Tô
Tích Cầm ở bên ngoài cách nhà vệ sinh nam vài bước chân, thỉnh thoảng cô nhìn về phía cửa nhà vệ sinh nam tìm kiếm bóng dáng của Túi Sữa Nhỏ,
ước chừng mười mấy phút, cũng không thấy bóng dáng nhỏ đâu, trong lòng
mơ hồ có chút lo lắng.
Nếu nhóc tinh nghịch này bị ngã bên trong hoặc rơi vào bồn tiểu sẽ phiền phức mất.
Tô Tích Cầm nghĩ vậy, đồng thời đã bước nhanh đến cửa nhà vệ sinh nam,
trong thời gian mười mấy phút này, cô cũng không thấy có người đàn ông
nào đi vào hay đi ra, trong lòng nghĩ là bên trong hẳn là không có đàn
ông.
Nghĩ vậy, cô dừng ở cửa hô một tiếng: "Cẩm Thiên, đã xong chưa?"
Không có tiếng đáp lại, cô tiếp tục hô hai lần nữa, vẫn không có tiếng
đáp lại, trong lòng cô nghĩ sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ!
Mạc Cẩm Thiên đang cạnh tranh với Bạch Diễn Sâm nghe thấy tiếng của Tô
Tích Cầm, nhưng cậu không dám trả lời, lo Bạch Diễn Sâm thật sự sẽ đòi
bồi thường.
"Người bên ngoài có phải gọi cháu không?" Bạch Diễn Sâm nhìn chằm chằm cậu hỏi.
"Không phải, không phải." Đầu của cậu lắc như cái trống sóng, sau đó nói: "Cháu muốn rửa tay."
Nói rồi, cậu bước nhanh đến chỗ rửa tay của trẻ em, đứng trước chậu rửa
tay bằng đá cẩm thạch màu đen, tay thịt nhỏ vặn mở van nước, lúc nước
sạch chảy ra, tay thịt nhỏ vươn vào.
Bạch Diễn Sâm trêu đủ rồi, vì thế xoay người đi ra cửa nhà vệ sinh, vừa
bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh, anh liền đụng mặt Tô Tích Cầm đang muốn đi vào.
Bạch Diễn Sâm nhìn thấy Tô Tích Cầm, rõ ràng sững sờ một chút, nhìn
khuôn mặt trái xoan kinh ngạc của cô, ánh mắt bất giác lún sâu.
Tô Tích Cầm hốt hoảng dừng bước, nhìn người đi tới, trong lúc nhất thời không nói nên lời, nhưng nét mặt lại xấu hổ.
Nói thật, cô thật sự không thích ánh mắt của anh, rất thấm người, đặc
biệt lại trải qua chuyện vừa rồi, càng không muốn đối mặt hẳn hoi, vì
thế cô tránh ra.
Hành động của cô rơi vào trong mắt Bạch Diễn Sâm, sắc mặt lập tức trầm xuống, chất giọng trầm thấp lập tức tuôn ra.
"Cô làm gì ở cửa nhà vệ sinh nam? Nhìn trộm?"
Tô Tích Cầm đỏ bừng mặt, ý này của anh là đang nói cô biến thái? Cái quần què, cô tức giận quay đầu trừng mắt.
"Anh luôn khiến người ta nghĩ không chịu nổi như vậy, hay là bản thân anh chính là người như vậy?"
Đôi mắt thâm trầm kia, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, cô không sợ hãi
nhìn thẳng vào, lại bỏ lại một câu: "Tâm lý đen tối như anh nên đi khám
bác sĩ đi."
"Vậy cô làm gì ở đây?" Mặt Bạch Diễn Sâm lạnh như băng nhìn cô, ánh mắt kia làm cho người ta không chỗ che giấu.
"Tôi tìm người." Bàn tay của Tô Tích Cầm không tự chủ được siết chặt dây đeo túi xách, kiểu như cái dây cặp trong tay chính là người nào đó, nắm chặt anh vì kích động.
Lúc này, Bạch Diễn Sâm quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh, dừng vài giây, rồi lại quay đầu nhìn cô.
"Nhóc quỷ bên trong là con trai cô?"
Nghe thấy nói con trai ở bên trong, Tô Tích Cầm gật đầu, gạt ý nghĩ
không muốn để ý tới anh vừa rồi, vươn cổ hỏi: "Thằng bé ở trong đó không bị gì chứ, hơn mười phút rồi mà không thấy ra."
Bạch Diễn Sâm không trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt như đang tìm kiếm gì đó, từ trên mặt cô đến mắt, lông mày, rồi đến môi, tỉ mỉ quan sát.
Tô Tích Cầm bị anh nhìn như vậy, trong lòng sợ hãi, nghĩ đến quy tắc
ngầm mà anh đưa ra vừa rồi, lập tức có phòng bị, lui về phía sau một
bước.
"Trốn cái gì? Còn có thể ăn cô à?" Bạch Diễn Sâm nhìn người lui về phía sau không vui nhíu mày.
Tô Tích Cầm cắn môi một cái, không nhìn anh, sau đó lại hướng vào bên trong hô: "Mạc Cẩm Thiên, con còn không ra là mẹ đi đó."
"Nó trốn không dám gặp người." Bạch Diễn Sâm bỏ lại một câu, sau đó cất bước đi về phía trước.
"Sao lại không dám gặp người, chẳng lẽ là tiểu ướt quần?" Tô Tích Cầm quay đầu nhìn, nhìn thấy sườn mặt của anh.
Anh dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt có chút đùa giỡn nói: "Còn nghiêm trọng hơn là bị ướt quần?"
"Là kéo quần bị kẹt?" Tô Tích Cầm trợn to hai mắt, chuyện duy nhất có thể khiến cậu không dám gặp người chỉ có hai chuyện này.
Bạch Diễn Sâm nhíu mày một chút, không phủ nhận hay thừa nhận, nhưng im lặng đại biểu cho sự mặc định.
Cái này có thể nói là bôi đen thanh danh Mạc Cẩm Thiên, Túi Sữa Nhỏ ở bên trong, tức giận, lao ra khỏi nhà vệ sinh, nhíu mày.
"Chú mới không dám gặp người, chim nhỏ của chú xấu xí không dám gặp người."
Mạc Cẩm Thiên tức giận tiến hành phản kích Bạch Diễn Sâm, chỉ là loại phản kích này, khiến Tô Tích Cầm muốn chui xuống đất.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí thoáng chốc ngưng đọng, không biết
qua bao lâu, tiếng nghiến răng nghiến lợi của Tô Tích Cầm phá vỡ sư yên
tĩnh.
"Mạc Cẩm Thiên, con ngứa đòn phải không?"
Khuôn mặt đỏ bừng như quả táo tàu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu bé.
Nhóc con kia thấy mama tức thành bộ dáng này, hổ thẹn cúi đầu, mà Bạch
Diễn Sâm đứng bên cạnh Tô Tích Cầm sắc mặt đã đen lại càng đen, cuối
cùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Tô Tích Cầm đỏ mặt, tâm trạng không khỏi tốt
lên, sau đó cười hai tiếng.
* * *
"Mạc Cẩm Thiên, con thật sự là càng ngày càng ngứa đòn." Tô Tích Cầm vừa kéo tay Túi Sữa Nhỏ, vừa đi về phía trước, trên mặt vẫn còn mang theo
màu hồng chưa phai.
Mạc Cẩm Thiên đeo dáng vẻ rụt đầu làm sai, không nói một lời đi theo bước chân mama, tùy ý cô khiển trách.
"Sao con lại nói chuyện thô lỗ thế hả, lại còn là ở trước mặt người lạ,
con như vậy sẽ làm cho người ta hiểu lầm là con không lễ phép."
"Sau này con còn nói năng như thế nữa không?"
Tô Tích Cầm quay đầu nhìn con trai phía sau bức hỏi, dường như nhất định phải bắt cậu hứa mới an tâm.
"Không dám nữa ạ." Mạc Cẩm Thiên thấp giọng.
Cô thở phù một hơi, giọng điệu cũng dịu lại: "Con nhớ kỹ đấy, không được lấy chim nhỏ ra nói chuyện."
"Nhưng chú ấy cũng nói mà, chú ấy còn nói của chú ấy là chim lớn."
Tô Tích Cầm dừng bước, huyệt thái dương đột nhiên giật hai cái, sau đó nhỏ giọng mắng một câu: "Lưu manh."
Khi hai mẹ con và Đường Tịch gặp nhau, Đường Tịch đang lẩm bẩm: "Sao lại đi lâu thế?"
"Tại gặp một chú chim lớn ấy ạ." Mạc Cẩm Thiên tiếp vấn đề của Đường
Tịch, nghĩ thầm, Tô Tô nói, không thể nói chim nhỏ, còn chim lớn chắc
được nói đi!
Sau đó yên lặng mở cửa xe ghế sau, động tác chậm rãi leo lên xe.
Tô Tích Cầm: "..."
Đường Tịch không hiểu ra sao: "Chim lớn?"
* * *
Ngày hôm sau, xe của Tô Tích Cầm được sửa xong, cô đi lấy xe, đến tiệm sửa chữa, nhân viên lễ tân đưa cô vào phòng khách.
Trong phòng tiếp khách, một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy màu vàng nhạt
ngồi tao nhã, trong tay cầm một quyển tạp chí thời trang, đang chuyên
chú xem.
Cô vừa đi vào, người phụ nữ đang ngồi bỗng nhiên ngẩng đầu, tầm mắt Tô
Tích Cầm cũng tự nhiên rơi vào trên mặt cô gái, trong lòng ngẩn ra.
Là cô ta?
Cô gái nhìn thấy Tô Tích Cầm, đột nhiên, khóe miệng treo một nụ cười, nụ cười kia như đúng mà cũng như không.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ tinh xảo như đi ra từ bức tranh, hai má trắng hồng nhàn nhạt, lông mày lá liễu cong cong, chóp mũi thẳng
tắp, đôi mắt trong suốt đang lấp lánh tỏa ra hào quang, nhưng hấp dẫn
người khác vẫn là đôi môi đỏ tươi mím chặt.
"Đã lâu không gặp, không nghĩ tới em vừa mới về nước lại gặp được chị ở đây?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT