Tô Kiệt cảm thấy có lẽ mình đi ra ngoài không có xem lịch... Cũng không đúng, hôm nay căn bản không có đi ra ngoài, hoàn toàn là tự hai người này tìm tới cửa, ài, đây coi là tới cửa gây chuyện sao? Có thể báo cảnh sát không?

Santa rất hiển nhiên là e ngại Tô Kiệt, loại e ngại này bắt nguồn từ tình cảm đối với Lưu Vũ, bởi vì mặc kệ Santa ưu tú bao nhiêu, ở trong mắt Tô Kiệt đều là không cách nào xứng đôi với Lưu Vũ, đặc biệt là giới tính nam của anh, điểm này đã đủ tắt đèn rồi. Lưu Vũ nói, Tô Kiệt với cậu mà nói, không chỉ là người thân, cũng là Bá Nhạc, cho nên, Santa ngay từ đầu đã đem Tô Kiệt đặt ở vị trí rất cao, nhưng mà... anh vẫn rất ghen tỵ, ghen tỵ Lưu Vũ ở trước mặt Tô Kiệt có thể sống như một đứa trẻ, cậu sẽ nũng nịu biết bán manh, đây không phải bộ dạng có vẻ hơi khoa trương trước ống kính, mà là ở sâu trong nội tâm đã ỷ lại Tô Kiệt.

Santa biết không nên, nhưng anh vẫn rất để ý điều này.

Bởi vì yêu cậu, nên có chút không nói đạo lý.

Ánh mắt Tô Kiệt nhìn chằm chằm Santa quả thực có chút đáng sợ, đa số thời điểm Tô Kiệt đều biết chừng mực, giờ khắc này lại có vẻ hơi thô lỗ. Nếu ánh mắt có thể giết người, Santa có lẽ đã chết mấy lần rồi. Santa không tiếp nổi ánh mắt của Tô Kiệt, chỉ có thể tránh tránh, thế nhưng cơ thể của anh, từ đầu đến cuối vẫn chắn ngang ở giữa Lưu Vũ và Tô Kiệt, Santa dùng chính cơ thể của mình cường thế tách rời hai người ra, anh vì kính nể nên sợ hãi trước Tô Kiệt, nhưng cũng vì yêu mà bảo hộ Lưu Vũ.

Loại hành vi ngây thơ lại ngốc hề hề này của Santa làm cho Lưu Vũ trong lòng chua xót, cậu có chút ngẩng đầu lên nhìn gò má Santa, cúi đầu nở nụ cười ngọt ngào mà khẽ dựa vào vai của anh, cậu làm sao lại cho đến ngày nay mới ý thức tới bản thân yêu anh đến cỡ nào, thời điểm anh tỏ tình sao cậu lại nỡ cự tuyệt...

Tô Kiệt tức giận đến mức mắt bốc kim quang, ngón tay hận không thể chỉ lên trán Santa: "Cậu cậu cậu... Cậu buông tay cho tôi, cậu là cái thá gì, thời điểm thằng bé không mặc quần chạy lông nhông ở nhà tôi, cậu còn không biết đang ở cái nơi nào nữa!"

"Em ấy... em ấy..." Santa không biết ở đâu ra dũng khí còn dám mạnh miệng, "Hiện tại không giống, em ấy đã trưởng thành."

Không hợp lẽ thường! Làm trò cười cho thiên hạ! Trưởng thành thì làm sao, trưởng thành thì không còn là em trai Tô Kiệt này nữa sao?

Nghĩ đến đây, Tô Kiệt càng nổi cơn thịnh nộ: "Cậu còn có mặt mũi nói sao? Còn em!" Tô Kiệt lại chỉ vào Lưu Vũ nói, "Đến cùng là xảy ra chuyện gì với em? Sao anh không biết em thích đàn ông?"

"Em không có thích đàn ông, em chỉ thích Santa." Lưu Vũ khí thế hùng hồn nói.

Santa cảm động, không khỏi quay đầu nhìn Lưu Vũ, bộ dạng oan ức lại cảm động kia càng giống một con cún bự, Lưu Vũ nhịn không được đưa tay nhéo nhéo cái mũi của anh.

Còn Tô Kiệt chỉ cảm thấy một loạt dấu chấm hỏi lơ lửng trước mặt.

Đuổi đi còn kịp không? Hiện tại liền đuổi đi!

Tô Kiệt cũng coi như là người từng gặp qua sóng to gió lớn, cuối cùng cũng không có tức đến mất lý trí, chỉ vào Santa nói: "Cậu đối với Tiểu Vũ nhà chúng tôi có ý gì? Là nói cho vui sao?"

"Không có!" Santa vội vàng nói, "Là nghiêm túc, em muốn cùng em ấy kết hôn."

Lưu Vũ sửng sốt một chút.

Vì sao muốn nói cho Tô Kiệt biết, một mặt đúng là cũng lo lắng vạn nhất truyền ra tin đồn, Tô Kiệt có kinh nghiệm nhiều năm có thể giúp một tay ngăn cản, một mặt khác, Lưu Vũ cũng là muốn đưa cả hai ra khỏi vướng mắc vấn đề kia. Lúc đi tới đây, Lưu Vũ cũng không có hi vọng xa vời Santa có thể đứng ra chống lại áp lực từ Tô Kiệt, cậu cảm thấy mình có thể chống đỡ nổi, Santa đi cùng là đủ rồi. Thế nhưng mà giờ khắc này, người này lại nguyện ý ngăn ở trước mặt mình, rất thẳng thắn nói "Muốn cùng Lưu Vũ kết hôn", Lưu Vũ đột nhiên cảm thấy, có thể đem tất cả giao cho anh, Santa nhất định có thể bảo hộ mình chu toàn.

Nhưng Tô Kiệt không có bị cảm động, ngược lại nói: "Cậu chạy tới làm phiền tôi làm gì? Cha mẹ cậu biết chuyện này không?"

Santa bị hỏi ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới nói: "Còn chưa biết, bởi vì, bởi vì xa..."

"Cậu chớ cùng tôi nhiều lời, cậu nói cậu đối với Tiểu Vũ là nghiêm túc, vậy trước tiên cậu đi nói với ba mẹ cậu, bọn họ nếu không có ý kiến, tôi cũng không có ý kiến!"

Lưu Vũ ở một bên lẩm bẩm: "Nhật Bản xa như vậy, lại không đi được!"

Tô Kiệt bị em trai bảo bối chọc tức: "Không đi được thì không thể gọi điện sao? Không thể video call sao? Hiện tại, lập tức, ở ngay trước mặt tôi, đem cái tin dữ này báo cho bọn họ!"

"Tin dữ gì chứ?" Lưu Vũ không phục, "Em ngoại trừ việc là nam ra, còn lại đều rất đáng yêu."

"Nhảm nhí!" Tô Kiệt không lưu lại cho Lưu Vũ chút thể diện, "Người Nhật Bản bọn họ hình dung mèo nhỏ chó nhỏ mới dùng đáng yêu."

Mắt thấy hai anh em sắp cãi vã, Santa vội vàng chen vào nói: "Có thể, có thể, em hiện tại liền gọi điện cho mẹ em."

"Đợi một lát!" Tô Kiệt coi như vẫn còn tỉnh táo, vội vàng nói, "Cậu nói tiếng Nhật tôi nghe không hiểu, tôi làm sao biết cậu có lừa tôi hay không?"

"Anh yêu cầu thật cao!" Lưu Vũ nhịn không được trêu chọc, "Muốn gọi điện thoại cũng là anh, nghe không hiểu cũng là anh, Santa nếu phải nói tiếng Trung thì làm sao bên kia nghe hiểu được."

Tô Kiệt trừng mắt nhìn Lưu Vũ, lại nói với Santa: "Gửi ảnh! Gửi một tấm ảnh nhìn là biết không bình thường."

Lưu Vũ thực sự đối với cách dùng từ của Tô Kiệt rất có thành kiến: "Không bình thường là có ý gì?"

Tô Kiệt cũng cố ý nói: "Chính là để cho người ta nhìn vào cũng cảm giác được hai đứa là mối quan hệ không đúng kia."

Lưu Vũ tức giận chu chu mỏ không nói lời nào.

Santa cảm giác chính mình cũng bắt đầu đổ mồ hôi, sức chiến đấu của Tô Kiệt dường như mạnh hơn Lưu Vũ nhiều, Santa nhìn Tô Kiệt một chút, vội vàng mở album ảnh của điện thoại di động, tìm lấy một bức ảnh, đưa tới trước mặt Tô Kiệt nói: "Cái này có thể chứ?"

Tô Kiệt lắc đầu nói: "Không được, cái này không phải giống ảnh chụp chung thương mại bình thường sao?"

Santa tiếp tục lật qua lật lại, lại lật ra một bức khác nói: "Vậy cái này anh thấy có được không?"

"Không được!" Lưu Vũ chen vào nói, "Cái này không được, nhìn tối, nhìn da không trắng gì cả."

"Vậy cái này?"

"Bức nay chọn góc chụp không tốt, mặt em nhìn biến dạng cả rồi, không được!"

"Cái này thì sao, nhìn rất được, rất xinh đẹp."

"Ai nha không được! Trạng thái hôm đó của em không tốt, mắt thâm quá rồi, được rồi, để em tìm thử trên điện thoại của em."

Mắt thấy hai người đầu đối đầu bắt đầu chia sẻ ảnh chụp chung, Tô Kiệt cảm giác nếu không kêu dừng lại thì mình chắc phải trải giường chiếu để hai người bọn họ ngủ lại luôn mất, mặt đen lên nói: "Đừng tìm nữa, bây giờ chụp một tấm là được!"

Lưu Vũ nhìn lại mình, ừm, trang điểm và kiểu tóc hôm nay đều ổn, đồng ý, về phần Santa, anh vốn dĩ không quan trọng vấn đề này, anh cũng không quá để ý hình tượng, lúc này càng sẽ không để ý.

Tô Kiệt sau một loạt câu thoại "Tới gần một chút" "Thân mật một chút" "Nhìn nơi này nhìn nơi này", cuối cùng chụp ra được một tấm ảnh ba người đều hài lòng, ra lệnh Santa lập tức phải gửi cho mẹ mình.

Santa cũng không có vấn đề gì, thế nhưng mà ngay lúc muốn gửi đi Lưu Vũ lại bắt lấy tay của anh, lúc dẫn Santa về nhà cậu không có chút sợ hãi nào, thế nhưng rõ ràng chỉ là gửi một tấm hình, Lưu Vũ lại sợ hãi, Santa nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của cậu, lại cầm thật chặt cổ tay của cậu, trong nháy mắt thời điểm Lưu Vũ thất thần, ảnh chụp đã được gửi đi, Santa còn cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn thoại với đầu bên kia, anh biết Lưu Vũ không hiểu, lúc để điện thoại di động xuống thì quay ra giải thích với cậu, nói: "Anh nói với mẹ, Lưu Vũ chấp nhận lời tỏ tình, có rảnh sẽ mang em về nhà thăm mẹ."

Lưu Vũ cảm giác hốc mắt có chút nóng, khó khăn chớp chớp mắt, lại bĩu môi nói: "Liệu anh có bị mắng không?"

"Làm sao có thế!" Santa xoa xoa bóp bóp khuôn mặt nhỏ của cậu nói, "Mẹ anh rất thích em."

Thật không biết xấu hổ! Tô Kiệt chỉ cảm thấy cay con mắt. Tô Kiệt không có ý tốt, trực tiếp đem ảnh chụp cũng gửi cho mẹ của Lưu Vũ, Tô Kiệt không làm được ác nhân, tự nhiên sẽ có người làm.

Ai mà ngờ đầu bên kia hồi âm: Quả nhiên là Santa à!

Chờ một chút, quả nhiên là có ý gì?

Tô Kiệt hung tợn đánh chữ: Bác gái! Bác phải quản Tiểu Vũ!

Tô Kiệt cảm thấy tam quan vỡ nát, bác gái, bác tỉnh táo một chút đi! Tên đàn ông kia đối với con trai bác không có ý tốt.. Đợi lát nữa, khả năng là đều không có ý tốt nhưng mà ——

Ngay lúc Tô Kiệt đang hoài nghi thế giới, điện thoại di động của Santa vang lên, mẹ anh trực tiếp gọi video call tới, Santa nhận cuộc gọi, Lưu Vũ vội vàng tránh sang bên cạnh. Santa bô bô nói một đống nghe không hiểu, không ngừng gọi Lưu Vũ đến gần, nhưng Lưu Vũ lại không dám động đậy. Tô Kiệt thầm mắng cậu không có tiền đồ, chỉ có thể dùng tay đẩy đẩy cậu lại gần.

Lưu Vũ mặt mũi đỏ bừng, cậu từng đối diện với nhiều ống kính máy quay, nhưng chưa bao giờ khẩn trương như này, đối diện với lời người phụ nữ nói cậu hoàn toàn nghe không hiểu. Bà hướng Lưu Vũ chào hỏi, Lưu Vũ chỉ có thể cười cười đáp lại, Santa nói chuyện với bà rất lâu, anh đưa tay qua ôm lấy Lưu Vũ, còn chọc chọc một bên má của cậu, đầu bên kia liền cười "Ha ha ha". Lúc tắt điện thoại, Lưu Vũ thậm chí quên cả tạm biệt, cậu chỉ biết cắn môi nhịp tim cũng tăng nhanh, cậu rốt cuộc đã cảm nhận được cảm giác của Santa khi đối mặt với Tô Kiệt rồi.

Santa cúp điện thoại nói với Tô Kiệt: "Mẹ em nói rất thích Lưu Vũ, bà hoàn toàn đồng ý bọn em ở bên nhau."

Tô Kiệt chỉ muốn hỏi là tất cả người Nhật Bản đều thần kinh thô như thế sao?

Nhưng không còn biện pháp nào, mẹ hai bên đều không thấy vấn đề gì, bản thân cũng không còn quyền gì ngăn cản, Tô Kiệt thở dài, chỉ Santa ngồi xuống ghế sô pha, bản thân cũng ngồi xuống ngay ngắn, hắng giọng một cái nói: "Đã quyết định ở bên nhau, vậy thì phải thật hạnh phúc."

Hai người kia nhẹ nhàng gật đầu.

Tô Kiệt lại bổ sung nói: "Nhưng vẫn là phải lấy sự nghiệp làm trọng, đem sự nghiệp làm tốt mới có tương lai. Cả hai giờ chỉ giống như con kiến vậy, ai cũng có thể giẫm một cước, thậm chí ai cũng có thể giẫm chết, chỉ có không ngừng trưởng thành, không ngừng cường đại, cường đại đến mức dù có khuyết điểm cũng không che lấp được ưu điểm, mới là cảnh giới cả hai muốn theo đuổi."

Lưu Vũ muốn nói, nếu không biết còn tưởng rằng là đang bị Long tổng hẹn nói chuyện, nhưng Santa lại nắm chặt tay của cậu, Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn anh, lại trông thấy Santa cũng đúng lúc quay đầu sang nhìn mình, từ trong mắt đối phương, bọn họ thấy được lẫn nhau.

Mặc kệ là Santa, hay là Lưu Vũ, đều biết mỗi một câu Tô Kiệt nói đều đúng, bọn họ ngoại trừ đối phương, còn có tương lai, còn có ước mơ. Đời người dài như vậy, chuyện hoàn mỹ hơn so với việc thực hiện ước mơ, chính là được ở bên nhau cùng thực hiện ước mơ.

Santa nhìn Lưu Vũ, nghiêm túc nói: "Anh muốn nhảy, anh muốn có sân khấu lớn hơn, anh muốn được người khác nhìn thấy, anh muốn trở thành một người đáng được yêu thích, anh muốn tạo ra tác phẩm có thể được nhớ tới, sau đó, anh muốn ở bên em."

Lưu Vũ nhẹ nhàng sờ lên mu bàn tay Santa, Santa liền lật tay lại nắm thật chặt tay cậu, Lưu Vũ cười nói: "Em muốn múa, em muốn có sân khấu lớn hơn, em muốn quảng bá hết mình cho văn hoá Trung Hoa, em muốn dẫn dắt đồng đội trở thành một nam đoàn quốc tế siêu việt nhất, em muốn thực hiện hết những điều này khi có anh ở bên cạnh em, em muốn ở bên anh."

Tô kiệt muốn... Tô Kiệt không muốn cái gì cả, chỉ muốn hỏi hai con người kia đi được chưa?

___________________________

Bá Nhạc: sự tích về Bá Nhạc, hàm ý nhắc đến một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play