"Về sau, anh luôn nghĩ, em cùng trong mơ thật không giống nhau. Nếu như anh thân với em, có phải hay không sẽ bị em một cước đạp ra ngoài..."
"Nhưng bị em đạp anh cũng can tâm tình nguyện, em muốn thế nào anh đều có thể, em quay về có được không?"
Santa nằm trên giường, đối diện với trần nhà ngây ngẩn một hồi, lại lau đi giọt nước mắt không rõ chảy ra từ khi nào.
"Trong khoảng thời gian này, khi có thời gian rảnh, anh liền tự tìm kiếm thông tin về bản thân, tìm kiếm tất cả những liên quan của em với anh, nhưng cũng không có kết quả khả quan gì. Gần đây bọn anh có nhiều hoạt động, anh cũng trở nên bận rộn hơn, dành không ra được quá nhiều thời gian."
"Lúc xem video, thường hay có người nói ánh mắt anh nhìn Châu Kha Vũ giống như yêu cậu ta, đây không phải là giống như, đó là thật, nhưng không phải Châu Kha Vũ, đó là em, người đứng ở bên cạnh anh rõ ràng là em..."
( Ở thời- không này Châu Kha Vũ là no1, sẽ đứng cạnh Santa no2)
"Lưu Vũ, anh thật sự rất nhớ em."
"Phòng của em, anh tận lực khôi phục như cũ, thế nhưng có nhiều cái thực sự không mua được cái giống hệt. Anh biết anh có chút buồn cười, nhưng làm như này, thật giống như em vẫn còn ở đây."
Santa nghĩ, nếu ngủ một giấc tỉnh lại, Lưu Vũ có thể trở về thì thật tốt biết mấy. Dù là cậu một cước đem anh từ trên giường đạp xuống dưới cũng được, dù là cậu tức giận cũng được, cậu tức giận nhất định cũng sẽ rất đáng yêu, mắt to trừng đến căng tròn, tức giận mà bĩu môi.
Nhưng Lưu Vũ vẫn không có trở về, Santa chuyển vào phòng này mấy ngày, cái vọng tưởng kia cũng đã sớm tan vỡ. Anh đứng dậy đi tắt điện thoại, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, tự trấn an bản thân một chút.
Santa không biết nửa năm này mình làm sao có thể sống tới giờ, không có chút hi vọng, không có đầu mối, ngoại trừ trái tim này vẫn luôn nhớ đến Lưu Vũ, còn lại tất cả đều không có dấu vết, cửa sổ thủy tinh trong màn đêm phản chiếu ra gương mặt khó coi của Santa, anh chán ghét kéo rèm cửa lại.
Dù mỗi ngày đều vô vọng như vậy, Santa vẫn không muốn quên Lưu Vũ. Anh không ngừng dùng video ghi lại tất cả những liên quan đến Lưu Vũ, anh sợ có một ngày, mình cũng sẽ giống như người khác, quên hết mọi thứ về Lưu Vũ.
Santa cảm thấy bản thân trước đây chưa từng bi ai như vậy, anh lẩm bẩm một mình: "Lưu Vũ, cầu xin em, cầu xin em, cầu xin em..."
"Anh thật sự là người duy nhất trên đời còn liên quan đến em sao? Nếu quả thật như vậy, vậy em đến trong mơ tìm anh có được không? Em cho anh một tia hi vọng có được hay không..."
Thế nhưng không có kỳ tích, cũng không có giấc mơ nào cả.
Thời điểm Riki trở về, Santa còn đang ngủ, lúc đầu Riki muốn ở lại nhà Châu Kha Vũ mấy ngày, nhưng cuối cùng lại không yên lòng về Santa nên trở về trước.
Từ ngày Santa muốn đổi phòng với Châu Kha Vũ, Riki liền có một loại dự cảm bất an. Quả nhiên, Santa cũng không ngủ ở giường của Châu Kha Vũ mà một lần nữa quét dọn thu thập bố trí lại căn phòng, thậm chí còn mua về một cái giường khác...
Santa từng nói qua nơi này là phòng đôi, ở với một người khác, tên là Lưu Vũ.
Riki không dám quá kích động Santa, chỉ có thể mỗi ngày như hình với bóng theo sát anh, sợ anh lại nói ra cái gì kỳ kỳ quái quái, cũng may anh không đề cập gì tới hai chữ "Lưu Vũ".
Thời điểm Santa bị Riki đánh thức còn có chút kinh ngạc: "Anh sao lại trở về?"
"A, nhà Châu Kha Vũ nhiều người lắm, không quen." Riki tùy tiện tìm cái cớ.
Santa cũng không nghi ngờ, đáp lại nói: "Đây là năm mới của người Trung Quốc bọn họ, khẳng định là rất náo nhiệt."
"Hai chúng ta sao phải nói chuyện với nhau bằng tiếng Trung?" Riki không thể nhịn được cười.
Santa lúc này mới ý thức được, đúng vậy a, rõ ràng là hai người Nhật Bản thế mà lại phải dùng tiếng Trung để giao tiếp, quả nhiên có chút ngủ đến mức hồ đồ rồi, đến nơi đây đã hơn một năm, xác thực có đôi khi đều thuận miệng mà nói.
"Riki, anh còn nhớ rõ tết xuân năm ngoái không?"
"Nhớ rõ, vẫn còn ở trong Sáng Tạo Doanh, mọi người cùng nhau ăn tết." Riki cũng nhớ tới đoạn thời gian trân quý kia, nhắc đến rất nhiều người, Vu Dương, AK, Châu Kha Vũ, Oscar...
Duy chỉ có không nhắc đến Lưu Vũ.
Santa bất đắc dĩ đáp ứng.
"Em gọi điện thoại cho em gái, còn khóc."
"Khóc thôi mà có gì đâu." Santa bó tay rồi, "Vả lại tất cả mọi người đều khóc đấy chứ."
Lưu Vũ cũng khóc, Santa không biết cậu gọi điện cho ai, cậu khẳng định cũng không biết Santa đang len lén nhìn cậu. Nhìn thấy cậu khóc Santa không khỏi đau lòng.
Có lẽ từ lúc đó anh đã thích cậu rồi.
Thế nhưng khi đó, một bên thì không nói được tiếng Nhật, một bên thì tiếng Trung không tốt, ngay cả ngôn ngữ quốc tế thông dụng như tiếng Anh cũng không quá thông thạo, cho nên giao tiếp ít đến đáng thương. Dù vậy Lưu Vũ vẫn mang chè trôi nước và canh sủi cảo đến, tất cả người của phòng 405 đều có mặt.
AK phụ trách phiên dịch, bảo rằng Trung Quốc đất rộng của nhiều, có vùng ăn chè trôi nước, có vùng ăn canh sủi cảo, một cái ngọt một cái mặn, hỏi bọn họ muốn cái nào.
Đương nhiên là muốn cả hai cái a.
Riki xông pha đi đầu nhận ngay bát sủi cảo từ trong tay AK, Santa liền muốn nếm thử bát chè trôi nước vẫn còn trong tay Lưu Vũ, Lưu Vũ cười nói: "Bỏng!"
Santa nghe không hiểu, nghiêng đầu nhìn Lưu Vũ, Lưu Vũ không biết giải thích thế nào, liền cầm thìa lên, múc một viên bánh tròn vo trắng mập, cậu đưa tới bên miệng nhẹ nhàng thổi, miệng đỏ đô đô, môi châu nho nhỏ, cậu thổi bao lâu Santa liền nhìn bấy lâu, nuốt nước miếng mấy cái, bây giờ nhớ lại, cũng không biết anh lúc ấy là thèm cái gì.
Thổi bớt nóng, Lưu Vũ liền đem thìa đưa tới bên miệng Santa, Santa há miệng ăn, nhân vừng đen ngọt ở trong miệng tan ra, Santa ngọt ngào cười như hoa, nhìn dáng vẻ của anh Lưu Vũ cũng cười vui vẻ, lại múc một miếng thổi thổi cho anh.
Ngày ấy, một người đút một người ăn, một bát chè lớn ăn hết hơn phân nửa, nếu không phải Riki ở bên cạnh chờ muốn nếm thử, Santa còn có thể tiếp tục ăn. Lưu Vũ đưa cả bát và thìa cho Riki, lại nhận bánh sủi cảo từ tay AK, nháy mắt mấy cái với Santa, ánh mắt của cậu biết nói chuyện, sáng lóng lánh giống như đang nói: "Anh có muốn ăn không?"
Santa liều mạng gật đầu, Lưu Vũ tiếp tục đút anh ăn canh sủi cảo, mặn, vừa vặn giải dính, Santa một bên ăn một bên giơ ngón tay cái lên, Vu Dương ở bên cạnh không ngừng trêu chọc: "Lưu Vũ, cậu thực sự coi Santa là tiểu hài tử đấy à!"
Thật tốt a, Santa nghĩ, khi đó thật hạnh phúc.
Riki nhìn Santa lại ngẩn người, lắc lắc anh hỏi anh muốn ăn chút gì không. Santa thốt ra nói: "Chè trôi nước và canh sủi cảo."
Kỳ thật Riki ở nhà Châu Kha Vũ đã ăn rồi, nhưng vẫn nói: "Được, trong nhà có, nấu nấu một chút là được."
"Lúc trước khi ở Sáng Tạo Doanh cũng từng ăn qua."
"Đúng vậy."
"Ai mang đến cho chúng ta?"
"Châu Kha Vũ a."
"..." Santa cười khổ, "Đúng vậy a, là Châu Kha Vũ..."
__________________________
Mấy chương tiếp theo lại ngược quá, có lẽ ra Tết mới dám đăng(;'д`)ゞ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT