Giữa mùa hè, không khí ngột ngạt bất thường, gió nóng thổi vào mặt ước chừng có thể trực tiếp làm tan chảy hết tất cả các lớp trang điểm.
Vùng ngoại ô phía tây cách xa giao thông công cộng, Trần Điệp kéo vali, bắt taxi đến ga tàu điện ngầm gần nhất. Chóp mũi ướt đẫm mồ hôi, những sợi tóc lòa xòa trước trán, dính ướt trên má.
Cô vốn định làm theo hợp đồng, chờ ngày mai chính thức tốt nghiệp, cô sẽ từ biệt thự dọn ra.
Nhưng hôm qua Văn Lương nói một câu “Vậy bây giờ em còn ngủ chung với tôi làm gì?”, khiến cô không thể ở lại dù chỉ một khắc. Vì vậy đợi đến khi Văn Lương ra ngoài vào buổi sáng cô nhanh chóng bắt đầu thu dọn hành lý.
Quyết định này thực hiện quá bốc đồng, thậm chí cô còn không có nhà để thuê.
Ngồi tàu điện ngầm tới trạm Thừa Hợp thì xuống. Đi ra khỏi ga cô đã thấy Hạ Anh dừng xe ở ven đường chờ mình.
Hạ Anh thấy cô đi ra thì chạy tới: “Ôi trời đã xảy ra chuyện gì đây, số điện thoại gọi cho tớ không phải của cậu sao? ”
Trần Điệp lấy điện thoại ra cho cô xem: “Hết pin rồi, mượn. ”
Hôm qua cãi nhau một trận, cũng không nhớ sạc pin.
“Tớ còn tưởng cậu bị bắt cóc rồi!” Hạ Anh vỗ đùi một cái, bỗng nhiên chú ý tới dấu vết mơ hồ trên gương mặt cô, yên tĩnh, “Cậu khóc à?”
“Chia tay rồi.” Trần Điệp nói.
Hạ Anh sửng sốt.
“Đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa, nên chia tay.” Trần Điệp nhún vai nói tiếp: “Tối nay phải ở nhờ nhà cậu rồi, tớ chưa kịp thuê nhà.”
Hạ Anh há miệng, vỗ vỗ đầu cô: “Không có việc gì, cậu muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu!”
Trần Điệp cười cô: “Tớ tự mình dọn ra ngoài, nhưng biểu tình của cậu lại nghiêm trọng như thể tớ bị bỏ rơi vậy.”
Hạ Anh rất không nể mặt cô: “Biểu cảm của cậu bây giờ không giống như bị bỏ rơi, mà giống như bạn trai đã chết.”
Hạ Anh nói xong, chủ động lấy vali cho Trần Điệp: “Lên xe đi.”
***
Hạ Anh sống một mình ở cảng Thế Kỷ, rộng 140 mét vuông. Trần Điệp vào ở vẫn rất thoải mái, chẳng qua Hạ Anh ngay cả phòng ngủ thứ hai cũng không bố trí một chút.
Vừa về đến nhà, cô vội vàng lấy chăn đệm dự phòng ra phơi nắng.
Trần Điệp: “Cậu để đó đi, lát nữa tớ tự làm một tí là được.”
“Không có gì, buổi trưa chúng ta ăn gì đây?”
“Ăn gì cũng được.”
Hạ Anh nói: “Vậy cậu xem trong tủ lạnh có gì không?”
Sau khi Trần Điệp sạc điện thoại thì mở tủ lạnh ra. Vô cùng phù hợp với thiếu nữ sống một mình, nguyên liệu nấu ăn cái gì cũng không có, trong tủ chỉ đầy đồ uống có ga.
Trần Điệp lục lọi nửa ngày mới lấy ra được một gói mì, kiểm tra ngày tháng.
“Nấu mì đi?”
Hạ Anh gật đầu: “Được. ”
Trần Điệp bỏ tất cả mì vào nước đun sôi.
Những thứ này, cô đã biết làm từ khi còn ở nhà kia, từ sau khi ở cùng Văn Lương cô không còn cơ hội tự mình làm những việc này nữa.
Hạ Anh ở một bên dựa vào bàn: “Cậu dọn ra khỏi nhà bạn trai như vậy… Ầy, bạn trai cũ, phản ứng thế nào?”
“Anh ấy không biết. Lúc tớ đi anh ấy đã sớm đến công ty rồi.”
“Hả?” Hạ Anh không kịp phản ứng: “Vậy có chắc là anh ấy đến chỗ tớ tìm người không?”
“Không.”
Trần Điệp nhìn thời gian, có lẽ hiện tại Văn Lương đã biết. Cô lại nhìn về phía điện thoại di động đang sạc pin trên bàn, nhếch khóe môi: “Ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho tớ.”
Hạ Anh khó hiểu.
Hai người ở cùng một chỗ trong thời gian dài như vậy, làm sao có thể không có phản ứng gì đối với việc bạn gái đột nhiên rời đi chứ?
Ngay cả lúc trước cô ấy vừa phát hiện Hứa Chí Nhiên lừa dối, tức giận xấu hổ đồng thời cũng có xúc động muốn hỏi anh ta rốt cuộc là vì cái gì, cũng muốn hèn mọn hỏi đây có phải là giả hay không.
Trần Điệp múc mì ra.
Quan hệ giữa cô và Văn Lương là bất bình đẳng, mặc dù trong mắt người ngoài có lẽ cũng có thể nhìn ra Văn Lương đối với cô không tồi, nhưng loại không tồi này càng giống như một loại bố thí từ trên cao nhìn xuống.
Văn Lương đưa cô về nhà khi cô 16 tuổi.
Bố thí chỗ ở cho cô cùng với cuộc sống thoải mái, sau đó lại bố thí cho cô chút dung túng cùng thiên vị mà đối với người khác thì không có.
Nhưng tất cả mọi thứ không được xây dựng trên một mối quan hệ bình đẳng.
Thậm chí anh cho càng nhiều, mối quan hệ càng bất bình đẳng.
Chuyện cô đề xuất hợp đồng với anh, Văn Lương chỉ cảm thấy cô vì bị ủy khuất cho nên giống một tên hề nhảy nhót tìm cảm giác tồn tại trước mặt anh.
Hiện tại, cô không nói một tiếng chuyển ra ngoài, có lẽ Văn Lương chỉ cảm thấy rằng cô cũng đang náo loạn.
Cho nên sẽ không gọi điện thoại cho cô, giống như đối đãi với một thú cưng không nghe lời, chỉ chờ cô hiểu ra thì sẽ chán nản quay về.
***
Ngày hôm sau là lễ tốt nghiệp.
Đêm nay là lần đầu tiên sau sáu năm Trần Điệp chính thức rời khỏi Văn Lương. Không ngủ ngon như trong dự liệu của cô, đến khi trời sắp bình minh mới ngủ được.
Trong giấc ngủ vẫn còn bị Văn Lương làm phiền như cũ, thế nào cũng không thoải mái.
Lúc tỉnh giấc mới có 6h.
Cô mở vali ra.
Cô không mang theo quần áo của biệt thự, để lại những thương hiệu đắt tiền mà Văn Lương mua cho cô, chỉ mang áo quần rất đơn giản.
Lúc Hạ Anh ngáp rời giường thì nhìn thấy Trần Điệp đã sớm mua hai phần đồ ăn sáng từ dưới tầng về.
Áo sơ mi trắng đi kèm với quần jean.
Hạ Anh mở to hai mắt: “Cậu định ăn mặc như thế đi dự lễ tốt nghiệp sao?”
“Nếu không thì sao?”
“Đây là lễ tốt nghiệp! Cậu sẽ lên sân khấu để phát biểu! Cậu mặc như vậy chẳng phải quá khiêm tốn à?”
Trần Điệp cười: “Tớ cao giọng để làm gì?”
“Không được. Cậu chính là hoa khôi trường, chúng ta phải ngẩng cao đầu mà tốt nghiệp.” Hạ Anh không đồng ý, lập tức chạy về phòng ngủ của mình chọn một bộ quần áo kén dáng nhất đồng thời cũng làm nổi bật dáng nhất đi ra.
Ngay cả mác cũng chưa kịp xé.
Lúc trước khi đi dạo phố, Hạ Anh đã nhìn trúng bộ quần áo này nên lập tức mua về, nhưng sau đó lại không tìm được cơ hội mặc.
Một chiếc váy với đai đeo màu rượu vang đỏ có những đường loe đẹp mắt.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng người mặc không hợp thì ngược lại sẽ bị quần áo đè xuống. Hạ Anh vẫn luôn không dám mặc, cứ vậy để ở trong tủ quần áo.
Trần Điệp không lay chuyển được cô, đành phải thay váy.
Chiếc váy này dài đến giữa đầu gối, phía dưới là một đôi chân bằng ngọc ngà, chân cô cực kỳ đẹp, thon gầy trắng nõn, gân rất cao, đường cong lưu loát co dãn.
Hai xương quai xanh có thể tạo thành ao nuôi cá, lõm sâu vào, tóc đen và da trắng, xa cách nhưng hấp dẫn.
Lễ tốt nghiệp và lễ kỷ niệm 80 năm thành lập trường gần như diễn ra cùng lúc. Trường học được treo đầy lá cờ nhỏ viết kỷ niệm 80 năm, làm rất náo nhiệt.
Trần Điệp là người đứng đầu khoa biểu diễn, trong lễ tốt nghiệp với tư cách là người đại diện lên phát biểu.
Sau khi phát biểu, cô bước xuống từ sân khấu, đi đến bên giáo viên hướng dẫn.
Ứng Thư hỏi: “Nghe nói em đã ký hợp đồng diễn vai chính trong《Trâm hoa》rồi?”
“Vâng.”
“Khi nào thì vào đoàn?”
“Đầu tháng sau ạ, còn khoảng nửa tháng nữa.”
Ứng Thư vỗ vỗ bả vai cô, vui mừng nói: “Không tồi, là một khởi đầu tốt. Đứa nhỏ này tôi tin tưởng em chắc chắn sẽ thành công.”
Trần Điệp cười: “Hy vọng là vậy.”
Sự thật chứng minh, chiếc váy Hạ Anh chọn cho cô là một quyết định đúng đắn. Hình ảnh Trần Điệp tốt nghiệp phát biểu trên sân khấu bị người ta chụp đưa lên diễn đàn trường, đã xây nhà cao tầng.
[Wowwwwww đàn chị thật sự rất đẹp!]
[Trần Điệp quả thực là gu của tôi.]
[Hoa khôi là sinh viên khoa biểu diễn nhỉ. Các cô ấy nhiều người đều rất trâu bò, ngoại trừ những người mang theo lưu lượng còn có mấy người đã đi quay phim rồi. Vì sao hoa khôi trường không có động tĩnh gì chứ?]
[Những bông hoa đẹp lại cao sang như thế này khẳng định chỉ đến hưởng thụ nhân gian thôi.]
[Hoa khôi từ năm nhất đã hot với tấm ảnh chân dung kia rồi. Sau đó có kịch bản nữ chính tìm tới cô ấy, ở lớp chuyên ngành nhan sắc cùng khí chất đều coi như thứ nhất, nếu đồng ý đi diễn thì sớm đã nổi tiếng.]
[Chỉ là tính khí này dám ở trước mặt bao nhiêu người tát người khác, vào giới giải trí chắc sẽ sớm bị phong sát.]
[Bạn trai người ta lợi hại nha, lái Bugatti mấy chục triệu, trực tiếp bỏ tiền đầu tư đóng phim cũng không thành vấn đề.]
[Tôi muốn có bạn trai như thế này, chỉ muốn không làm mà hưởng.]
Một lát sau, có người trả lời bài viết, thay đổi hướng đi của bài viết kia.
[Vừa rồi trong lễ tốt nghiệp, tôi đứng bên cạnh hoa khôi trường và bạn cô ấy, nghe cô ấy nói chuyện chuyển nhà, hình như là chia tay với bạn trai?]
[Chia tay rồi ư?]
[Kinh ngạc luôn! Trần Điệp từ lúc mới nhập học đã nói có bạn trai đúng không?]
[Mẹ nó? Xin chúc mừng chị gái xinh đẹp đã trở thành tài nguyên chung của đông đảo cẩu độc thân!]
[? Tin tức này có chính xác không thế, bạn của tôi đã bắt đầu viết thư tình rồi này.]
[Cười chết với lầu trên, mặc kệ đúng hay không cũng không ảnh hưởng đến hoa khôi từ chối bạn cậu.]
[Thực tế mùa tốt nghiệp = mùa chia tay.]
…
***
Tập đoàn Ôn Viễn.
Hôm nay tất cả mọi người trong công ty đều có thể nhận ra tâm tình Văn tổng của bọn họ vô cùng không tốt, cho nên toàn bộ công ty đều mang áp suất thấp.
Mọi người làm việc rất cẩn thận, sợ đụng vào chỗ khó chịu của anh.
Văn Lương trầm mặc ngồi trước bàn làm việc.
Một lúc lâu sau, anh khép văn kiện lại, nhíu mày ấn huyệt thái dương, gọi điện nội tuyến gọi trợ lý.
“Văn tổng.” Chu Kỳ Thông bước vào.
Giọng nói của anh rất bình thản: “Trần Điệp có trở về không?”
Chu Kỳ Thông cúi đầu: “Bây giờ tôi hỏi.”
Anh ta gọi điện thoại cho dì Chu, nhận được câu trả lời rằng Trần Điệp không về biệt thự.
Chu Kỳ Thông căng thẳng, sợ Văn Lương nổi giận, giả bộ mạnh mẽ trấn định nói: “Trước mắt Trần tiểu thư không có ở nhà. Có cần tôi đi điều tra xem Trần tiểu thư ở đâu không?”
Văn Lương đen mặt.
Lúc anh không cười bộ dạng rất khủng bố, hơn nữa trên lông mày còn có vết sẹo kia.
Trong lòng Chu Kỳ Thông trống rỗng, nghĩ tới chuyện lần trước Văn tổng hỏi mình sau khi kết thúc buổi đấu thầu, chần chừ đề nghị: “Văn tổng, không bằng gọi điện thoại cho Trần tiểu thư xem, có lẽ có thể tháo gỡ hiểu lầm.”
Văn Lương khẽ cười một tiếng, không biết là trào phúng hay khinh thường.
Anh giơ tay lên, ý bảo Chu Kỳ Thông đi ra ngoài.
Chu Kỳ Thông gật đầu lập tức đi ra ngoài.
Văn Lương tựa lưng vào ghế văn phòng, cầm hộp thuốc lá rồi ngậm một điếu trong miệng hút.
Anh đã không có cảm giác khó chịu như vậy trong một thời gian dài.
Loại phiền não này bởi vì sự tình không khống chế mà ra khiến anh không có cách nào bình tĩnh.
***
Trần Điệp dự đoán rất chuẩn đối với phản ứng của Văn Lương.
Cho nên không nhận được tin tức hoặc tin nhắn của anh cũng sẽ không cảm thấy mất mát, ngược lại là một loại cảm giác thoải mái không thể nói ra.
Cô và Văn Lương đã ở bên nhau sáu năm.
Trong sáu năm qua, sự rung động ban đầu của cô với Văn Lương khiến cô phá vỡ phần chân chính thuộc về mình để phù hợp với anh, trộn lẫn với nhau, dần dần không còn là chính mình nữa..
Giống như một con mèo mà Văn Lương nuôi.
Đến bây giờ rốt cuộc là chính cô.
Lễ tốt nghiệp kết thúc, Trần Điệp là người cuối cùng ra ngoài.
Ánh mặt trời bên ngoài thật đúng lúc, làm cho không khí tràn ngập mùi vị ấm áp.
Cô đứng dưới ánh mặt trời, nheo mắt duỗi thắt lưng.
Lúc này điện thoại di động vang lên, là một số lạ, Trần Điệp nghe điện, đầu kia thông báo cho cô tới công ty giải trí Nhất Minh để phỏng vấn.
Mấy ngày trước, Trần Điệp đã gửi sơ yếu lý lịch cho mấy công ty giải trí. Dù sao cô cũng quyết định muốn vào giới giải trí, Trần Điệp không có kinh nghiệm nên một mình cô độc chiến đấu quả thực không khả quan.
Công ty giải trí Nhất Minh không phải là một công ty giải trí lâu đời, mà chỉ mới phát triển trong những năm gần đây. Tốc độ mở rộng quy mô rất nhanh, hơn nữa nghe nói dưới tay tổng giám đốc công ty còn có một công ty sản xuất phim điện ảnh và truyền hình, tài nguyên phong phú.
Sau khi ra khỏi trường, cô trực tiếp đi tàu điện ngầm đến Nhất Minh.
Người của bộ phận nhân sự phụ trách tiếp đón Trần Điệp là một người phụ nữ trẻ.
Trần Điệp mang theo tài nguyên điện ảnh《Trâm Hoa》của đạo diễn nổi tiếng vào công ty, các phương diện khác đều có điều kiện tốt, ký hợp đồng không phải là vấn đề.
Sau khi quyết định, bộ phận nhân sự nói với cô công việc tiếp theo cùng với việc sắp xếp người đại diện, công ty cần họp sau đó quyết định. Cô không ở lại công ty, sau khi nói lời tạm biệt thì trực tiếp xuống tầng.
Trần Điệp đứng trước cửa công ty, vừa mở ô ra, trước mặt có một người đàn ông đi tới.
Có chút quen mắt.
Trần Điệp nhìn anh ta, nhẹ nhàng híp mắt lại.
Người đàn ông cũng nhìn thấy cô, mỉm cười và nói: “Em gái!”
Trần Điệp: “…”
Cô nhớ ra rồi.
Trần Thiệu.
Người anh họ có đầu óc không được tốt lắm của cô.
Trần Điệp không có hứng thú dây dưa với nhà họ Trần, vừa quay đầu muốn rời đi, lại nghe Trần Thiệu hỏi: “Hôm nay tới đây ký hợp đồng sao?”
Trần Điệp dừng lại, quay đầu: “Làm sao anh biết?”
“Thật không khéo.” Trần Thiệu cười dịu dàng rút danh thiếp đưa cho cô, “Công ty này là của tôi.”
Trên danh thiếp được viết rất rõ ràng chủ tịch của Công ty giải trí Nhất Minh.
Trần Điệp nhìn lướt qua chữ trên danh thiếp, bỗng nhiên ý thức được cái gì: “Gọi tôi đến phỏng vấn ký hợp đồng, là quyết định của anh?”
“Coi như vậy đi.”
Trần Thiệu nhìn người em gái lưu lạc bên ngoài của anh ta, lông mày liễu đen nhánh hơi nhíu lại, trên mặt đánh một lớp phấn mỏng, dưới ánh mặt trời thêm phần rạng rỡ.
Lại một lần nữa cảm khái. Thật sự mẹ nó quá tiện nghi cho dã nhân Văn Lương kia rồi.
Trần Điệp nhíu mày: “Ý của Trần gia?”
“Làm sao có thể, công chúa Trần gia có thể đồng ý ư?” Giọng điệu Trần Thiệu khinh thường.
“Vậy thì tại sao?”
“Bởi vì em có giá trị đầu tư, có thể nhìn ra Văn Lương không bạc đãi em. Em so với Trần Thư Viện ngốc nghếch nhìn giống công chúa nhiều hơn, vả lại giới giải trí hiện nay đang thiếu loại hình tượng như em, tôi cảm thấy em có thể mang đến giá trị.”
Trần Điệp nhìn anh ta, cười khẽ: “Không có chút chân thành nào cả.”
Trần Thiệu dừng lại, một lát sau lại vui vẻ, cười đến nỗi thắt lưng khom xuống, cuối cùng dựa vào tường cười đến bả vai run lên không dừng lại được.
Trần Điệp cũng không biết rốt cuộc có cái gì buồn cười.
Cười xong, Trần Thiệu nhún vai: “Được rồi, đó chỉ là một phần lý do, chủ yếu là tôi quá nhàn rỗi.”
“……”
“Tôi cảm thấy Trần Thư Viện rất phiền, muốn tìm chút gì đó làm cô ta không thoải mái.”
Trần Điệp hỏi: “Cô ta làm gì anh?”
“Công chúa ngã một cái, đế giày cao gót làm xước chiếc xe mới của tôi, tôi chờ hơn nửa năm mới nhắc tới.”
“……”
Trần Điệp thừa nhận đây là một kẻ ngốc, không muốn phản ứng nữa, vừa định đi lại bị một tay ôm lấy bả vai.
“Nào, em gái, chúng ta đến thương lượng một chút, sắp xếp công việc tiếp theo.”
Trần Thiệu tựa hồ không ý thức đây chỉ là lần thứ hai anh ta gặp mặt em gái này, vô cùng thân thiết đưa người đến nhà hàng Tây đối diện công ty.
Trần Điệp không hiểu tại sao đã có chút tức giận.
Nhưng cuộc sống mấy năm nay khiến cô khó có thể ở nhà hàng Tây yên tĩnh cãi nhau với người khác.
Vì vậy, cô chỉ cau mày, thấp giọng: “Rốt cuộc anh tìm tôi để làm gì?”
“Ăn một bữa cơm.” Trần Thiệu vừa mở thực đơn ra vừa nói: “Vừa vặn vài ngày nữa có chương trình tạp kỹ có vị trí khách mời đặc biệt, trước khi em vào tổ, có thể tạo nhiệt độ trước.”
Trần Điệp sửng sốt, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có hoạt động, cũng không nghĩ tới Trần Thiệu cà lơ phất phơ như thế mà cũng có thể sắp xếp công việc.
Vị trí này vốn là một nữ thực tập sinh khác của công ty, chỉ là trước khi được ra mắt lại bị tung tin tức yêu đương, vì thế trực tiếp bị phong sát.
Trần Thiệu không giải thích nhiều, lật qua thực đơn, gọi nhân viên phục vụ tới gọi đồ ăn.
Vừa mới gọi xong ngẩng đầu lên, trước cửa nhà hàng Tây bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng quen thuộc.
Trần Thiệu “Yo” một tiếng, Trần Điệp ngẩng đầu, nhìn qua theo ánh mắt anh.
Mấy người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục giày da đi vào, toàn thân trang phục quyền quý.
Đi phía sau cùng là Văn Lương.
Khi anh ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại, dễ dàng thấy được vị trí của Trần Điệp.
Thần sắc anh như thường, ngón tay búng điếu thuốc, lại hít một hơi, ném vào gạt tàn trước bàn, sau đó sải bước đi tới.
Anh từ trước đến nay mục tiêu rõ ràng, xuyên qua mấy người vừa rồi đi đến trước mặt.
Mấy người phía trước hai mặt nhìn nhau, không kịp phản ứng.
Liền nhìn Văn Lương bước nhanh đến bên cạnh một người phụ nữ, nắm cổ tay cô kéo lên, ngồi vào trên sô pha bàn trống bên cạnh.
Ngay sau đó anh xách ghế lên, chân ghế ma sát trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai, vô cùng đột ngột trong hội trường đang phát nhạc du dương.
Mọi người đồng loạt dừng lại, nhìn về phía hai người.
Anh ngồi xuống bên cạnh Trần Điệp, chân dài vắt lên, giẫm lên một cái ghế khác, tay lười biếng đặt sau lưng cô, đáy mắt đen kịt nhìn cô.
Cả nhà hàng Tây yên tĩnh.
Trần Điệp đối mặt với tầm mắt anh, cứ như vậy không nói gì, chỉ ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh.
Những người khác đều là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Điệp, không biết tình huống trước mắt là như thế nào.
Chẳng qua sau khi nhìn rõ mặt Trần Điệp loáng thoáng dâng lên một loại dự cảm – Đây đại khái là vị “Linh Linh” trong điện thoại Văn Lương.
Vậy bây giờ … Phải làm gì?
Sao nhìn như muốn đánh nhau vậy?
Cuối cùng vẫn là Tiêu Thức dẫn đầu mở miệng phá vỡ bầu không khí quỷ dị này: “A Lương, ai đây, không giới thiệu cho chúng tôi một chút sao?”
Như trong dự liệu không nhận được phản hồi, Tiêu Thức xem như là người có giao tình sâu đậm nhất với Văn Lương trong đám người này, cũng không thèm để ý, ngược lại hỏi người nhìn dễ nói chuyện: “Cô là “Linh Linh” trong điện thoại di động của A Lương đúng không?”
Trần Điệp nhướng mày, liếc mắt nhìn anh một cái, gật đầu.
“Cuối cùng cũng nhìn thấy thần linh! Chúng tôi muốn gặp cô đã lâu, nhưng A Lương mẹ nó không chịu mang ra ngoài!” Tiêu Thức giơ tay chào hỏi cô: “Không hổ là có thể mê hoặc A Lương đến thần hồn điên đảo, thật trăm nghe không bằng một thấy.”
Sắc mặt Văn Lương tối sầm, nhìn Tiêu Thức: “Buông tay.”
Lúc này Tiêu Thức mới chú ý bàn tay kia của mình không biết từ lúc nào lại vịn vào vai Trần Điệp, váy thắt lưng, làn da trắng đến chói mắt, anh ta vội vàng thu tay lại.
Dục vọng chiếm hữu này cũng quá tuyệt vọng.
“Trần Điệp.”
Văn Lương mở miệng, thanh âm của anh hơi khàn, giống như dựng thẳng một cái loa siêu trầm, lại ẩn chứa ý cảnh cáo.
“Giận dỗi cũng có hạn, cảm thấy tính tình tôi đối với em quá tốt sao? Dỗ dành em rồi mà vẫn còn đòi nháo với ông đây.”
Anh mím chặt môi, đang cố gắng đè nén lửa giận của mình, cuối cùng chậm rãi nói: “Buổi tối trở về với tôi, những thứ khác tôi không truy cứu nữa.”
Anh vĩnh viễn luôn như thế, ngay cả thỏa hiệp cũng cao ngạo.
Trần Điệp cười cười: ‘Văn Lương, tôi không phải đang giận dỗi anh.”
Một vòng người vây quanh thật sự quá tò mò về vị ‘kim ốc tàng kiều’ trong nhà Văn Lương, nhao nhao nín thở chăm chú nhìn, không nghĩ tới lại nghe được nội dung như vậy, nhất thời cũng không dám thở mạnh.
Đây quả thực là nữ trung hào kiệt nha.
“Sáu năm nay, tôi rất cảm tạ anh, không có anh tôi khẳng định sẽ không như bây giờ.” Trần Điệp thản nhiên nói: “Nhưng tôi không muốn làm con mèo được anh nuôi nữa.”
Cô nhìn anh, cằm khẽ nâng lên, giọng điệu kiên định: “Tôi không thuộc về anh.”
Yết hầu Văn Lương trượt xuống.
Trần Điệp đứng dậy: “Tạm biệt, Văn Lương.”
Nói cực kỳ tiêu sái.
Đường môi Văn Lương căng thẳng, ngón tay dùng sức đến trắng bệch, cơ hồ muốn phá xương mà ra.
Một lát sau, anh đột nhiên nở nụ cười, ngước mắt nhếch môi, lạnh lùng khen cô: “Rất tốt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT