Sinh nhật Lưu Vũ, đã quá nửa đêm nhưng các anh em vẫn nhất định muốn tổ chức sinh nhật cho cậu, Lâm Mặc còn đeo một chiếc bịt mắt đặc biệt xấu xí cho cậu, nói rằng trong phòng có chuẩn bị điều bất ngờ.
Mặc dù có chút cảm động nhưng dù sao cũng đã quá nửa đêm, một đám con trai làm cái khỉ gì mà bất ngờ cơ, vẫn có chút buồn nôn đi. Lưu Vũ bất đắc dĩ nói: " Không thể nói trực tiếp sao?"
"Không thể!" Là tiếng của Tiểu Cửu, tiện kéo tay Lưu Vũ dẫn cậu lên lầu.
Mất đi khả năng nhìn, trước mắt là bóng tối, mặc dù trước sau đều có người bảo hộ nhưng Lưu Vũ vẫn có chút bối rối. Thật vất vả mới đến được căn phòng, Lưu Vũ nghe được một vài tiếng sột soạt, cũng có tiếng người nói chuyện nhỏ nghe không rõ. Một lát sau, mọi người cùng hát bài hát sinh nhật vui vẻ, cuối bài có người giúp Lưu Vũ tháo bịt mắt.
Trong phòng tắt đèn, một cái bánh sinh nhật bày trước mặt Lưu Vũ, toàn bộ ánh sáng đều nhờ ngọn nến trên đó chiếu ra. Cái nhóm nam đoàn từ trước đến nay đều huyên náo ồn ào này giờ khắc này lại yên tĩnh lạ thường. Lưu Vũ khẽ nhấc mắt, nhìn thấy Santa cầm một bó hoa hồng đỏ to đứng trước mặt mình.
" Lưu Vũ, anh thích em."
Tiếng Trung của Santa đã thông thạo không ít, mặc dù vẫn còn rất nặng khẩu âm nhưng giao tiếp cơ bản thì không thành vấn đề. Cho nên Lưu Vũ xác định mình không có nghe lầm.
Nhưng cậu ngược lại hi vọng mình là nghe nhầm.
Tâm ý của Santa Lưu Vũ đã cảm nhận được ít nhiều, cái cách anh nhìn cậu thật sự là không đơn giản, càng không muốn nói là những lần tiếp xúc thân thể không biết vô tình hay cố ý. Điều này làm Lưu Vũ bối rối chút. Không phải là Santa không tốt, Lưu Vũ cũng không quá cự tuyệt tiếp xúc của anh, chỉ là chưa từng nghĩ đến sẽ làm một đôi. Lưu Vũ cảm thấy mình đối với Santa có yêu mến, có ngưỡng mộ, có nương tựa ỷ lại cũng có chiếu cố, nhưng thật sự không có yêu.
Lưu Vũ không nghĩ tới Santa lại đột nhiên tỏ tình, càng không nghĩ tới anh sẽ thực hiện tỏ tình trước mặt của mọi người.
Santa có vẻ rất khẩn trương, anh không ngừng xoa xoa tay, giấy gói hoa hồng vì động tác của anh mà không ngừng phát ra tiếng. Anh thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Lưu Vũ, chỉ nhìn chằm chằm viền cổ áo của cậu.
Lưu Vũ chậm chạp không phản ứng, cậu còn chưa có nghĩ ra lời phù hợp, cậu đương nhiên là không đồng ý, nhưng cũng không muốn làm Santa tổn thương. Vẫn còn đang do dự, Bá Viễn với tư cách là đội phó đã thức thời lên tiếng: " Chúng ta đừng ở đây làm bóng đèn. Giải tán, giải tán." Nói xong liền đem mấy con người bát quái kia đẩy ra ngoài, Riki cũng giúp đỡ đuổi người, Châu Kha Vũ ý định giãy dụa bị Riki cùng Bá Viễn hợp lực kéo đi.
Mãi cho đến khi âm thanh đóng cửa vang lên, Lưu Vũ mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, cậu đã nghĩ kỹ lí do từ chối, hai người dù có nói rõ cũng có thể lưu lại cho nhau cái thể diện.
"Santa" Lưu Vũ nói," Em không biết có phải do em làm gì không đúng để anh sinh ra hiểu lầm hay không, nếu như có, em xin lỗi, anh là một người bạn rất tốt, em hi vọng về sau chúng ta vẫn có thể làm bạn."
Lưu Vũ tự thấy lời nói của mình đã đủ rõ ràng và xác đáng, cũng là cho Santa bậc thang leo xuống. Santa cả người sững sờ, ánh sáng trong mắt cũng dần tắt, anh mím môi, qua một hồi lâu mới kéo ra một đường vòng cung khó coi, môi mấp máy tựa như còn gì muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Santa nhẹ nhàng đặt bó hoa hồng lên giường của Lưu Vũ, khẽ gật đầu với Lưu Vũ liền tự giác rời khỏi phòng. Lúc khép cửa còn hướng về bóng lưng Lưu Vũ nói:" Em yên tâm, anh sẽ không khiến em khó xử, nhưng mà, anh cũng sẽ không bỏ cuộc."
Nghe anh nói như vậy, Lưu Vũ không khỏi quay đầu, cửa phòng đã đóng, Lưu Vũ cũng không thấy biểu cảm của Santa, lại nhìn về bó hoa hồng đỏ tươi, bất đắc dĩ thở dài một hơi, không tự giác sờ sờ cánh hoa hồng, tựa hồ còn có giọt nước ở phía trên. Nhịp tim của Lưu Vũ phảng phất nhanh hơn khi cậu nhìn những cánh hoa hồng, trong đầu cũng không ngừng hiện ra những mảnh kí ức từ khi cả hai quen biết. Lưu Vũ thở dài không giải thích nổi.
Trong trí nhớ của cậu, Santa luôn ở bên cậu, sủng ái cậu, dỗ dành cậu. Nếu cậu quay đầu nhìn anh, hoặc là hướng anh lộ ra khuôn mặt tươi cười, Santa liền vui vẻ cười tới cong cả đuôi mắt. Rõ ràng là đại ma vương người người ngưỡng mộ, ở trước mặt Lưu Vũ lại có chút hèn mọn, hèn mọn chờ một cái nhìn từ cậu. Nghĩ đến đây, Lưu Vũ có chút không đành lòng. Suy nghĩ của cậu không biết trôi đến tận nơi nào, tay không cẩn thận đè lên gai bó hoa hồng. Lưu Vũ vội vàng thu tay nhưng cũng đã bị đâm trúng, một giọt máu đọng trên ngón tay giữa, đỏ chói.
Không biết vì cái gì, Lưu Vũ đột nhiên cảm thấy chệnh choạng như muốn ngất đi. Này là không phải chóng bình thường mà giống như là bị người ta hạ độc. Lưu Vũ đột nhiên có chút sợ hãi. Cậu cố gắng muốn giữ vững tỉnh táo, ý thức lại càng mơ hồ. Lưu Vũ liếc bó hoa hồng lần cuối trước khi ngã trên mặt đất. Đó là màu sắc cuối cùng cậu nhìn thấy, đỏ như máu.
Thời điểm Lưu Vũ mở mắt, cơ thể lại hoàn toàn không tổn hại gì nằm trên giường mình ở ktx. Lưu Vũ trước khi hôn mê còn hoài nghi Santa có phải hay không hạ độc mình, giờ phút này lại cảm thấy chán nản, tại sao có thể đem loại chuyện xấu xa như vậy đặt lên người Santa được chứ.
Trong phòng tắm hình như có tiếng nước chảy, Lưu Vũ nhìn sang giường bên cạnh, Châu Kha Vũ không có ở đó, Lưu Vũ nghĩ đây quả thật là dịp nghìn năm có một, Châu Kha Vũ dậy còn sớm hơn cả cậu.
Lát sau cửa phòng tắm mở, quả nhiên là Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ ra khỏi phòng tắm liền thấy Lưu Vũ đã tỉnh, cũng không quá để ý, đi sang phòng bên thay đồ. Hai người dù chung phòng ktx nhưng quan hệ không tính là thân thiết, nói cũng không nhiều. Lưu Vũ cũng bắt đầu tự mình dọn gường, chỉ thuận miệng nói một câu: "Hôm nay dậy sớm thế."
" Ổn chứ?" Châu Kha Vũ ngữ khí lãnh đạm.
Lưu Vũ khựng lại một chút, nghĩ rằng do hôm qua cự tuyệt Santa cho nên Châu Kha Vũ đối với mình có chút thờ ơ đi, Châu Kha Vũ và Santa thân thiết mà. Nghĩ đến đây Lưu Vũ có chút lúng túng.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Lưu Vũ bỗng nhiên đứng thẳng, nhìn một vòng cũng không thấy bó hoa hồng kia đâu. Trong lòng vậy mà sinh ra chút mất mát. Nhưng rồi lại cảm thấy kì quái, chẳng lẽ Châu Kha Vũ đem vứt bỏ bó hoa rồi sao? Hay là Santa quay lại đem đi? Lưu Vũ lại cúi đầu nhìn bản thân một chút, cậu đang mặc quần áo ngủ, ai đã thay cho cậu? Là Santa? Là Châu Kha Vũ?
Không biết vì cái, vừa nghĩ đến vạn nhất là Châu Kha Vũ, Lưu Vũ lại rất bài xích. Cậu cảnh giác nhìn Châu Kha Vũ, đột nhiên hỏi:" Hoa trong phòng đâu?"
"A" Châu Kha Vũ nghi hoặc quay đầu lại, nhìn Lưu Vũ nói:" Thứ gì?"
"Hoa hồng trong phòng đâu?"
"Cái gì hoa hồng?" Châu Kha Vũ một mặt ngơ ngác.
Nhìn dáng vẻ của Châu Kha Vũ không giống nói dối, Lưu Vũ lại hỏi một câu khác: " Tối hôm qua chừng mấy giờ thì trở về?"
" Rất muộn." Châu Kha Vũ có vẻ suy nghĩ chút nói," Dù sao lúc về thì anh đã ngủ, làm sao? Làm phiền đến anh?"
"... Không có..." Lưu Vũ yên lặng nhẹ nhàng thở ra. Vậy đại khái là Santa quay trở lại đi. Thấy cậu té xỉu nên giúp cậu đổi quần áo? Lưu Vũ giật mình khi nhận ra, đồng dạng một việc, đem Châu Kha Vũ đổi thành Santa, cậu vậy mà yên tâm đi nhiều. Không phải nhằm vào cậu bạn cùng phòng này, đổi thành bất luận là ai đi nữa cũng không thể chấp nhận, ngoại trừ Santa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT