Người phụ nữ này không phải ai khác, chính là em gái của Tô Tích Cầm, Tô Tích Tuyết.

Nhìn thấy Tô Tích Tuyết, Tô Tích Cầm từ đầu đến chân đều có thể cảm nhận được một loại phản bội trí mạng.

"Chị, gần đây chị vẫn khỏe chứ? Lâu rồi không được gặp chị."

Vẫn giọng điệu công khai đó, Tô Tích Cầm lạnh nhạt coi thường nhìn cô ta, lúc trước lúc cô ta và mẹ im lặng rời đi, hiện tại lại không báo trước xuất hiện trước mặt, trong lúc nhất thời cô không biết nên lấy tâm trạng gì để đối đãi.

Cô bước vào, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.

Tô Tích Tuyết không chút để ý nhún nhún vai, cúi đầu với một nụ cười khó hiểu, chuyên chú vào cuốn tạp chí trong tay.

Phòng tiếp khách của hai người tĩnh mịch, một lát sau, nhân viên phục vụ bước lên rót cho Tô Tích Cầm một ly nước, phá vỡ bầu không khí kỳ quái, sau khi đặt ly nước xuống, kính cẩn nói với người phụ nữ bên cạnh.

"Tô tiểu thư, vừa rồi bên bộ phận kỹ thuật trả lời, xe của cô ngày mai mới có thể sửa xong."

Người phụ nữ ngẩng đầu lên, nhìn phục vụ, trên mặt lộ ra nụ cười.

"Được, vậy ngày mai tôi tới lấy xe."

Nhân viên phục vụ gật đầu rời đi, Tô Tích Tuyết lấy điện thoại ra, bấm dãy số.

"Có làm phiền anh không?" Giọng người phụ nữ rất ôn nhu, Tô Tích Cầm cúi đầu không khỏi liếc mắt nhìn người phụ nữ một cái.

"Xe của em xảy ra chút vấn đề, đưa đến tiệm sửa chữa rồi, phải ngày mai mới có thể sửa xong, có thể cho người đến đón em không?"

"Được."

Tô Tích Tuyết cúp điện thoại, khép tạp chí trong tay lại, nhìn lại Tô Tích Cầm.

"Chị, chị hận em là đúng, như vậy sau này cho dù gặp phải, cũng coi như không quen biết là được."

Tô Tích Cầm không ngẩng đầu, mà thản nhiên đáp: "Nếu coi như không quen biết, cần gì còn phải làm điều này."

Cô ta đã làm nhiều chuyện làm tổn thương cô như vậy, còn muốn cầu xin tha thứ?

Không đời nào.

Có lẽ là thấy thái độ lãnh đạm của Tô Tích Cầm hoặc là mục đích của cô ta đã đạt được, một lát sau cô ta bước ra khỏi phòng khách.

* * *

Sau khi cô ta rời đi, Tô Tích Cầm mới quay đầu, chỉ thấy màu vàng nhạt kia vô cùng chói mắt.



Tô Tích Cầm đợi một lát, rồi đi lấy xe, không lâu sau, lúc lái xe ra khỏi tiệm sửa chữa, lúc ở cửa, cái màu vàng nhạt kia lại lần nữa nhảy vào trong mắt cô.

Người phụ nữ đứng bên cạnh một chiếc Audi, một người đàn ông rất chu đáo mở cửa sau cho cô ta, người phụ nữ tao nhã ngồi vào, một giây sau, chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Tô Tích Cầm thất thần nhìn phương hướng chiếc xe rời đi, năm năm trước, cô ta đột nhiên biến mất, năm năm sau xuất hiện, vậy còn mẹ thì sao? Cũng quay lại với cô ta chứ?

* * *

Thứ hai, Tô Tích Cầm vừa đến công ty, Chu Ân Đình đã đi tới.

"Thiết kế Tô, bên phía Trác Thịnh thế nào rồi? Sao đến giờ vẫn chưa có tin tức gì?"

Tô Tích Cầm nhìn bộ dáng lên mặt nạt người của Chu Ân Đình, đang muốn mở miệng nói kết quả thì lại nghe thấy giọng vui mừng của Trương Tịnh truyền tới.

"Chị Tô, Trác Thịnh gọi điện tới, bảo chúng ta ngày mốt tới tham dự tuyển chọn cuối cùng đúng giờ."

Chu Ân Đình quay đầu lại: "Mời tham dự?" Giọng điệu rõ ràng là không tin, kỳ thật đừng nói Chu Ân Đình không tin, Tô Tích Cầm cũng không tin.

Hôm thứ năm, Bạch Diễn Sâm đưa ra quy tắc ngầm còn quanh quẩn bên tai cô, mà cô rõ ràng đã từ chối, xuất thần một lát, cô nghi ngờ hỏi.

"Mời thật sao?"

"Chuyện lớn như vậy, em nào dám nói đùa chứ?"

Tô Tích Cầm nhíu mày, nhìn Trương Tịnh: "Gọi từ lúc nào?"

"Vừa rồi, em nhận, còn xác thực nhiều lần rồi." Ánh mắt chắc chắn của Trương Tịnh nhìn chăm chú vào Tô Tích Cầm, điều này làm cho Tô Tích Cầm cảm thấy là thật.

Cô gật đầu: "Ừ, tôi biết rồi."

Chu Ân Đình ở cửa nhíu mày, Tô Tích Cầm ngồi trên ghế văn phòng, lấy danh thiếp của Quý Thanh Dương trong ngăn kéo ra, đặt ở trên bàn, sau đó cầm lấy điện thoại di động của mình gọi.

"Giám đốc Quý, xin chào, tôi là Tô Tích Cầm bên Mạc thị."

"Tô tiểu thư, chúc mừng cô, thiết kế của cô đã được chọn vào lần tuyển chọn cuối cùng của chúng tôi." Giọng Quý Thanh Dương vô cùng dễ nghe.

"Vâng, thật sự rất cảm ơn anh."

"Không cần khách sáo, hiện tại chỉ có ba doanh nghiệp được chọn vào, kế tiếp cô phải cố lên đấy!"

"Vâng, cảm ơn!"



Cúp điện thoại, Tô Tích Cầm vẫn đang trong trạng thái khó hiểu, cô vẫn đang chờ điện thoại của Quý Thanh Dương, vì anh ta từng nói vẫn có nhiều chỗ cần phải hiểu rõ, nhưng cô mãi vẫn không nhận được, cô cũng cho rằng đã thất bại.

Dù sao chính miệng cô đã từ chối Bạch Diễn Sâm, ai ngờ tình thế lại đảo ngược.

Chu Ân Đình dùng ánh mắt khác thường nhìn Tô Tích Cầm, ánh mắt kia, ai cũng có thể nhìn ra, đó là nghi ngờ.

Sau đó cô ta hừ một tiếng, vặn hông đứng thẳng người, Trương Tịnh nhìn không nổi nữa đi lại gần.

"Chị Tô, biểu cảm vừa rồi của cô ta là gì chứ? Cô ta hình như rất hoài nghi chị được mời, năng lực của chị là rõ như ban ngày, cô ta có cần phải có cái biểu cảm này không?"

Tô Tích Cầm thu lại ánh mắt, dáng vẻ không thèm để ý nói: "Tập thành thói quen là được."

Trương Tịnh nhướng mày, trước khi rời đi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chị ta chính là ghen tị với hào quang của người khác, chị nói xem chị ta đã hơn ba mươi tuổi rồi, sao còn không kết hôn? Cứ tiếp tục như vậy, tâm lý rất dễ xảy ra vấn đề."

Tô Tích Cầm dừng lại động tác tay, cô đương nhiên biết, Chu Ân Đình không kết hôn, đơn giản là muốn ngồi vào vị trí Mạc thiếu phu nhân.

Cô lấy được sự hợp tác lần này, danh hiệu Mạc thiếu phu nhân sẽ nhanh chóng bỏ trống, chỉ là Chu Ân Đình thật sự có thể ngồi vào vị trí Mạc thiếu phu nhân sao?

Nghĩ đến Chu Ân Đình, Tô Tích Cầm lại nghĩ đến Tô Tích Tuyết gặp phải ở cửa hàng 4S ngày hôm đó. Năm đó, Tô Tích Tuyết cũng rất thích Mạc Tây Cố, hiện tại đã trở lại, có phải cũng..

* * *

Tô Tích Cầm nói với Mạc Tây Cố tham dự tuyển chọn cuối cùng của Trác Thịnh, cho nên sáng hôm đó, hai người cùng có mặt tham dự, chẳng qua là không cùng đi.

Tô Tích Cầm không nghĩ tới, lần này Bạch Diễn Sâm lại có mặt, người đàn ông nghiêm túc ngồi ở chính giữa hàng ghế chủ tịch, đôi mắt sâu không đáy kia như có như không bắn về phía cô.

Cả người Tô Tích Cầm hơi cứng đờ, bắt gặp tầm mắt của anh là liền nghĩ đến những gì anh nói ngày hôm đó, vành tai có chút nóng lên, anh lúc ấy là có ý gì?

Đồng thời, lại nghĩ đến chuyện xảy ra giữa con trai và anh trong nhà vệ sinh, đặc biệt là khi con trai nói câu chim lớn kia, vành tai càng nóng đỏ bừng.

Mạc Tây Cố ngồi bên cạnh cô kỳ thật nhìn thấy Bạch Diễn Sâm, có chút ngạc nhiên. Người đụng xe ngày hôm đó vậy mà lại là sếp tổng của Trác Thịnh?

Anh ta lập tức quay lại nhìn Tô Tích Cầm, chợt phát hiện vành tai cô đỏ bừng, nhíu mày ghé sát vào tai cô, cúi đầu nói: "Hôm đó, xe cô đụng phải là xe của chủ tịch Trác Thịnh, cô không lo lắng kết quả lần này sao?"

Tô Tích Cầm giật mình một cái, thoát ra khỏi suy nghĩ vừa rồi, quay sang nhìn ánh mắt nghi hoặc của Mạc Tây Cố: "Đụng cũng đụng rồi, sợ cũng chẳng cách nào cứu vãn được."

"Tôi thấy cô ngược lại rất bình tĩnh, đã sớm biết rồi à?"

Tô Tích Cầm lạnh lùng liếc anh ta một cái, không đáp lại, Mạc Tây Cố vốn còn muốn nói nữa, nhưng giọng của Quý Thanh Dương đã vang lên.

"Các vị, hiện tại đã đến buổi cuối cùng, cho nên ở buổi cuối cùng này, mời mọi người làm một màn biểu diễn trực tiếp với sản phẩm của mình."

Khi Tô Tích Cầm và Mạc Tây Cố thấp giọng nói chuyện, Bạch Diễn Sâm vẫn nhìn, trên mặt nghiêm túc giống như một tảng băng trôi, đủ để đóng băng toàn bộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play