Trần Điệp đi rồi. Trần Thiệu cũng rời đi ngay sau đó.
Đây là mùa hè nóng nhất ở Yển Thành trong những năm gần đây, không khí ngột ngạt làm cho người ta khó thở, như mùa hè đốt cháy chính mùa hè vậy.
Trần Điệp buộc tóc đuôi ngựa lên cao để lộ cần cổ dài như thiên nga trắng. Trần Thiệu nhìn cô một lát, cẩn thận nhớ lại dáng vẻ đen mặt vừa rồi của Văn Lương, anh ta vui vẻ đến nỗi tay kẹp điếu thuốc hơi run: “Mẹ kiếp, tôi quen Văn Lương gần hai mươi năm rồi nhưng chưa từng thấy biểu cảm giống vừa rồi của cậu ta. Mẹ nó quá sảng khoái.”
Trần Điệp hỏi: “Anh quen anh ta?”
Hỏi xong cô liền nhớ tới, bọn họ đều là những công tử gia thế, giữa hai người hẳn là có quen biết.
“Cấp 1, cấp 2, cấp 3 còn có đại học.” Trần Thiệu vẩy vẩy tàn thuốc, “Tôi và cậu ta đều là bạn học, có điều hai năm trước khi cậu ta học xong đại học đã bị cha cậu ta đưa vào quân đội.”
Anh ta rất thiếu ý thức bảo vệ môi trường ném thuốc lá sang một bên, nhấc chân đạp lên để dập tắt, cảm khái nói: “Oán hận chất chứa rất sâu. Cậu ta từ nhỏ đã có gương mặt ngông cuồng kiêu ngạo, ai mẹ nó nhìn có thể ưa được chứ.”
Trần Điệp thu hồi tầm mắt, không để ý tới anh ta. Cho dù không ai để ý đến thì cũng không làm ảnh hưởng đến Trần Thiệu, anh ta chỉ chỉ cổ mình, nói: “Nhìn thấy vết sẹo này không? Tên súc sinh để lại vết sẹo trên chiếc cổ quý giá của tiểu gia đây chính là Văn Lương đó.”
“…”
Đi tới bên cạnh gara, Trần Thiệu chỉ vào xe của mình: “Tôi đưa em về nhé?”
Trần Điệp thật sự mệt mỏi, nói cảm ơn rồi lên xe.
Cô dựa lưng vào ghế xe, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cảnh vật đang chuyển động như con thoi ngoài cửa sổ.
Những tòa nhà cao tầng, những con đường cao tốc. Cô đã sống ở đây sáu năm, đều trải qua bên cạnh Văn Lương.
Trần Điệp nhìn một hồi, bình tĩnh xoay đầu.
Trần Thiệu lải nhải suốt cả đường, đưa Trần Điệp đến tiểu khu của cô, rụt cổ thò đầu nhìn một lát, rất khinh bỉ nói: “Em ở đây à?”
“…”
Tiểu khu của Hạ Anh cũng không kém chứ?
Trần Điệp lạnh nhạt: “Ừm, cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
“Đợi chút.” Trần Thiệu giữ chặt cô lại, nghiêng người từ ghế sau cầm một túi tài liệu ném lên đùi cô: “Tiết mục trước đó của em.”
Trần Điệp cầm lên. Là một chương trình tạp kỹ ẩm thực ngoài trời. Cô làm khách mời, chỉ tham gia một phần kỳ cuối cùng.
Chương trình có tổng cộng năm khách mời cố định, ba người là idol lưu lượng trẻ tuổi hot nhất hiện nay, hai người còn lại là nghệ sĩ tạp kỹ. Hai người này là diễn viên lớn tuổi nổi tiếng nên tính tình hơi tệ.
Ánh mặt Trần Điệp đặt ở một cái tên phía trên – Tề Thừa.
“Cái này không phải…”
“Đúng vậy, nam chính trong bộ phim kia của em. Dù sao sau này cũng phải hợp tác, trước tiên làm quen một chút.” Trần Thiệu lúc nói chuyện công việc đứng đắn hơn rất nhiều.
“Được.”
Trần Điệp nghiêm túc nói cảm ơn anh ta rồi xuống xe.
—
Tuần sau, Trần Điệp lên máy bay đến địa điểm ghi hình chương trình. Trần Thiệu sắp xếp cho cô một người đại diện kiêm trợ lý, tên là Phương Nguyễn, lớn hơn cô mấy tuổi, khuôn mặt như búp bê nhưng làm việc rất nghiêm túc.
“Lúc trước em đã xem qua <Dã ngoại Trù Thần> chưa?” Phương Nguyễn hỏi.
“Hai ngày trước em đã xem rồi ạ.”
Phương Nguyễn ngồi vào ghế thương gia, duỗi chân duỗi lưng: “Hôm qua công ty mở hội thảo về em, xác định hình tượng của em chính là hoa khôi lạnh lùng của học viện bốn năm trước. Chúng ta coi trọng danh tiếng, vừa mới ra trường không đi theo con đường hắc hồng. Sau khi vào tổ chương trình em phải chú ý lời nói và hành động, người mới kiêng kỵ nhất chính là quá nịnh nọt, chiếu lên màn hình khán giả đều có thể nhận ra đấy.”
Trần Điệp nghĩ thầm thì ra công ty của Trần Thiệu hoạt động rất chuyên nghiệp và ngay thẳng. Xuống máy bay, ngồi xe buýt đến thẳng địa điểm quay phim, Phương Nguyễn lại dặn dò vài câu. Trần Điệp xuống xe tiến vào khu vực quay chụp. Cô mặc trang phục thoải mái, sạch sẽ, tay áo ngắn quần bút chì màu xanh nhạt, đẹp nhưng không hề phô trương. Tất cả mọi người trong ê-kip chương trình đã biết trước hôm nay cô sẽ đến, tự nhiên biểu hiện vô cùng nhiệt tình thân thiết trước ống kính.
Trần Điệp tự giới thiệu bản thân. Mọi người đang chuẩn bị đi nấu cơm, chương trình lấy dã ngoại nguyên sinh hoang dã cùng với cuộc sống chậm làm điểm thu hút. Nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày đều là tự túc thông qua câu cá hái rau thu được.
“Như vậy đi, Vân Hi đi xung quanh nhặt đá, kiếm một ít củi, buổi tối chúng ta lấy đá cuội nấu nướng.” Hà Thịnh lớn tuổi nhất nói: “Thành viên mới của chúng ta là Trần Điệp và Tề Thừa cùng nhau đi bắt cá, những người khác đi ra sau núi hái rau.”
“Được.” Tề Thừa lên tiếng đầu tiên.
Trần Điệp ngước mắt nhìn anh một cái.
Lần trước gặp anh trong hội thảo kịch bản, lúc ấy anh đội mũ đeo khẩu trang, toàn bộ là mặt mộc, hôm nay lên chương trình thì có trang điểm nhẹ nhàng, tóc cũng cắt ngắn hơn. Mọi người phân công nhau làm việc.
Tề Thừa đưa một cái giỏ tre cho Trần Điệp.
“Cảm ơn.” Trần Điệp ôm trước ngực, hỏi: “Chúng ta đi đâu bắt cá?”
“Dòng suối nhỏ phía trước.” Tề Thừa lại cầm hai cái túi đi qua, “Bắt cá là thú vị nhất rồi. Đi thôi, tôi dạy cô.”
Nơi này có môi trường rất tốt, đường núi và ruộng bậc thang lượn vòng, màu vàng và màu xanh đan xen lẫn nhau, dòng suối chảy ra từ giữa hai ngọn núi, rất giống với thị trấn nhỏ mà Trần Điệp từng sống trước đây.
Hai người đi dép lê, xắn ống quần lên. Tề Thừa dẫn đầu trèo xuống dòng suối nhỏ, nước suối lạnh lẽo ngập đến mắt cá chân, thời tiết mùa hè nên như vậy rất thoải mái. Dòng suối trong vắt nhìn thấy đáy, có thể nhìn xuyên qua thấy những con cá nhỏ trong đó.
“Cô xem, bắt cá là cầm lấy cái túi chậm rãi như này, không được nóng nội.” Tề Thừa vừa nói vừa làm mẫu cho cô, cầm cái túi từ từ cất bước đi, ngay sau đó nhanh chóng chụp lấy.
Cá chạy mất.
Trần Điệp bật cười, Tề Thừa gãi đầu, cười nói: “Thật xấu hổ, vừa nãy còn dạy cô nữa.”
Trần Điệp quét mắt qua, nhìn Tề Thừa kêu lên, lấy cái túi từ trong tay anh rồi vươn cánh tay tới gần. Con cá nhỏ đang nhảy lên nhanh chóng vẫy cái đuôi, bắn mấy giọt nước vào mặt Trần Điệp.
“Thật giỏi nha Trần Điệp!” Tề Thừa trợn to mắt, nắm lấy đuôi cá bỏ vào cái giỏ tre và nói: “Cô là khách mời duy nhất trong nhiều kỳ khách mời mà có thể xuống sông bắt được cá nhanh như vậy, lợi hại quá.”
Trần Điệp cười cười, vừa đuổi con cá vừa nhìn về phía Tề Thừa: “Khi còn nhỏ tôi ở với cha mẹ làm nghề đánh bắt cá, trước kia từng bắt cá, không nghĩ bây giờ còn có thể.”
Câu trả lời này vượt ra khỏi dự đoán của Tề Thừa. Anh ở trong giới giải trí một thời gian rồi, ánh mắt nhìn người cũng từ từ được rèn luyện. Khí chất trên người Trần Điệp hiển nhiên không phải là người được nuôi dưỡng ra từ một làng chài nhỏ mộc mạc, anh còn nghĩ cô là thiên kim nhà giàu đến giới giải trí trải nghiệm cuộc sống.
“Chẳng trách, như vậy tôi cũng không tính là quá mất mặt.” Tề Thừa trêu ghẹo nói: “Tâm phục khẩu phục.”
Bởi vì có Trần Điệp nên nhiệm vụ bắt cá hoàn thành rất nhanh.
Hai người dẹp đường quay lại khi những người khác còn chưa quay trở về.
Tề Thừa xem như chủ nhà, vào tủ lạnh trong bếp lấy hai chai nước giải khát đi ra.
Tề Thừa: “Đúng rồi, vừa nãy cô có thấy Vân Hi không?”
“Ừm.”
Vương Vân Hi, một đội trưởng nhóm nhảy, nổi tiếng với vẻ gợi cảm.
“Trong cô ấy diễn vai Bội Lạc.”
Trần Điệp nhớ lại kịch bản, Bội Lạc trong là nhân vật nữ tuyến hai, cùng với nhân vật của cô có rất nhiều cảnh diễn chung.
Nhưng cô nhớ rõ lần trước nữ diễn viên cùng cô diễn thử không phải Vương Vân Hi mà?
Trần Điệp nhíu mày, hỏi rất hàm ý: “Lúc hội thảo cô ấy không tới sao?”
Tề Thừa trả lời cũng rất hàm ý, nhẹ nhàng lướt qua camera trong phòng, bình tĩnh nói: “Thay cho người khác.”
Trần Điệp ngầm hiểu, đại khái chắc là tư bản đầu tư phía sau muốn đổi người.
Cô cũng không có phản ứng gì lớn, gật gật đầu rồi đi qua.
Bóng đêm dần dần buông xuống, mọi người đã trở về đầy đủ và bắt đầu nấu bữa tối. Bởi vì là kỳ cuối cùng, nên toàn bộ bầu không khí đều được tạo ra rất thương cảm. Trần Điệp yên lặng ngồi bên cạnh uống sữa.
Cô không phải là người có tính cách gần gũi, sẽ không chủ động tiếp lời, nhưng cũng may mọi người đều quan tâm cô, ngoại trừ Vương Vân Hi ai cũng cùng cô nói chuyện phiếm vài câu để giảm bớt lúng túng. Ngày hôm sau chính thức kết thúc, ê-kip chương trình còn đặc biệt kết hợp thêm cả những cảnh quay lúc mỗi người bọn họ rời đi.
Phương Nguyễn ngồi trong xe công ty chờ cô, thấy cô liền hỏi: “Ở chung cùng mọi người thế nào?”
Hôm qua Trần Điệp nghỉ ngơi không tốt, ngáp một cái: “Cũng được.”
“Em thật sự coi đây là đi du lịch?” Phương Nguyễn bất đắc dĩ nói.
Trần Điệp suy nghĩ một chút về chuyện xảy ra ngày hôm qua, không khó đoán nội dung lên sóng sẽ được chỉnh sửa theo hướng nào, lại nói: “Ở chung với Tề Thừa cũng được.”
Phương Nguyễn gật đầu hài lòng: “Không ở chung với ai không tốt sao?”
“Vương Vân Hi.”
Trần Điệp dừng lại một chút. Tối hôm qua lúc nghỉ ngơi hai cô gái đương nhiên là ở cùng một phòng, trong phòng ngủ của con gái không có camera giám sát, Vương Vân Hi liền hoàn toàn lộ ra dáng vẻ chân thật.
Cằm nâng sắp chạm đến trời luôn rồi. Phương Nguyễn nhíu mày, có lẽ là hiểu rõ tác phong của Vương Vân Hi, không nói nhiều: “Lát nữa chị sẽ liên hệ với tổ làm chương trình, không chỉnh sửa clip theo hướng xấu.”
Vài ngày sau Trần Điệp tham gia lớp học biểu diễn do công ty sắp xếp. Không giống như các lớp học diễn xuất của trường, giáo viên biểu diễn của công ty trực tiếp hướng dẫn cô nắm bắt hình ảnh và diễn biến của nhân vật dựa trên kịch bản của.
<Dã ngoại Trù Thần> có lịch phát sóng hàng tuần.
Một tuần sau là phát sóng kỳ cuối cùng. Bởi vì có ba ngôi sao lưu lượng tham gia nên rating chương trình rất tốt, mà kỳ cuối cùng cũng đã làm đủ các công tác tuyên truyền rồi.
Còn chưa phát sóng đã chiếm #3 hotsearch.
Không thể không nói Trần Thiệu cho cô cơ hội lần này quả thật là đáng quý. Chương trình phát sóng, mọi người đều chú ý đến Trần Điệp.
[Chờ một chút, vị tỷ tỷ này là ai vậy, trước kia hình như chưa từng thấy qua?]
[Giới giải trí có nhân vật như này ư, diện mạo đúng là chuẩn gu của tôi!!]
[Đây là vị thần tiên nào đây?]
[Tôi nhớ ra rồi! Có phải lúc trước từng có một cuộc thi giữa các hoa khôi của các trường đại học, hoa khôi của Học viện điện ảnh đạt quán quân có đúng không? Chuyện mấy năm trước rồi, tôi nhớ rõ trong tên hoa khôi đó cũng có một chữ “Điệp”, bộ dạng xinh đẹp khiến ai ai cũng phải ghen tị.]
[Tôi cảm thấy vẫn là Vương Vân Hi phù hợp với thẩm mỹ của tôi, trên sân khấu thật sự đẹp nha.]
[Nói nhỏ nè, tôi cảm thấy khí thế của người mới này hoàn toàn không thua kém Vương Vân Hi.]
….
Đây là màn mở đầu của chương trình, đến phần bắt cá của Trần Điệp với Tề Thừa thì khác.
Trần Điệp đoán được tổ chương trình chắc chắn có chỉnh sửa hậu kì trong đoạn clip đó, nhưng không ngờ lại có thể phát triển đến một hướng hoàn toàn khác như vậy. Lồng ghép BGM(*), phối hợp động tác mờ ám phát đi phát lại, khiến toàn bộ bầu không khí giữa hai người ngập tràn bong bóng màu hồng. Cô nhớ rõ ràng hôm đó bọn họ cả ngày cũng không nói với nhau được mấy câu nhưng không ngờ lại có thể bị cắt ghép chỉnh sửa thành quan hệ phối hợp ăn ý như vậy.
(*BGM: Background music: nhạc nền.)
[? Chuyện gì vậy, đến cọ nhiệt Tề thần của tôi?]
[Khuyên tổ tiết mục làm người, đã kỳ cuối rồi còn muốn làm ra loại chuyện xấu này.]
[Tôi thu hồi câu nói: Người mới này so với Vương Vân Hi càng đẹp hơn.]
[Người này có bối cảnh như thế nào vậy, từ trước đến giờ chưa từng nghe nói đến, tự nhiên xuất hiện lần đầu đã tham gia “Dã ngoại Trù Thần”, còn bám theo Tề Thần?]
[Thuần túy là chương trình hồng phấn, thật ra rất có cảm giác couple đó, chương trình này xào couple bừa bãi cũng không phải lần đầu tiên, nhìn đẹp mắt cũng không phải không tốt.]
[Không thể, không ai được phép nhúng chàm Tề thần của tôi.]
Khi tiết mục phát sóng, tài khoản Weibo bỏ không nhiều năm của Trần Điệp có số fans tăng chóng mặt.
Sau khi ký hợp đồng với công ty, tài khoản Weibo của cô liền giao cho công ty xử lý. Trước khi chương trình phát sóng còn chuyển tiếp bài đăng tuyên truyền Weibo chính thức của.
Số bình luận bên dưới weibo cũng tăng lên không ngừng.
Dù sao cũng không phải tất cả fan của chương trình đều là fan của Tề Thừa, vẫn có không ít kẻ nghiện sắc đẹp nguyện quỳ gối dưới váy hoa của Trần Điệp.
[Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô tỷ tỷ nhìn tui đi!]
[Chị gái thật sự quá đẹp, vừa gợi cảm vừa lạnh lùng, bắn trúng tim tôi rồi.]
[Trực tiếp mất sạch ngôn từ.]
[Trần Điệp tỷ tỷ tôi tới trước, chỉ có mình chị mới có thể tùy ý chà đạp em!!!]
[Xương quai xanh của chị thật sự có thể đựng nước được đó, nếu tôi uống nước này nhất định có thể ngàn năm vạn năm cũng không già.]
Trần Điệp: “…”
Mỗi người đều vỗ tay tung hô vô cùng trôi chảy.
***
Bên kia, mọi người đều nghe đồn về toàn bộ quá trình Văn Lương bị bỏ rơi. Từ trước đến nay chỉ nghe nói Văn Lương kim ốc tàng kiều, anh cũng chưa bao giờ dẫn người ra ngoài cho mọi người gặp mặt, nhưng tình cảm có vẻ thật sự rất tốt. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy Văn Lương gọi điện cho vị “Linh Linh” kia, giọng điệu đều khác hẳn lúc bình thường.
Nhóm người bọn họ thích chơi đùa, ít nhiều cũng có người theo chủ nghĩa không kết hôn. Khí chất trên người Văn Lương cảm giác cũng không hợp với từ “kết hôn”, hơn nữa hiện tại còn đang nắm thực quyền của tập đoạn Ôn Viễn, càng không cần lo lắng sau này bị gia đình sắp xếp hôn nhân.
Bọn họ vốn tưởng rằng hai người kia cứ vậy mà ân ân ái ái. Cho dù ngày nào đó nghe nói Văn Lương chơi chán rồi thì mấy năm nay vị kim ốc kia cũng đã nhận được không ít.
Nhưng trước nay chưa từng nghĩ đến chuyện Văn Lương sẽ bị người ta bỏ rơi.
Dung mạo người con gái tinh xảo rực rỡ đến chói mắt, thẳng thắn dứt khoát nói lời tạm biệt. Mặc dù cuối cùng Văn Lương không hề biểu hiện ra bất kỳ ý tứ níu kéo nào, nhưng dáng vẻ của cô gái kia thật sự quá tiêu sái, càng có vẻ giống như Văn Lương là người bị bỏ rơi.
Mấy ngày sau mọi người cũng không dám ở trước mặt Văn Lương nói gì thêm, sợ đụng gì đó đến vị sếp tổng này, chọc anh tức giận.
Có điều dần dần cũng phát hiện ra, Văn Lương tựa như không hề để trong lòng. Ăn nhậu chơi bời vẫn như bình thường, tính tình vẫn y như cũ. Cho nên kim ốc tàng kiều nhiều năm như vậy có thể xem là gì chứ?
***
Buổi tối, Tiêu Thức gọi Văn Lương cùng đi ăn cơm.
Mấy ngày nay Văn Lương chưa quay về biệt thự Tây Giao, gần đây toàn ở lại chung cư gần công ty, cũng không có ai chuẩn bị bữa tối nên đồng ý.
Dì Trương đã từng đề nghị, bà có thể đến chung cư chuẩn bị cơm nước cho anh nhưng không biết Văn Lương xuất phát từ suy nghĩ nào mà vẫn để bà làm tại biệt thự như cũ.
Tiêu Thức dẫn theo em gái ruột của mình đến. Tiêu gia thực sự cưng chiều cô gái này, khoảng thời gian trước vừa tổ chức lễ trưởng thành, Văn Lương đã từng gặp qua.
“Xin chào anh Văn Lương.” Tiêu Tuyên Dật nhìn thấy anh liền vẫy tay chào hỏi, Văn Lương thản nhiên đáp một tiếng.
Mấy ngày nay anh vội đến quên trời quên đất, hạng mục lúc trước cướp được từ tay Trần Khoa cũng phải lập tức chuẩn bị khởi công.
Anh ngồi xuống, tùy tiện gọi mấy món, cởi nút áo sơ mi ra, lại nới lỏng cà vạt, cả người mang dáng vẻ lười biếng ngồi xuống.
“Kem không cần, thay vào đó là nước ép dưa hấu đổi thành nhiệt độ bình thường.” Tiêu Thức nói với người phục vụ bên cạnh.
Tiêu Tuyên Dật lập tức tức giận: “Dựa vào cái gì mà không cần kem, nóng như vậy cũng bắt em uống đồ uống nhiệt độ thường.”
Tiêu Thức ấn Tiêu Tuyên Dật trở lại chỗ ngồi, gật đầu ý bảo người phục vụ đã gọi món xong, nghiêng đầu nói: “Hôm qua ai còn bị cảm chảy nước mũi, bẩn chết.”
Tiêu Tuyên Dật cãi lại vài câu cũng không thể thay đổi được, vì thế tức giận ngồi trở về, lấy điện thoại di động ra chơi. Văn Lương và Tiêu Thức thuận tiện trò chuyện vài câu.
Bỗng nhiên Văn Lương nghe được một âm thanh quen thuộc, đến từ điện thoại di động của Tiêu Tuyên Dật. Vẻ mặt anh hơi trầm xuống, ngước mắt nhìn qua. Khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc xuất hiện trên màn hình, dưới ánh mặt trời lộ ra ánh sáng trắng, vẻ mặt nhu hòa khiêm tốn chào hỏi những người khác, tự giới thiệu: “Tôi là Trần Điệp.”
Ánh mắt Tiêu Thức cũng nhìn tới. Dáng vẻ của cô gái kia có thể khiến người ta liếc mắt nhìn một cái liền không khỏi ngạc nhiên, Tiêu Thức nhận ra rồi sửng sốt.
Tiêu Tuyên Dật nghiêng đầu nhìn anh, cười nói: “Có phải anh thấy người ta xinh đẹp nên thích không?”
Tội danh này quá lớn.
Tiêu Thức lập tức nói: “Thích cái rắm.”
“Không xinh đẹp à?” Tiêu Tuyên Dật không nhận ra vấn đề gì, nghĩ nghĩ một chút, khinh bỉ nói: “Đàn ông các anh khẳng định đều thích Vương Vân Hi, cái loại gợi cảm quyến rũ. Nhưng em cảm thấy cô ta rất khác, chắc chắn đằng sau làm nhiều trò không tốt đẹp gì, cũng không thèm trò chuyện với tỷ tỷ xinh đẹp này một chút.”
Đây là cái gì với cái gì. Tiêu Thức căn bản không biết tên người mà cô nhắc đến.
Anh giương mắt nhìn Văn Lương, rồi thu hồi tầm mắt, giảm hẳn sự hứng thú. Nếu không phải ngày đó đã tận mắt nhìn thấy Trần Điệp, anh thật sự còn tưởng hai người không hề quen biết nhau.
Đồ ăn được mang lên. Tiêu Tuyên Dật nâng đĩa mì ý của mình lên rồi tiếp tục xem.
Sau khi kết thúc phần tự giới thiệu, chính là cảnh Tề Thừa dẫn theo Trần Điệp đi bắt cá bên dòng suối. Vì vậy trong phòng ăn liên tục vang lên câu hát ngọt ngào “Anh nghĩ rằng anh đã dần dần thích em bởi vì anh đã có được dũng khí của tình yêu” của BGM cùng với đó hình ảnh phát ra khiến người ta đau mắt. Mỗi lần BGM phát lại, trái tim Tiêu Thức khẽ nảy xuống một phần. Vị Diêm Vương ngồi đối diện kia sắc mặt dần dần trầm xuống, những bình tĩnh tựa như không quen vừa rồi đã bay sạch. Cuối cùng khi BGM vang lên một lần nữa, Tiêu Thức đã vươn tay tắt điện thoại làm màn hình đen thui.
“Em bao nhiêu tuổi rồi? Trong lúc ăn cơm còn xem video, đã thế xem video còn làm ồn bên ngoài. Tiêu Tuyên Dật em có phép tắc không hả?” Tiêu Thức chỉ vào cô mắng vài câu.
“…Em quên mang tai nghe!”
“Vậy về nhà rồi xem.”
“…”
Tiêu Tuyên Dật hoàn toàn là fan cứng của chương trình hồng phấn, vừa rồi nhìn trai tài gái sắc cười với nhau cô liền nhịn không được, cuối cùng thỏa hiệp: “Em im lặng xem không âm thanh được không?”
Tiêu Thức: “…”
Được rồi, không âm thanh còn bớt kích thích hơn một chút.
Ánh mắt Văn Lương có thể nhìn thấy hình ảnh trong điện thoại của Tiêu Tuyên Dật.
Trần Điệp mặc quần áo đi bắt cá rộng rãi thoải mái không thấm nước, ống quần xắn lên một đoạn, tóc đuôi ngựa gọn gàng buộc phía sau, nói chuyện cười đùa với tên đàn ông Tề Thừa kia.
Lúc chưa tắt tiếng, Văn Lương còn nghe được câu: “Khi còn bé cha mẹ tôi làm nghề đánh bắt cá.” khiến anh hoảng hốt trong nháy mắt. Anh là người rất ít nhớ lại quá khứ, ấn tượng với Trần Điệp hầu như chỉ dừng lại ở thời điểm hiện tại, mà câu nói kia lại kéo anh về sáu năm trước, Trần Điệp đến từ một thị trấn nhỏ. Lần đầu tiên gặp cô, cô không phải đã có khí chất quý phái như bây giờ, đi đến đâu cũng có thể trở thành tiêu điểm. Khi đó cô cũng xinh đẹp nhưng là kiểu xinh đẹp nhút nhát sợ sệt, không mang tính công kích.
Khi Văn Lương đi tới trước mặt cô hỏi cô có đi theo anh hay không, Trần Điệp mở to đôi mắt tròn xoe như nai trong trẻo, lẳng lặng nhìn anh, vừa mờ mịt vừa có phần sợ hãi, sau đó cô gật đầu “Muốn”. Giống như một con mèo hoang tội nghiệp.
Dường như Văn Lương đã quên mất dáng vẻ Trần Điệp trước kia như thế nào, nhưng ánh mắt đó lại thủy chung khắc sâu trong lòng anh.
Trong tiềm thức, anh đã cho rằng ngay từ lần gặp đầu tiên Trần Điệp đã không hề đề phòng đi theo anh, nhiều năm như vậy vẫn luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, làm thế nào cô có thể thực sự rời khỏi cuộc sống của mình được.
Cho nên anh để dì Trương vẫn làm việc trong biệt thự như cũ, cao cao tại thượng chờ Trần Điệp một ngày nào đó không chịu được nữa, ngoan ngoãn như một con mèo hoang quay lại xin anh tha thứ. Cho đến thời điểm này, cuối cùng anh mới hiểu được câu nói của cô: “Tôi không muốn làm một con mèo được anh nuôi nữa.”
Trần Điệp cho đến bây giờ cũng không phải là mèo con yếu đuối gì, không cần dựa vào sự sủng ái vui vẻ của chủ nhân. Lần đó ở nhà ga, cô chỉ mất hai giây để vứt bỏ hết đám người thân cùng huyết thống phía sau, đi theo người xa lạ như anh. Anh nên biết, Trần Điệp mười sáu tuổi cũng không phải là mèo con mà là một con báo bị thương chồng chất đã thu hồi móng vuốt sắc bén. Trong sáu năm con báo nhỏ đã cải trang thành một con mèo ngay bên cạnh anh. Nhưng cô không phải không thể rời khỏi được, cô có móng vuốt sắc bén của báo hoa mai, chỉ cần một ngày nào đó cô muốn rời đi, cô cũng có thể có khả năng sẽ không quay đầu lại. Giống như bây giờ, cô vẫn có thể lấp lánh tỏa sáng ở một nơi không có anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT