Bàn tay Mạc Tây Cố đặt trên vô lăng, không khỏi gõ tay lái: "Tha thứ?"
Giọng điệu mang theo khinh thường, giọng điệu như vậy khiến cho tô Tích Tuyết vặn mặt tại chỗ, cúi đầu.
"Anh rể, trong lòng em trước nay đều chỉ có một mình anh, nhưng anh lại
là anh rể của em, em thật sự rất mâu thuẫn, không biết nên làm sao mới
tốt, mấy năm nay, em vẫn độc thân ở nước ngoài, cho dù có khó khăn đến
đâu em đều cắn răng chống đỡ, chính là vì một ngày nào đó, có thể trở về nói cho anh biết, em rất yêu anh."
Nói xong, Tô Tích Tuyết hu hu khóc, mặt vùi ở trong lòng bàn tay.
Mạc Tây Cố thấy phụ nữ khóc lóc là phiền nhất, anh ta híp mắt, châm một điếu thuốc, không để ý tới Tô Tích Tuyết.
Bên trong xe tràn ngập mùi khói thuốc sặc sụa, Tô Tích Tuyết khóc lóc,
khó hô hấp nên ho khan vài tiếng, muốn đưa tay đẩy cửa xe, phát hiện cửa xe bị khóa điều khiển trung tâm khóa lại.
"Anh rể, nếu anh thật sự không thể tha thứ cho em, vậy em sẽ không quấy rầy anh nữa, anh mở khóa cửa xe ra đi!"
Miệng Mạc Tây Cố phun ra làn khói, không để ý tới cô ta, ánh mắt híp lại nhìn về phía trước, Tô Tích Tuyết lại thúc giục: "Mở cửa."
Mạc Tây Cố quay đầu, sắc mặt âm lãnh nhìn Tô Tích Tuyết, nhàn nhạt nói: "Tô Tích Tuyết cô muốn quay về bên cạnh tôi?"
Trong nháy mắt, trong mắt Tô Tích Tuyết như là thắp sáng cái gì đó,
giọng điệu cũng trở nên lo lắng: "Anh rể, đương nhiên là vậy rồi, nếu
không em còn về làm gì? Mấy năm nay em luôn chờ đợi cơ hội."
"Được, tôi cho cô một cơ hội."
Tô Tích Tuyết đột nhiên nhào vào trong lòng Mạc Tây Cố, hai tay ôm lấy eo anh ta, vội vàng gật đầu: "Cám ơn anh, anh rể."
Đột nhiên, cô ta vòng tay lên cổ anh ta, môi cô ta sát đến.
Cô ta nhẹ nhàng mút đôi môi mỏng của anh ta, cảm thấy anh ta dần dần có
sự buông lỏng, chậm rãi cạy mở răng anh ta, Mạc Tây Cố trêu chọc chậm
rãi đáp lại.
Tô Tích Tuyết thành công quyến rũ, khóe miệng lộ ra đường cong cong.
Nhiệt độ trong xe dần dần tăng lên, dường như chỉ hôn thôi là không đủ,
hai người khó có thể kiểm soát được, liền ở trong xe làm việc.
- - -
Hôm nay, Tô Tích Cầm định xuất viện, nhưng vừa đến tám giờ, Mạc Tây Cố
đã đi tới phòng bệnh, thế mà lại còn mang bữa sáng đến cho cô.
Khi cô bước ra khỏi phòng vệ sinh cũng đúng lúc Mạc Tây Cố đẩy cửa phòng đi vào phòng.
Mạc Tây Cố nhìn thấy Tô Tích Cầm xõa mái tóc dài trên vai, trên khuôn
mặt trái xoan lộ ra vẻ thoải mái làm người ta vừa ý, anh ta nhất thời
kinh ngạc, Tô Tích Cầm như vậy không có vẻ lạnh lùng, ngược lại xinh đẹp khiến người ta phải ghé mắt.
Khi nhìn thấy Mạc Tây Cố, trên mặt Tô Tích Cầm lập tức phủ một lớp băng, Mạc Tây Cố giật mình bừng tỉnh lại trong kinh ngạc, giọng điệu ôn hòa
nói: "Tôi mang bữa sáng cho cô, là cháo bí ngô cô thích ăn."
Tâm trạng của anh ta hình như khá tốt, không chỉ từ hành động của anh
ta, mà còn từ cách anh ta mặc. Hôm nay, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi có đường kẻ màu xám nhạt, cà vạt màu vàng, quần tây màu đen bên dưới, bộ
đồ này là cô mua trước kia.
Sau khi kết hôn anh ta không bao giờ mặc quần áo cô mua, cho nên sau khi kết hôn, cô cũng không mua nữa, những đồ trước kia cô mua, cô cũng quên đã để chúng ở chỗ nào rồi, anh ta thế mà vẫn có thể tìm được, cảm xúc
trong lòng cô hiện tại không nói nên lời.
Ngoài mặt Tô Tích Cầm không có cảm xúc gì, từ từ đi tới, ngồi xuống giường, nhấc con mắt nhàn nhạt nhìn anh ta.
"Thật ra anh không cần cố ý tới đây đưa bữa sáng cho tôi như vậy, bữa sáng của tôi dì sẽ lo."
Giọng điệu cô nói không mang cảm xúc gì, nhưng điều này cũng không làm
nguội đi cảm xúc của Mạc Tây Cố, khóe miệng anh ta cong lên, nói.
"Tôi tới công ty thuận đường nên mua."
Tô Tích Cầm biết, anh ta không bao giờ tăng ca vào chủ nhật, nhưng cũng
không vạch trần anh ta, cứ để cho anh ta giả vờ đi, giả vờ không nổi
nữa, cũng sẽ không giả vờ nữa.
"Anh để đó trước đi, tôi vừa mới ngủ dậy chưa muốn ăn."
"Được."
Sau khi ăn sáng, Tô Tích Cầm vẫn quyết định xuất viện, lần này, Mạc Tây
Cố ngược lại bận rộn trước sau thay cô làm thủ tục xuất viện.
Tô Tích Cầm không rõ vì sao trong một đêm mà Mạc Tây Cố lại có biến đổi
như vậy, là vì cô đã thay anh ta chịu thương lần này, cho nên cảm thấy
áy náy?
Nhưng vì quá hiểu Mạc Tây Cố, Tô Tích Cầm nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ
này, cô nghĩ, Mạc Tây Cố có lẽ là có ý đồ gì khác, đúng, nhất định là có ý đồ khác.
- - -
Bởi vì Tô Tích Cầm yêu cầu xuất viện, Hình Trầm Thanh sau khi đến bệnh
viện liền đi đến phòng bệnh của cô, làm kiểm tra lần cuối.
Khi đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy Mạc Tây Cố đang đứng với vẻ ngoài
khôi ngô tuấn tú phi thường, trong lòng cũng kinh ngạc một chút, nhưng
sau đó nhanh chóng hoàn hồn bước vào phòng. Mạc Tây Cố ngồi trên ghế
nhìn thấy một người đàn ông trung niên bước vào, dáng vẻ vô cùng nhã
nho, trên người mặc chiếc áo blouse, biết là bác sĩ.
Mạc Tây Cố nhìn Hình Trầm Thanh đi tới trước giường bệnh của Tô Tích Cầm, tiến hành kiểm tra thường xuyên cho Tô Tích Cầm.
"Bác sĩ, tình trạng của vợ tôi thế nào?"
Động tác Hình Trầm Thanh ấn đầu Tô Tích Cầm rõ ràng dừng lại, một lát
sau mới khôi phục như thường, giọng nói bình tĩnh truyền đến.
"Vết thương đã ổn định có thể xuất viện, nhưng sau khi xuất viện phải
chăm sóc bản thân và ăn nhiều thức ăn bổ máu để có thể phục hồi nhanh
hơn".
Dáng vẻ Mạc Tây Cố như một người chồng tốt, gật đầu đáp lại, ngược lại
Tô Tích Cầm yên lặng, nhàn nhạt liếc anh ta một cái, không nói gì.
Sau khi Hình Trầm Thanh kiểm tra xong, Tô Tích Cầm cảm ơn anh ta: "Bác sĩ Hình, hôm qua vất vả cho anh rồi."
Hình Trầm thanh nhìn thoáng qua Tô Tích Cầm, sau đó gật đầu, cũng không có nói gì, nhấc chân xoay người đi ra cửa.
Khi từ phòng bệnh đi ra, vừa vặn đụng phải Mạc Cẩm Thiên mặc quần đùi
trắng, đầu như nấm hương, Mạc Cẩm Thiên thấy Hình Trầm Thanh, hai mắt
phát sáng.
Hình Trầm Thanh đi qua, Mạc Cẩm Thiên nhìn Đường Tịch mở cửa, quay đầu nói với cô ấy một câu.
"Dì Tịch, dì vào trước đi."
"Con đi đâu? Đừng có chạy lung tung." Đường Tịch lo lắng kéo Túi Sữa Nhỏ đang muốn đi lại.
"Con đi tìm vị bác sĩ vừa rồi, muốn cảm ơn bác ấy ạ, lát nữa con sẽ quay về, không cần lo lắng đâu ạ." Mạc Cẩm Thiên hất tay cô ấy ra, nhanh
chóng đuổi theo Hình Trầm Thanh.
Đường Tịch vốn định đuổi theo, ngẫm lại vẫn là thôi, đành dừng lại đợi ở cửa.
Túi Sữa Nhỏ đuổi theo bác sĩ phía trước, giọng bé sữa hét lên: "Bác sĩ ơi, xin chờ một chút."
Hình Trầm nghe thấy tiếng hô to, dừng bước, quay đầu, đập vào mắt là một hình hài nhỏ bé cực nhanh, chốc lát dừng trước mặt anh ta.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mềm mại, đôi mắt to đen nhánh giống như
ngôi sao trên bầu trời, chớp chớp nhìn chằm chằm anh ta, bên trong như
phát ra tia sáng nào đó, đôi môi mỏng nhỏ hồng thuận trong chốc lát mở
ra, tiếng bé sữa vô cùng dễ nghe.
"Bác bác sĩ, cám ơn bác đã chữa bệnh cho mẹ cháu."
Hình Trầm Thanh đột nhiên tỉnh táo trở lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, tâm trạng như là bị cảm hóa, cười cười nói: "Không có gì đâu."
Mạc Cẩm Thiên nâng bàn tay nhỏ bé đầy thịt gãi gãi gãi đầu: "Bác chắc là bạn của chú đúng không ạ?"
"Chú?" Hình Trầm Thanh mù mờ.
"Chính là cái chú họ Bạch đã gọi điện cho bác ấy ạ!"
"À, người cháu nói là Diễn Sâm." Khóe miệng Hình Trầm Thanh cong cong.
Mạc Cẩm Thiên nghĩ, thì ra chú ấy tên là Bạch Diễn Sâm, tên rất dễ nghe
đấy chứ, lần đó ở Vận Đường nghe người gọi chú ấy là Bạch tổng, nhưng
không biết tên là gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT