọi điện thoại cho Bạch Diễn Sâm, sau
khi điện thoại được kết nối, Hình Trầm Thanh cau mày ngồi xuống ghế,
nói: "Khẩu vị của cậu trở nên độc đáo như thế từ khi nào vậy?"
Bạch Diễn Sâm ở đầu bên kia trầm mặc vài giây, sau đó, giọng nói bình tĩnh phát ra từ bộ loa: "Cái gì?"
"A Sâm, cô Tô Tích Cầm kia là một phụ nữ đã có chồng, hơn nữa con trai còn lớn như vậy rồi, cậu nói cậu đây.."
"Anh Hình, tôi đã nói rồi, đó chỉ là một người bạn bình thường mà thôi, anh đừng nghĩ quá nhiều."
Giọng điệu của Bạch Diễn Sâm vẫn không có gì phập phồng, như kiểu Hình Trầm Thanh thật sự đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Hình Trầm Thanh cũng không đuổi theo đề tài này nữa, mà chuyển lên người Mạc Cẩm Thiên, nói: "Vừa rồi có một cậu bé, nói là bạn của cậu, muốn
xin tôi số điện thoại của cậu." Dừng một chút, giải thích: "Chính là con trai của người bị thương tên Tô Tích Cầm đó."
"Anh cho thằng bé rồi?" Bạch Diễn Sâm nhàn nhạt hỏi.
"Có thể không cho sao? Không cho sẽ bị thằng bé nói là đồ không có não nữa đó." Hình Trầm Thanh ngồi ở trong ghế, đỡ trán.
Bạch Diễn Sâm khẽ nở nụ cười, nhưng tiếng cười vẫn rơi vào tai Hình Trầm Thanh, anh ta nói.
"A Sâm, tôi nhớ cậu không thích trẻ con lắm mà, sao lại kết bạn với một đứa bé chứ?"
"Anh Hình, nhóc quỷ đó rất thông minh nên tôi đã cố ý trêu chọc nó,
nhưng mà trẻ con thật sự rất hồn nhiên, coi tôi là bạn cũng không có gì
ngạc nhiên cả."
Hình Trầm Thanh dừng lại một chút, sau đó nói: "A Sâm, tốt nhất là như
vậy, vì là bạn bè nhiều năm, hơn nữa cậu cũng là một người trầm ổn, tôi
muốn nhắc nhở cậu một chút, gia đình cậu sẽ không cho phép cậu tìm một
nữ nhân đã có chồng, đặc biệt còn có một đứa con."
"Anh Hình, anh lo lắng nhiều rồi." Giọng Bạch Diễn Sâm bình tĩnh như nước, Hình Trầm Thanh cười khẽ.
"Vậy thì tốt, thôi cậu bận việc đi! Tô Tích Cầm hiện tại không sao nữa
hết, hơn nữa lát nữa sẽ xuất viện, việc này tôi đã giúp xong rồi đó, hy
vọng lần sau có thể tìm cho tôi chút việc tốt."
"Cảm ơn anh Hình, hôm nào cùng nhau ra ngoài uống mấy ly nhé."
"Được, tôi đợi mấy ly của cậu đó!"
* * *
Khi nhận điện thoại của Hình Trầm Thanh, Bạch Diễn Sâm đang ở Mỹ, anh
vừa mới họp xong, hai tay khoanh trước ngực, đứng bên cửa sổ văn phòng.
Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ quấn chặt lấy toàn bộ thân hình anh, giống như vị thần mang theo ánh sáng vậy
Đôi mắt sâu thẳm của anh đón ánh mặt trời, tỏa ra hào quang u trầm.
- - -
Sau khi Hình Trầm Thanh rời khỏi phòng bệnh, Mạc Tây Cố đi qua giúp Tô
Tích Cầm dọn đồ, kỳ thật cũng không có gì để dọn hết, nhưng vì làm bộ,
anh ta vẫn ra vẻ rất bận rộn.
"Bố nói, xuất viện rồi thì đưa thằng bé về sống." Đột nhiên, Mạc Tây Cố
nói, Tô Tích Cầm cầm khăn mặt đi ra từ phòng vệ sinh, nhíu nhíu mày,
dừng bước.
Hóa ra sự thay đổi của anh ta là muốn cô về ở chung, nghĩ đến đây, khóe
miệng cô cong lên đầy mỉa mai, cô bước đến gần anh ta, giật chiếc túi
trên tay anh ta.
"Tôi sẽ không trở về, bên phía bố, tôi sẽ giải thích với ông ấy."
"Giải thích? Giải thích thế nào, nói với ông ấy là cô muốn ly hôn?" Ánh mắt Mạc Tây Cố đột nhiên lộ ra sự tức giận.
Tay Tô Tích Cầm cầm khăn mặt, cùng một ít quần áo nhét vào trong túi:
"Nếu như sự việc thật sự đến bước đó, tôi sẽ nói sự thật với ông ấy."
Mạc Tây Cố cau mày, ánh mắt âm trầm và giận dữ đó bộc phát qua khe của
đôi mắt đang híp lại, mang theo lực đâm xuyên thấu triệt để.
Anh ta không ngờ rằng quyết tâm ly hôn của Tô Tích Cầm lại kiên định như vậy.
Điều này dường như có chút thoát khỏi tầm kiểm soát của anh ta.
Còn chưa tiêu hóa hết cái kích Tô Tích Cầm cho thì lại nghe Tô Tích Cầm nói tiếp.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không rời khỏi công ty."
Mạc Tây Cố nghe xong, khóe miệng nổi lên nụ cười âm thầm: "Cô đã tính xong mọi thứ hết rồi?"
Tô Tích Cầm ngẩng đầu, nhìn người đứng ở một bên, ánh mắt rất nhạt, rất
mờ, trong mắt hiện lên tia sáng bình tĩnh như nước, nói: "Mạc Tây Cố,
chúng ta giày vò lẫn nhau cũng đủ lâu lắm rồi, tiếp tục như vậy có ý
nghĩa gì."
Mạc Tây Cố lập tức sững sờ, ánh mắt mê hoặc nhìn con người gầy gò có thể bị một cơn gió thổi ngã trước mặt, một câu không muốn có bất kỳ liên hệ nào với anh ta nữa, giống như một cây kim đâm mạnh vào tim anh ta.
Cô gái từng coi anh ta là trời đó, cho dù trước kia anh ta có quá đáng
như thế nào, cũng chưa từng nghe qua những lời quyết tuyệt như vậy. Lần
trước, anh ta đơn giản chỉ là muốn xé bỏ vẻ giả tạo nên không thèm để ý
của cô mà thôi, không nghĩ tới, cô lại nhất quyết muốn ly hôn với anh ta như vậy, đây là điều khiến anh ta bất ngờ.
Mạc Tây Cố đột nhiên cảm thấy có cái gì đang trôi qua, nhanh đến nỗi anh ta không bắt được.
Anh ta vẫn kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt nhuộm màu hoảng loạn khó tả, nhàn nhạt nói: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không ly hôn."
Tô Tích Cầm nhìn ánh mắt anh ta trong suốt, chắc chắn nói: "Nếu anh
không đồng ý, tôi sẽ kháng cáo, Mạc Tây Cố, tôi hy vọng chúng ta có thể
đến trong yên bình đi trong êm đẹp, cho dù ở giữa có rất nhiều oán hận,
thù hận, nhưng hy vọng kết cục được bình yên."
Mạc Tây Cố tựa như nghe được chuyện cười, ha ha cười to, tiếng cười
ngừng lại rồi nói: "Tô Tích Cầm, cô cho rằng cô có thể ly hôn được sao,
nếu cô thật sự muốn ly hôn, thằng con tuyệt đối sẽ không để cho cô dẫn
ra khỏi Mạc gia."
Đây là con bài duy nhất mà anh ta có thể đưa ra để ngăn chặn cuộc ly hôn.
Cô lạnh lùng nhìn anh ta, ánh mắt kiên định: "Thằng bé là con của tôi,
nếu đến lúc đó anh phải lấy thằng bé làm lý do để kiềm chế tôi, tôi có
thể xin tòa án giám định ADN, cho dù tôi có thân bại danh liệt, cuộc hôn nhân này tôi cũng phải ly."
Tô Tích Cầm ngày đó cũng đã chẳng còn gì để mất nữa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT