[Tôi đã nghe thấy gì?? Tôi giống như đột nhiên lên xe?! Tốc độ còn rất nhanh!]
[Hahahahahaha tôi vẫn còn là một đứa trẻ, tôi không hiểu.]
[Tuyệt, cuộc sống sau khi kết hôn có khác, nhưng không phải Điệp Muội vừa mới tốt nghiệp đại học một năm ư, làm sao một đứa bé có thể nghe được loại chuyện này? *Bịt tai*]
[Aaaaaa trọng điểm là giọng nói của Văn tổng cũng quá ứ ừ ik!!!]
[Không làm gì trong đêm tân hôn? Con gái như tôi nhìn Điệp Muội còn cảm thấy ngứa ngáy trong người! Chẳng lẽ Văn tổng không được?! Nếu không được thì đưa cho tôi! *đầu chó* *đầu chó* *đầu chó*]
[Lầu trên, ba cái đầu chó của cô cũng không thể cứu cô sắp bị hậu táng.]
…
Cameraman cũng nhanh chóng phản ứng, chuyển hướng máy tính bảng, kết quả là chiếc gậy tự sướng bị đập vào khung cửa, “cạch” một tiếng.
Văn Lương lập tức ngồi dậy.
Người đàn ông mới ngủ dậy rất tức giận, mỗi khi Trần Điệp ầm ĩ lúc anh ngủ anh đều nhíu mày mất kiên nhẫn, càng không nói tới hai vị khách không mời trước mặt.
Anh cau mày trông rất dữ tợn, như thể giây tiếp theo có thể xông lên đánh người.
Trần Điệp thực sự hơi mệt, quay người nhìn MC và cameraman, cũng may lúc này máy quay đang hướng ra ngoài phòng, sẽ không chụp được bộ dạng hung thần ác sát của Văn Lương lúc vừa tỉnh ngủ.
Nếu không, chỉ sợ nhan phấn* của anh bớt đi một nửa.
(*Nhan phấn: fan mê nhan sắc.)
Trần Điệp vẫy tay với họ, ý bảo họ tạm thời xuống lầu đợi chút.
Hai người kia nhìn thấy vẻ mặt của Văn Lương đã sớm bị hù chết, vội vội vàng vàng đi ra ngoài, vừa đi xuống mấy bước liền nghe thấy giọng nói của MC đang hướng về phía máy quay trấn an fan.
Văn Lương đưa tay xoa xoa lông mày: “Là ai?”
“Đánh úp một tập đặc biệt về cuộc sống hàng ngày của Ảnh đế Ảnh hậu bởi Liên hoan phim quốc tế Hoa Quốc.” Trần Điệp gãi cằm anh như một đứa trẻ.
Lúc Văn Lương còn chưa tỉnh hẳn, phản ứng của anh tương đối chậm, bị gãi gãi cằm cũng không phản ứng kịp, giống như một con mèo lười tính tình xấu.
Trần Điệp nựng cằm anh nói: “Anh muốn ngủ một lát rồi đến công ty không? Nếu không muốn bị máy quay thì để em nói với họ một tiếng là được rồi, tí nữa anh xuống cứ đi thẳng, không cần chào hỏi.”
Văn Lương híp mắt, nhẹ giọng nói: “Hôm nay anh không tới công ty.”
“Hả? Không phải hôm qua anh bận đến mức thức khuya sao?”
“Hôm nay vốn định cùng em đi xem váy cưới.” Văn Lương nhướng mày, “Nếu không em nghĩ hôm qua anh và em vội vàng như vậy để làm gì?”
Trần Điệp sững sờ: “Váy cưới?”
Đôi mắt ngái ngủ của Văn Lương theo đó mà bừng tỉnh, cuối cùng vuốt ve tay Trần Điệp đang đặt trên cằm mình, thuận tiện cầm nó trong tay, nhẹ giọng nói: “Không phải mặc ở hôn lễ sao?”
“Cái kia, hiện tại…”
Nghĩ đến buổi phát sóng trực tiếp ở dưới lầu bây giờ, Trần Điệp cảm thấy có chút tuyệt vọng, “Cái kia hình như ghi lại phần lớn cuộc sống hàng ngày, phải đi theo.”
Anh cười cười, nói: “Để mọi người nhìn thấy dáng vẻ mặc váy cưới của em, sau đó cảm nhận thử xem ghen tị với anh biết bao nhiêu, cũng rất tốt.”
Trần Điệp không hiểu sao, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của anh, anh vừa mới ngủ dậy chưa rửa mặt cũng chưa đánh răng, nhưng vẻ mặt khi nói ra câu đó không thể giải thích được, khiến Trần Điệp cảm thấy rất xúc động.
Mặt cô nóng bừng, đứng dậy đi xuống nhà.
**
Nhìn thấy cô cuối cùng cũng xuống, MC thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa tưởng rằng chương trình này đã chọc giận ‘kim ốc đại lão’.
Không những thế, anh còn cho phép hai người cùng đến tiệm váy cưới để thử váy cưới, MC đã có thể hình dung được phòng livestream và tập đặc biệt này sẽ hot cỡ nào.
Để phù hợp với chuyến đi, MC và cameraman đã đi chiếc xe thương vụ lớn của công ty.
Văn Lương vứt bỏ chiếc xe mấy chục triệu, đi xe thương vụ của bọn họ cũng không có dị nghị, lẳng lặng bước vào trong xe.
Trên xe.
Trần Điệp và Văn Lương ngồi cạnh nhau, mà MC ngồi ở hàng ghế đơn bên kia đang lấy ra những câu hỏi đã chuẩn bị trước đó.
Tất cả đều là những câu hỏi chuyên môn liên quan đến biểu diễn, Trần Điệp cẩn thận trả lời, nhưng Văn Lương không cắt ngang, quay mặt sang bên ngoài cửa kính xe, nhắm mắt lại.
Cameraman cầm gậy tự sướng chĩa thẳng ống kính vào Trần Điệp, điều này đã sớm làm dấy lên sự bất mãn của fan trong phòng livestream, ai cũng nhao nhao muốn nhìn thấy Văn Lương bên cạnh.
Nhưng cameraman không dám nhúc nhích gì cả, tên to con này chỉ cần ngồi nhắm mắt là đủ răn đe rồi, vì sợ camera quẹt vào làm phiền người ta nên anh ta mới dừng quay.
Ngay cả MC cũng đặt câu hỏi theo kiểu bình thường, cũng không dám đưa chủ đề về vợ chồng.
Cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm cho đến khi xe chạy tới bên ngoài tiệm đồ cưới.
Văn Lương đã đặt trước cả tiệm, váy cưới chính ở đây do một nhà thiết kế mà Trần Điệp rất thích.
Trong tiệm đồ cưới cũng không có khách nào, nhân viên bán hàng đã đợi sẵn ở cửa, trên mặt mang theo nụ cười, khi nhìn thấy Trần Điệp và Văn Lương đi tới, tất cả đều cúi xuống: “Hoan nghênh quý khách.”
“…”
Trần Điệp gần như sợ hãi trước những cử động đồng đều của bọn họ.
Những người không biết đều nghĩ rằng đây là hoàng đế và hoàng hậu trở lại triều đình.
Người bán hàng lấy ra một số bộ váy cưới thủ công tinh xảo nhất, đặt chúng vào một hàng thẳng để Trần Điệp tùy ý lựa chọn.
Cameraman và MC lặng lẽ lùi sang một bên để hạn chế tối đa sự có mặt của bọn họ, trong khi các fan trong phòng livestream sôi động hơn hẳn.
Câu nói của Văn Lương hồi sáng đã lên hot search, dẫn đến càng nhiều người xem livestream.
[Thật ngưỡng mộ đám cưới của người ta!!! Đây có thể là cuộc sống thường ngày của thiên kim nhà giàu và đại tổng tài đó!]
[Aa, Văn Điệp của tôi thực sự đã đổi từ ngược luyến sang ngọt nhất vũ trụ!!!]
[Dựa vào! Mua! Mua!! Đây chính là thời gian biểu diễn của Điệp Muội!!!]
[Aaaaa, nếu tôi có một tiên nữ như Điệp Muội bên cạnh, tôi nguyện ý mua váy nhỏ xinh xắn cho cô ấy mỗi ngày!!]
[Cậu nói về những chiếc váy nhỏ xinh xắn có lẽ không biết những bộ quần áo bình thường do nhà thiết kế này thiết kế đã lên đến hàng trăm nghìn, chưa kể đến chiếc váy cưới có đuôi thủ công tốn nhiều thời gian! Tôi dùng cả đời cũng không thể kiếm được số tiền như thế này để mua một chiếc cho Điệp Muội huhuhu.]
…
Trần Điệp cũng giật mình không nói nên lời trước những bộ váy cưới đối diện.
Quá đẹp.
Cô nhìn kỹ một lần, trong lòng đã ưng một chiếc, quay đầu hỏi Văn Lương: “Anh thấy bộ nào đẹp?”
Văn Lương chỉ vào chiếc ngoài cùng bên phải, hiếm khi thấy đề nghị: “Bộ này.”
Trần Điệp nhìn sang.
Mắt nhìn của cô thực sự khác với Văn Lương, chiếc ngoài cùng bên phải cũng rất đẹp, nhưng Trần Điệp lại thích chiếc khác hơn.
Quá trình thay váy cưới diễn ra rất chậm, Trần Điệp không muốn thử bộ mà Văn Lương chỉ nên hỏi lại: “Ngoại trừ bộ này?”
Văn Lương chỉ thêm một bộ nữa.
Trần Điệp: “…”
Cô nhìn chằm chằm chiếc váy cưới mà Văn Lương chỉ vài giây, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó.
Văn Lương chọn hai bộ váy cưới này, hoàn toàn là bởi vì chúng không có đường xẻ thấp, trên ngực có một vòng lông vũ màu trắng, che kín nghiêm ngặt từ xương quai xanh trở xuống.
Đây là lý do tại sao Trần Điệp không thích hai bộ này cho lắm.
Cô đảo mắt nói với nhân viên bán hàng: “Bỏ hai bộ anh ấy vừa nói.”
Nhân viên bán hàng sửng sốt một hồi, sau đó liếc về phía Văn Lương, do dự: “Dạ?”
May thay anh cũng phản ứng lại, xua tay ý bảo mang hai bộ kia đi.
Trần Điệp lại nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng chọn một chiếc váy dây cổ chữ V. Không thèm nhìn Văn Lương, trực tiếp đi theo nhân viên bán hàng vào phòng thử đồ.
Chiếc váy cưới vốn được đặt may theo vóc dáng mảnh mai của ngôi sao, nhưng khi Trần Điệp mặc vào vẫn còn một khoảng trống ở eo, nhân viên bán hàng đưa cho cô một chiếc ghim để buộc chặt: “Lát nữa tôi sẽ đo kích cỡ của tiểu thư để chỉnh lại.”
Trần Điệp: “Được.”
Vén tóc, đeo vòng cổ và trang sức phù hợp.
Trần Điệp đứng dưới ánh đèn quay lưng về phía anh, bức màn từ từ mở ra.
Chiếc váy lớn được trải thành một vòng tròn trên mặt đất, mạng che mặt được làm bằng ren rất mỏng phác họa đường cong phía sau. Phần lưng và eo được làm bằng vải voan trong suốt, chỉ có đính ren thủ công ở giữa.
Đường cột sống đồng đều, hai xương thắt lưng lộ ra một cách mơ hồ, da thịt trơn bóng, eo và mông thon gọn.
Trần Điệp quay lại, mạng che mặt khẽ lay động, cô nở một nụ cười nhỏ, mắt ngọc mày ngài.
Bờ vai gầy và thẳng, xương quai xanh hõm sâu, đường ngực mờ ảo dưới viền cổ chữ V, làn da trắng sáng, bóng mịn như tơ lụa.
Cameraman chĩa máy ảnh về phía cô, phòng livestream vừa yên tĩnh đã điên cuồng trỗi dậy, tất cả đều biến thành tiếng gà hét chói tai, từ “Cá lặn chim sa, nguyệt thẹn hoa nhường*”, đến “Tôi rất ‘cứng’, tôi có thể” tràn ngập trên màn hình.
(*“Trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa” (Cá lặn chim sa, nguyệt thẹn hoa nhường) để mô tả hình dung về mỹ nhân. Hoa (花), từ xưa là danh từ tiêu biểu để hình dung về người đẹp, cho nên đẹp như hoa, đẹp như trăng là tả dung mạo phi phàm; cá bơi trong nước, chim bay trên cao, là hình dung sự rung động của người thường khi thấy mĩ nhân, cho nên ví liên quan đến cá, chim là ý chỉ dung mạo hơn người. Cre: hktc.info)
Cameraman không khỏi cảm khái, đúng là diễn viên chuyên nghiệp có khác, chỉ cần một cái xoay người, quay bằng camera máy tính bảng cũng chẳng khác gì quay MV.
Sau khi quay Trần Điệp, anh ta lại hướng máy quay về phía Văn Lương.
Chỉ thấy người đàn ông hơi cau mày, ngồi trên sofa như cũ, ánh mắt nhìn thẳng vào Trần Điệp.
Sau đó anh vẫy vẫy tay.
Trần Điệp mang theo làn váy đi tới trước mặt anh, ưu nhã xoay người, nâng cằm, giống như công chúa kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt: “Đẹp không?”
Văn Lương rất không nể tình chế nhạo: “Em mặc để diễn xiếc à?”
“…” Trần Điệp không khách khí hừ lạnh, “Anh thì biết cái gì?”
Nhân viên bán hàng bên cạnh không thay đổi sắc mặt, khéo léo giới thiệu ý tưởng thiết kế của chiếc váy cưới này với Trần Điệp, cũng như những chi tiết tỉ mỉ khắp nơi, Trần Điệp càng nghe càng thích, rất nhanh đã quyết định bộ này làm váy cưới chính.
Nhân viên bán hàng đo đủ loại kích cỡ khác nhau cho Trần Điệp, sau đó lấy ra tập tài liệu: “Vậy thì tôi sẽ thu nhỏ vòng eo của tiểu thư một chút, còn phần nào cần chỉnh sửa không ạ?”
Trần Điệp nhìn bản thân trong gương: “Bả vai cũng có thể thu lại chút nữa.”
“Tốt lắm.”
Văn Lương ngồi trên sofa rốt cuộc cũng đứng dậy, đi tới bên cạnh Trần Điệp, kéo dây cổ áo cho cô, vẻ mặt bình tĩnh: “Cái cổ áo này, mặt phía trên, phía sau lưng may thêm ren.”
Trần Điệp: “?”
“Không cần, phần còn lại giữ nguyên như bây giờ.” Trần Điệp nói.
Nhân viên bán hàng không dám đắc tội ai, bút ghi chép không nhúc nhích, lại nhìn về phía Trần Điệp và Văn Lương.
“Trần Điệp.” Anh gọi cô.
Cô nâng mắt: “Gì?”
“Em ngoan ngoãn hơn được không, đám cưới này là của hai chúng ta.”
Trần Điệp có lý chẳng sợ: “Nhưng em là người mặc váy cưới.”
Văn Lương nghiêng người sang một bên, giơ tay vén một lọn tóc ở thái dương ra sau tai cô: “Không phải mặc cho anh xem ư?”
“Em mặc nó để mình tự ngắm!”
Văn Lương nghe thấy, mặt mày hơi trầm xuống, nhân viên bán hàng để lại một câu “Hai vị từ từ thương lượng” rồi chạy đi lánh nạn, sợ rằng cuộc chiến sẽ gây nguy hiểm cho bản thân.
Thật ra cũng không có chiến tranh, Trần Điệp và Văn Lương ngày nào cũng cãi nhau, Văn Lương chỉ đơn giản là một đứa trẻ ngây thơ và có tính chiếm hữu trong một số chuyện vặt vãnh, luôn gây rắc rối không đâu vào đâu.
Tuy nhiên, khi những người xung quanh rời đi, lại thuận lợi cho Văn Lương gây chuyện.
Anh tiến lên một bước, dáng lưng khoan thai, hoàn toàn có thể chắn trước mặt Trần Điệp, chỉ còn lại bóng lưng của Văn Lương trong buổi livestream.
Văn Lương nâng tay lên, rũ mắt nhìn Trần Điệp, nhếch khóe miệng cực kỳ tà mị, nói nhỏ vào tai cô: “Muốn ăn mặc hở hang như vậy, sau này ở trong nhà em mặc thế nào cũng được, không mặc cũng được, nhưng hôn lễ đông người thì không được.”
Trần Điệp không có thời gian để ý đến lời anh nói, đơn giản vì động tác đột ngột của anh mà trợn to hai mắt, khuôn mặt đỏ bừng ngay lập tức.
Tên khốn này…
Anh ỷ vào mình đang đứng ở góc chết, ngón trỏ miết vào mép cổ váy cưới chữ V, từ từ lướt qua đường ngực, móng tay xẹt qua da thịt.
Anh nói xong liền nhanh chóng buông ra, ánh mắt hời hợt nhìn xuống, giống như một tên lưu manh.
Sau đó, anh ra hiệu cho nhân viên bán hàng đi tới: “Thay đổi như tôi đã nói.”
Nhân viên bán hàng cũng đã xem xét Trần Điệp và đảm bảo rằng cô không phản đối trước khi ghi lại yêu cầu sửa đổi.
Trần Điệp: “…”
Sao cô dám nói chuyện trước mặt tên dã thú này.
Cô nhanh chóng liếc nhìn xuống dưới, thấy trên người vẫn còn một vết đỏ mờ nhạt, cô không thể ở lại được nữa, xoay người đi vào phòng thử đồ.
Các fan trong phòng livestream hoàn toàn không biết gì về những điều này, tất cả đều tập trung vào cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người.
[Hahahahahahaha, Văn Điệp của tôi thực sự muốn theo phong cách này? Oan gia vui vẻ?? Tôi rất sốc!]
[Hình tượng Văn tổng trong lòng tôi đã thay đổi từ khiêm tốn si tình sang điên cuồng sủng vợ, giờ lại thành một nhi đồng ngây thơ thích ăn dấm *đầu chó*]
[Tôi có thể xem họ cãi nhau cả ngày!!]
[Đỡ tôi đứng lên! Tôi vẫn có thể cào phím!!!]
Mặc dù fan không nhìn thấy Văn Lương giở trò lưu manh gì khi cả hai đứng cạnh nhau, nhưng cùng ngày livestream kết thúc, mọi người xem lại khoảnh khắc Trần Điệp thử váy, bức màn từ từ mở ra, biểu cảm của Văn Lương được phóng to, sau đó là hiệu ứng slow motion.
Rõ ràng, khi bức màn được kéo ra, Trần Điệp đứng quay lưng, eo và hông thon thả, lưng trần trắng nõn xinh đẹp, nhưng vẻ mặt của Văn Lương lúc đó lại sững sờ trong giây lát.
Đôi mắt dịu dàng và kiên định, hoàn toàn không giống lời anh nói “Em mặc để diễn xiếc à?”.
***
Có rất nhiều thứ cần chuẩn bị cho hôn lễ, váy cưới chính và các lễ phục khác đã được chọn xong, Trần Điệp không can thiệp nhiều vào những việc khác, đều do Văn Lương xử lý, cô chỉ cần thỉnh thoảng lựa chọn.
Đến cuối tháng 1, Trần Điệp nhận được một kịch bản không tồi và bắt đầu bấm máy tác phẩm thứ ba.
Ban đầu Trần lão gia tử chọn thời gian tổ chức hôn lễ vào tháng 3, nhưng Trần Điệp không ngờ rằng trước đám cưới của mình, cô cần phải tham dự một đám cưới khác.
Nhân vật chính của đám cưới, một người là bạn thân cô, người còn lại là anh trai cô.
Cuối ngày quay phim, Trần Điệp đến nhà chính của Trần gia, không lâu trước đây Trần lão gia tử đã bảo cô đến nói chuyện đám cưới, đến hôm nay cô mới rảnh rỗi.
Nhưng cô không ngờ rằng sẽ gặp Hoàng Thịnh ngay khi bước vào phòng khách, bên cạnh là Diệp Sơ Khanh, sau đó là Trần Thiệu.
Vẻ mặt của Hoàng Thịnh rất nghiêm túc, nhìn thấy cũng chỉ cười nhẹ, gật gật đầu với cô.
Trần Điệp do dự tiến đến ngồi bên cạnh Trần Thiệu, cúi người nhẹ giọng hỏi anh, “Tình huống gì đây?”
Trần Thiệu không trả lời cô, đẩy mặt cô trở về.
Diệp Sơ Khanh ngồi đối diện Trần Điệp, nhìn Trần Điệp với vẻ mặt bất lực và đáng thương.
Trần Điệp dùng khẩu ngữ hỏi cô ấy có chuyện gì.
Diệp Sơ Khanh tuyệt vọng dùng ngón trỏ chọc chọc bụng mình, không nói gì, Trần Điệp cũng chẳng hiểu, đành im lặng ngồi một bên chờ hai trưởng bối nói chuyện.
Trần lão gia tử: “Chúng ta là trưởng bối, hiện tại thật sự không biết chuyện của hai đứa, bây giờ phải mau mau định ngày, thân thể của Sơ Khanh không thể chậm trễ hơn nữa.”
Hoàng Thịnh: “Con gái của tôi, tôi không để ý chuyện tình cảm của con bé, hôm nay tôi hỏi rất lâu, hóa ra là quan hệ với cháu trai của ngài. Bây giờ chúng ta gặp mặt nhau để định ngày, tôi cũng yên tâm, nếu không có thể bị mọi người đàm tiếu.”
Trần Điệp: “…”
Hả?
Trần lão gia tử rất cởi mở, cười nói: “Đây cũng không hẳn là chuyện xấu, tư tưởng của giới trẻ ngày nay khác chúng ta. Bây giờ Sơ Khanh chính là quý nhân của nhà họ Trần.”
Ông nói xong, nghiêng người về phía trước, ân cần hỏi: “Sơ Khanh, nếu cháu không ngại, có thể chuyển đến sống cùng A Thiệu trước, chuyện kết hôn chúng ta sẽ thương lượng, nhất định sẽ mau chóng an bài hoàn hảo.”
Trần Điệp:???
Diệp Sơ Khanh vuốt ngược tóc, im lặng một lúc, cuối cùng thở dài, vỗ bàn, hiên ngang lẫm liệt nói: “Quên đi, con nói thật với mọi người, Trần Thiệu và con…”
Cô chưa kịp nói hết câu, Trần Thiệu đã ngắt lời cô, hiếm khi nghiêm túc: “Cô, cô yên tâm, sau này con sẽ chăm sóc tốt cho Sơ Khanh và đứa bé của chúng con…”
Trần Điệp:??????
Đứa bé nào?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT