Trần Thiệu nói xong, Diệp Sơ Khanh ngẩng đầu nhìn anh, mím môi, cuối cùng nuốt lại những gì muốn nói.

Sau khi nghe những lời của Trần Thiệu, cuối cùng Hoàng Thịnh cũng cảm thấy yên tâm.

Sau đó, Hoàng Thịnh và Trần lão gia tử nói chuyện, Trần Điệp kéo Diệp Sơ Khanh đến bồn hoa ngoài sân.

Trần Điệp bị cuộc trò chuyện vừa rồi làm cho choáng váng, liếc mắt nhìn bụng Diệp Sơ Khanh, rõ ràng là bằng phẳng.

“Chị thật sự có thai?” Trần Điệp hỏi.

Diệp Sơ Khanh gật đầu.

“Có lúc nào? Không phải lần trước hai người gặp chuyện ngoài ý muốn ở tiệc sinh nhật sao? Chắc vào tháng sáu hoặc tháng bảy năm ngoái, đúng không? Chị đang mang thai…” Trần Điệp tính toán trong lòng rồi kinh ngạc, “Vậy chẳng phải sắp sinh à?”

Diệp Sơ Khanh trợn tròn mắt: “Sắp sinh mà bụng như thế này à?”

“Vậy chị đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Sơ Khanh đột nhiên cảm thấy khó nói, nhíu mày dựa vào cây cột bên cạnh bồn hoa, tay đặt ở trên bụng, nhíu mày: “Rượu, thật sự biết hại người.”

Trần Điệp: “…”

“Mẹ kiếp, không ngờ sẽ có lần thứ hai. Chị và Trần Thiệu thật sự là kẻ thù của nhau.”

Lượng thông tin quá lớn, Trần Điệp trầm mặc một hồi, bất đắc dĩ nói: “Đừng chửi bậy, không tốt cho trẻ nhỏ.”

“…”

Trần Điều: “Bây giờ bọn họ cho rằng chị và Trần Thiệu đang yêu nhau?”

“Ừ, chị vừa mới dùng que thử thai sáng nay, nhưng mẹ chị đột nhiên đến căn hộ của chị rồi nhìn thấy nó. Sau khi tra tấn chị một hồi, chị đành lấy cớ.” Diệp Sơ Khanh nói, “Chị không dám nói rằng chị và Trần Thiệu uống rượu hỏng việc, tính cách của mẹ chị í mà, nếu bà ấy biết chị có tình một đêm với ai đó, đoán chừng sẽ đánh chết chị.”

“Sao lúc ấy chị không uống thuốc?”

“Không phải thuốc tránh thai khẩn cấp có hại cho cơ thể ư? Chị mới uống lần trước, lần này coi như an toàn rồi, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến cơ thể nên chị không uống nữa, cứ nghĩ sẽ không có việc gì.”

Huống hồ, ngày hôm sau tỉnh lại còn nhìn thấy hai mảnh vật chứng phạm tội tối hôm qua, nên Diệp Sơ Khanh cũng không nghĩ nhiều.

Đến bây giờ vẫn không biết trúng thưởng kiểu gì.

Trần Điệp: “Vậy chị tính sao bây giờ, kết hôn à?”

“Chắc thế, không phải ban nãy Trần Thiệu tính chịu trách nhiệm sao, tuy anh ta cũng rất khổ sở, ù ù cạc cạc trở thành một người cha.”

Diệp Sơ Khanh ngẩng đầu nhìn Trần Điệp, cười cười, “Em có biểu hiện gì vậy? Nói thật, chuyện này cũng khá bình thường. Em cho rằng mọi người đều có quan hệ tình cảm như em và Văn Lương sao?”

“…”

Diệp Sơ Khanh nâng mắt lên, nói với giọng không sao cả: “Với tư thái của mấy trưởng bối xung quanh chị, toàn giới thiệu cho chị mấy anh em công tử, có một đống tật xấu, bọn họ không bằng Trần Thiệu, ít nhất bọn chị còn có thể tán gẫu. Nếu về sau gặp được chân ái, ly hôn rồi ở riêng cũng được, bây giờ coi như lấp kín miệng người khác.”

Diệp Sơ Khanh rất bình tĩnh khi nói điều này, nhưng Trần Điệp cảm thấy hơi buồn khi nghe nó.

Khi Lâm Thuyên kết hôn với Trần Khoa, cả đời này bà chưa từng có tình yêu, hiện tại đã bước vào nửa sau của cuộc đời, ly hôn qua quýt cho xong việc.

Về phần cha mẹ của Văn Lương, Thẩm Vân Thư yêu Văn Hoài Viễn rất nhiều cho đến khi ông qua đời, nhưng Văn Hoài Viễn đã dành phần đời còn lại của mình cho một người phụ nữ khác.

***

Hôm nay đoàn phim được nghỉ, sau khi rời khỏi nhà họ Trần, Trần Điệp cũng không quay lại đoàn phim, trở về biệt thự Tây Giao, Văn Lương mãi đến tối mới về.

Trần Điệp kể chuyện Trần Thiệu và Diệp Sơ Khanh có thể sẽ kết hôn cho anh nghe.

Văn Lương không có phản ứng gì lớn, lạnh nhạt hỏi: “Bọn họ ở bên nhau khi nào?”

“Bọn họ không ở bên nhau, chỉ là…” Trần Điệp dừng một chút, nói, “Sơ Khanh đang mang thai, chắc chắn hôn lễ phải tổ chức sớm hơn chúng ta, nếu bụng nhô lên sẽ không dễ dàng mặc váy cưới.”

Văn Lương nhướng mày, cười một tiếng, thản nhiên trêu chọc: “Tốc độ nhanh thật.”

Trần Điệp nhíu mày đấm anh một cái: “Anh đồng tình à?”

Không biết Văn Lương có nghe lời cô nói hay không, cởi áo khoác ném sang một bên, đi tới ghế sofa ôm người vào lòng.

Căn phòng yên tĩnh một lát, Văn Lương thấy tâm tình Trần Điệp không ổn, nghiêng đầu hôn lên tai cô, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì, em chỉ cảm thấy xung quanh mình có nhiều người như vậy, cuộc hôn nhân này cũng rất bối rối, không mang theo lòng khát khao tiến vào cuộc sống hôn nhân.”

Trần Điệp khẽ cau mày, trong mắt cô, Diệp Sơ Khanh khác với những tiểu thư ngày ngày nhàn hạ ở nhà, cô ấy có mục tiêu và ý tưởng riêng, không phụ thuộc vào bất cứ ai.

Nhưng những gì cô ấy nói hôm nay khiến Trần Điệp cảm thấy hơi khó chịu.

Văn Lương nhéo nhéo tai cô, không để tâm, lúc này giọng điệu mới có ý cười: “Bảo bối à.”

“Hửm?”

“Em quá mềm lòng.” Anh kết luận.

“…”

Văn Lương nói: “Trong vòng luẩn quẩn của chúng ta, rất nhiều người có cuộc hôn nhân như vậy. Diệp Sơ Khanh và Trần Thiệu có thực lực ngang nhau, họ có thể ở bên nhau lâu dài bởi sự kiểm soát và cân bằng*, tốt hơn so với chọn một người khác.”

(*Checks and balances: cụm từ này nghĩa là kiểm tra và cân đối hệ thống phân chia quyền lực để ngăn chặn bất kỳ một nhánh có quá nhiều quyền lực. Thường được dùng trong hệ thống chính phủ.)

“…”

Người ta uống rượu hỏng việc, đám cưới chạy bầu, sao đến miệng người này lại trở thành mối quan hệ kiểm soát và cân bằng?

Anh còn là người không?

Trần Điệp trợn mắt xem thường: “Vậy em và anh thì sao? Cũng là quan hệ kiểm soát cân bằng?”

Văn Lương cười cười, vì khao khát sống mãnh liệt nên trả lời: “Ba kiếp lấy được em là may mắn của anh.”

***

Hôn lễ của Trần Thiệu và Diệp Sơ Khanh dự kiến ​​tổ chức vào một tháng sau.

Lúc này Trần Điệp đang tham gia một bộ phim cổ trang lớn với vô số diễn viên thực lực, Trần Điệp không phải vai chính mà là một trong những vai phụ khá quan trọng đối với cốt truyện, nên việc quay phim nhanh chóng được hoàn thành. Vừa vặn kết thúc cảnh quay trước hôn lễ của Trần Thiệu và Diệp Sơ Khanh.

Tốc độ của họ thực sự nhanh chóng, rất nhiều người đã sốc khi nhận được thiệp cưới.

Trần Điệp lo Diệp Sơ Khanh sẽ bị ủy khuất hoặc không hạnh phúc khi kết hôn như này, kết quả phát hiện trong hôn lễ mọi người đều rất vui vẻ náo nhiệt.

Khi cô bước vào phòng thay đồ của cô dâu, Diệp Sơ Khanh đang đấu võ mồm với Trần Thiệu về một vấn đề tầm thường, không khác gì hồi trước.

Nhìn thấy cô và Văn Lương đi vào, Diệp Sơ Khanh ngừng nói, nâng tay theo chân bọn họ chào hỏi.

Trần Điệp chạy chậm tới, sờ sờ bụng cô ấy: “Có lớn hơn không?”

“Không, mới hai tháng, đã nặng cân hơn một chút. Chị có dự cảm khoảng thời gian sau mình sẽ béo lên trông thấy.” Diệp Sơ Khanh giơ tay ôm eo Trần Điệp, “Chị thật ghen tị với em, ôi vòng eo này.”

“Dù sao khi sinh con xong cũng có thể giảm cân.”

“Còn hai người, định bao giờ có em bé?” Diệp Sơ Khanh đột nhiên hỏi.

Trần Điệp dừng lại, liếc xéo Văn Lương đang ở phía sau, không hiểu sao mặt lại nóng lên, không trả lời, Trần Thiệu đang nghịch điện thoại bên kia ngẩng đầu lên: “Em cho rằng mang thai dễ lắm à, một phát trúng đích như bọn anh là được rồi, không cần làm nhiều.”

Trần Điệp: “…”

Lời này nghe lạ thế nhỉ.

Hình như có chút… khoe khoang?

Người này làm hại con gái nhà người ta mang thai, rốt cuộc có cái gì để khoe?!

Giây tiếp theo, Diệp Sơ Khanh nhặt bó hoa cạnh mình xong ném nó vào người Trần Thiệu.

“Trần Thiệu! Mẹ kiếp đây là lúc để anh thể hiện sao!?” Diệp Sơ Khanh chỉ vào anh ta rồi mắng.

Trần Điệp bật cười.

Quả nhiên, kẻ xấu cần kẻ xấu trừng trị.

***

Gần đây Trần gia có thể nói là hạnh phúc nhân đôi, sau khi Trần Thiệu kết hôn thì đến Trần Điệp.

Mối quan hệ giữa Trần Điệp và Văn Lương cũng đã được phơi bày trước công chúng, so với việc Trần Thiệu im lặng làm đại sự thì họ phách lối hơn rất nhiều.

Tuy không công bố tin tức kết hôn với công chúng, nhưng vẫn có một số ít tin tức nhỏ leak vài ảnh chụp trong ngày cưới.

Trần Điệp đã dậy trang điểm từ sáng sớm.

Hôm trước Văn Lương đón ba người Trần Kiến Bình, Vương Miên và Trần Châu Sướng rồi sắp xếp cho họ ở khách sạn, sáng nay đã muốn gặp Trần lão gia tử.

Trần Châu Sướng không hiểu những bất bình và vướng mắc trước đây, cũng chẳng ai muốn một đứa trẻ biết chuyện không vui, tổn thương tâm hồn cậu bé.

Lần đầu tiên Trần lão gia tử nhìn thấy Trần Châu Sướng, ông đặc biệt tặng cậu một bao lì xì lớn, rất dày, bên trên viết dòng chữ “thành tích học tập thăng cấp”.

Ban đầu Trần Châu Sướng ngại không dám nhận, đến khi Trần Điệp tỏ ý mới đỏ mặt nhận lấy.

Văn Lương đang chào hỏi khách khứa ở sảnh trước, chờ Trần Điệp trang điểm xong rồi đi vào.

Trần Điệp đã thay váy cưới, đội mạng che mặt, cầm một bó hoa, nhìn Văn Lương đi vào qua gương, anh nâng mắt, ánh mắt của hai người chạm nhau.

Anh sững sờ trong giây lát.

“Sao anh vào đây?” Trần Điệp cười hỏi.

Văn Lương đi tới phía sau, nghịch mạng che mặt của cô: “Bên ngoài ồn ào quá.”

“Không có ai tiếp đãi sẽ ổn chứ?”

Văn Lương nghịch một hồi, lại bắt đầu sờ lên hoa tai, nói với giọng không sao cả: “Bọn họ muốn làm gì thì làm.”

Vương Miên vẫn ở bên cạnh, Trần Điệp bị những cử chỉ nhỏ thân mật này làm cho ngượng ngùng, nghiêng đầu né tránh, giữ chặt bàn tay phiền phức của Văn Lương.

Vương Miên rất hài lòng đối với Văn Lương, nhìn thấy cảnh này càng vui tươi hớn hở, lúc sau hỏi: “Mấy giờ bắt đầu thế?”

“Nhanh thôi, mười giờ.”

Vương Miên nhìn tình cảnh trước mặt, không đợi ở trong phòng nữa: “Vậy mẹ đi ra ngoài xem một chút, A Linh.”

Trần Điệp khịt mũi.

Mãi đến khi Vương Miên bước ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Văn Lương mới hỏi: “Vừa rồi bà ấy gọi em là gì?”

“…”

Trần Điệp không biết mở lời giải thích chuyện này thế nào.

A Linh là nhũ danh hồi bé lúc cô còn ở Vu Khê, lúc ấy hầu hết các nhũ danh của trẻ em trong thị trấn nhỏ đều như vậy, mang cảm giác quê hương mộc mạc.

Sau đó, khi Văn Lương hỏi nhũ danh của cô là gì, Trần Điệp mới 16 tuổi, rất sợ anh sẽ cười nhạo mình vì nhũ danh khó nghe.

Trần Điệp nhớ lại cuộc trò chuyện lúc đó——

“Nhũ danh của em là gì?”

Cô bỏ từ ‘A’, đáp: “Linh Linh.”

Văn Lương lại hỏi: “Linh nào?”

Sau khi dừng vài giây, cô đổi giọng thì thầm, “Linh trong chim sơn ca, Linh Linh.”

Thời gian trôi qua đã lâu, Trần Điệp thực sự gần như quên mất nhũ danh trước đây của mình, còn cảm thấy mới lạ khi nghe nó.

Văn Lương vốn chỉ thuận miệng hỏi, cũng không quan tâm lắm, nhưng hiện tại nhìn thấy vẻ mặt của Trần Điệp có gì đó không ổn, dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên: “Nghĩ gì đấy?”

“…”

Văn Lương nhớ lại xưng hô Vương Miên gọi cô vừa rồi, lặp lại: “A Linh?”

“…”

Bị anh nói ở bên tai như vậy, Trần Điệp cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, đưa tay lên che miệng anh, trừng mắt nhìn anh một hồi, cuối cùng cũng thành thật giải thích.

Văn Lương chưa bao giờ nghĩ tâm tư của cô gái nhỏ lại xoắn xuýt, chỉ là một cái nhũ danh cũng có thể bị cô xoay qua xoay lại nhiều vòng như vậy.

Nghe cô nói xong liền cười thành tiếng, lồng ngực run lên, càng cười càng vui vẻ.

Trần Điệp không nhịn được nữa, cảm thấy người này đang cười nhạo mình, vừa tức vừa giận, nhưng đánh anh chỉ như gãi ngứa, không đau chút nào.

“Nếu anh còn cười, em sẽ không gả nữa.” Trần Điệp đỏ mặt nói.

Văn Lương nhướng mày, rất không nể tình: “Lĩnh chứng rồi.”

“… Vậy em bỏ đám cưới, cho anh đứng một mình.”

Lời đe dọa của Trần Điệp hoàn toàn không có tác dụng, Văn Lương tiếp tục trêu chọc cô: “Ý kiến không tồi, nghe rất hay, rất hợp với em.”

“…”

Người này thật sự không muốn sống.

Trần Điệp không thể nói lại anh, đành ngậm miệng, trừng anh với ánh mắt u oán.

Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khiết, chiếc váy đã được chỉnh sửa từng li từng tí vừa vặn với làn da của cô, tôn lên dáng người đầy đặn, đôi má ửng hồng tự nhiên vì xấu hổ.

Văn Lương ngắm một lúc, cảm thấy rung động, cúi người tới gần.

Trần Điệp phản ứng nhanh, lập tức lùi về phía sau, lại bị anh ôm eo kéo lại.

Anh cúi đầu chạm vào môi cô, bắt đầu dỗ dành với giọng điệu bá đạo: “Cũng tốt, anh là người duy nhất có thể gọi em là Linh Linh.”

Trần Điệp sững sờ.

Bên ngoài rất ồn ào náo nhiệt, nhưng cô lại bị Văn Lương dồn tới góc chết của phòng thay đồ.

Anh cúi đầu, khàn giọng gọi lần nữa, “Linh Linh.”

Trần Điệp ngẩng đầu, hỏi khẽ, “Chuyện gì?”

Quả thực cô bị Văn Lương ăn thịt đến chết, vừa rồi còn bị anh chọc đến tức điên, nhưng bây giờ anh chỉ dụ dỗ vài câu cô đã ngoan ngoãn nghe lời.

“Lát nữa nhớ thoa lại son.” Anh nói.

“Hử?”

Ngay sau đó anh hôn xuống.

Mãi đến khi hôn lễ chuẩn bị bắt đầu, có người gõ cửa gọi Văn Lương, cuối cùng anh mới chịu buông ra, vỗ nhẹ lên đầu Trần Điệp rồi đi ra ngoài trước.

Trần Điệp đứng tại chỗ ngẩn người hai giây mới kịp phản ứng chạy đến bàn trang điểm tô son, hai má ửng đỏ như thể đánh quá nhiều má hồng.

Vừa tô son xong, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Trần Thiệu lười biếng dựa vào cạnh cửa.

Trần Điệp có tật giật mình, trừng mắt nhìn anh: “Sao thế?”

“Đã gần mười giờ rồi, anh muốn dẫn em vào, anh là anh trai của em mà.” Trần Thiệu lại nhíu nhíu mày, “Người trang điểm cho em có thẩm mỹ không đấy, mặt đỏ bừng như đít khỉ.”

“…”

Trần Điệp vỗ vỗ mặt mình, đi theo anh ra ngoài, đi vài bước liền hỏi: “Tại sao anh dẫn em đi vào?”

“Văn Lương tìm anh.” Trần Thiệu xấu xa nói, “Anh miễn cưỡng đồng ý, nếu không Trần Khoa sẽ dẫn em đến đó.”

Bước vào cửa sảnh trước, chuyên gia trang điểm giúp cô sửa sang lại làn váy.

Sau đó đúng mười giờ, đồng hồ điểm mười lần, cửa từ từ mở ra, cánh hoa từ trên đỉnh đầu rơi xuống, Trần Điệp nắm lấy cánh tay Trần Thiệu đi vào.

Bên dưới là tiếng reo hò.

Bụng Diệp Sơ Khanh bây giờ đã hơi nhô, cô ấy đứng một bên cầm camera chụp ảnh.

Văn Lương đứng ở đầu kia, sơ mi trắng và âu phục đen, khóe miệng nhếch lên, mang theo nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn về phía trước, dịu dàng và kiên định.

Trần Điệp đột nhiên nhớ tới quá khứ.

Hồi cấp ba có một lần họp phụ huynh, khi ấy có thể nói Trần Điệp là không cha không mẹ, tất nhiên không có ai đi họp phụ huynh cho cô, cũng may điểm thi giữa kỳ của cô không tồi, giáo viên cũng không làm khó.

Buổi chiều, phụ huynh lần lượt đến trường học, sau khi Trần Điệp viết “hoan nghênh cha mẹ học sinh” lên bảng thì ra khỏi phòng học rửa tay, đụng phải Trần lão gia tử tới họp cho Trần Thư Viện ở cửa.

Hai người chỉ gật đầu với nhau, sau đó Trần Điệp đi chơi với bạn bè của mình.

Chuyện chỉ có thế, đâu phải cô không phiền muộn chút nào, chẳng qua không thể hiện ra ngoài.

Sau khi họp xong, giáo viên giao bài tập về nhà, phụ huynh giúp con mình xách cặp, lần lượt ra khỏi lớp, Trần Điệp ở trong lớp một lúc rồi mới chậm rãi bước ra khỏi phòng học.

Xuống tầng, cúi đầu, dùng chân đá đá mấy viên sỏi, mặt ủ mày chau nhìn ra cửa.

Cho đến khi một giọng nói không nặng không nhẹ truyền đến—

“Trần Điệp.”

Cô ngẩng đầu, Văn Lương đóng sầm cửa xe đi về phía cô.

Một số học sinh xung quanh cổng trường lặng lẽ nhìn họ.

Trần Điệp đứng tại chỗ, cô không ngờ Văn Lương sẽ đến trường, ngơ ngác nhìn anh đi tới trước mặt mình, chớp chớp mắt, hỏi: “Anh Văn Lương, sao anh lại đến đây?”

Anh trả lời nhàn nhạt: “Không phải họp phụ huynh à?”

“Dạ?”

Trần Điệp không ngờ anh đã biết.

“Lúc tôi về nhà thấy giấy mời trên bàn, nên nhân lúc em tan học đến đây xem thử.”

Cảm xúc mất mát trước đó của Trần Điệp dần dần biến mất, khóe miệng hiện lên một nụ cười.

Cô cười nói: “Họp xong rồi, không phải tan học mới bắt đầu mà là bắt đầu từ tiết tự học.”

Văn Lương nhíu mày, tựa như không quan tâm đến việc mình bỏ lỡ cuộc họp phụ huynh: “Cô giáo có mắng em không?”

Trần Điệp lắc đầu: “Bài thi giữa kì em làm tốt lắm, cô ấy không nói gì.”

Anh thuận miệng hỏi: “Mấy điểm?”

“150.”

Văn Lương cười khẽ, xoa xoa tóc cô: “Được rồi, tôi dẫn em đi ăn.”

Trần Điệp lon ton lên xe cùng anh.

Vì sự xuất hiện của Văn Lương, cô chưa bao giờ cảm thấy quá khó khăn trong những năm qua.

Từ thời sinh viên, Văn Lương đã là nam thần trong mắt cô.

Nhưng lúc này, Trần Điệp nhìn Văn Lương đang đứng cách đó không xa, thầm nghĩ trước mặt bao nhiêu người, cuối cùng cô cũng kết hôn với nam thần của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play