Câu hỏi này không đầu không đuôi, Santa nhất thời không hiểu, chỉ là giọng điệu bình tĩnh nhưng lại đau thương của Lưu Vũ khiến anh cảm thấy khó chịu, sững sờ đứng im không trả lời.

Lưu Vũ lại đến gần một chút, cậu cố chấp nhìn Santa: "Vì sao? Vì sao cậu ta lại ở chỗ này?"

Các đồng đội có vẻ cuối cùng cũng nhận ra Lưu Vũ khác thường, Tiểu Cửu vội vàng vọt tới trước mặt Lưu Vũ giải thích nói: "Là mình đem cậu ấy tới, không phải Santa."

Lưu Vũ máy móc đưa ánh mắt từ trên người Santa rời đến trước mặt Tiểu Cửu, cậu dường như không thể tin được: "Vì sao?"

Không biết vì cái gì, Tiểu Cửu lại có chút chột dạ, yếu ớt nói: "Mình... mình, mình sợ một mình cậu ấy ở nhà buồn chán..."

Bá Viễn vội vàng đi lên giải vây nói: "Chẳng qua là tới giúp bọn anh đứng đủ vị trí một chút mà thôi, kỳ thật..."

AK cũng bổ sung nói: "Em yên tâm, bọn anh đem cậu ấy che chắn kĩ càng, xen lẫn vào nhân viên công tác mà tiến vào bên trong, sẽ không ai phát hiện."

Lưu Vũ cảm giác trong dạ dày lại bắt đầu co rút đau đớn, hay là trong lòng? Cậu cũng không phân biệt được rõ ràng, cậu chỉ có thể cố gắng xem nhẹ cơn đau âm ỉ kia, kéo lên một nụ cười ôn nhu nói: "Không bị phát hiện thì tốt, em cũng là sợ bị người ta hắc."

Thấy Lưu Vũ cũng không quá để ý, các đồng đội đều thở phào nhẹ nhõm. Thời gian đã không còn sớm, Bá Viễn gọi mọi người về, Lưu Vũ chỉ nhẹ nhàng nói: "Mọi người đi về trước đi, em luyện tập thêm một lúc, không sẽ không đuổi kịp tiến độ mọi người."

Riki nhìn Santa một chút nói: "Nếu không em cũng ở lại đi. Hai người các em không phải còn có phân đoạn cần phải phối hợp sao?"

Santa gật đầu một cái nói: "Được, em ở lại." Nói xong, anh nhìn Tiểu Vũ một chút.

Tiểu Vũ lập tức hiểu ý: "Tôi cùng bọn họ đi về trước."

Tiểu Cửu vội vàng giúp Tiểu Vũ lấy quần áo, quấn cả người cậu ta đến nỗi không phân rõ người hay vật. Tiểu Vũ cũng không phản kháng, tùy ý để Tiểu Cửu giày vò, thậm chí còn ngâm nga một bài hát để cổ vũ.

"Ôi đừng hát nữa, khó nghe quá." Tiểu Cửu không chút lưu tình mà trêu chọc, "Hát sai hết âm rồi!"

"Tôi không phải dân chuyên nghiệp mà." Tiểu Vũ cũng không để ý, quay đầu nói với Mika, "Tôi sẽ nhờ Mika dạy tôi."

"Vậy cậu đem tôi vứt ở xó nào!" Tiểu Cửu giả bộ tức giận, đuổi theo Tiểu Vũ muốn đánh.

Lưu Vũ cứ như vậy nhìn bọn họ cãi nhau ầm ĩ rời đi, sau đó những người còn lại cũng tốp năm tốp ba rời đi.

Santa nói muốn đi vệ sinh, để Lưu Vũ kéo kéo gân làm nóng người một chút, Lưu Vũ đầu óc trống rỗng, thậm chí không nhớ nổi bất kỳ một động tác nào.

Lâm Mặc đột nhiên vọt vào, nhìn phòng luyện tập trống không mà nói: "Gì vậy này? Mới đi nghỉ ngơi một chút mà mọi người đã đi hết rồi."

Lưu Vũ nhẹ gật đầu, cậu giống như không còn khí lực mà nói chuyện.

"Tiểu Vũ, Santa đâu?" Lâm Mặc hỏi.

Lưu Vũ sửng sốt một chút, kịp phản ứng Lâm Mặc đã nhận lầm người, lập tức lại đau lòng mấy phần. Cậu không có giải thích, chỉ là trả lời: "Đi nhà vệ sinh."

Lâm Mặc không nhận ra bản thân đã nhận nhầm người, ngược lại còn ôm lấy bả vai Lưu Vũ, cùng xem điện thoại: "Nhìn xem, mình quay cho hai người một đoạn, muốn mình gửi cho cậu không? Đỉnh, hai người thật sự rất ăn ý... "

Lâm Mặc nói liên tục, nhưng Lưu Vũ một chữ cũng nghe không lọt. Trong màn hình Tiểu Vũ cùng Santa nhảy một đoạn nhảy nóng bỏng gợi cảm, tay Santa từ vai Tiểu Vũ trượt xuống, theo nhịp điệu mà nắm lấy eo cậu ta kéo sang một phía, cả người cậu ta liền lọt vào vòng tay Santa, bàn tay to lớn nắm lấy cái eo tinh tế mà xoay, khuôn mặt hướng ống kính, là một khuôn mặt giống hệt Lưu Vũ.

Lưu Vũ cắn thật chặt hàm răng, cậu nghĩ, thì ra nỗi đau vạn tiễn xuyên tim là thật sự tồn tại, cậu dường như đau đến mức muốn ngất đi. Cậu rất sợ còn ôm mình Lâm Mặc sẽ phát giác ra gì đó, liền lùi lại đứng ra xa một chút, đúng lúc Santa cũng quay về, vừa vào cửa liền nói: "Lưu Vũ, chuẩn bị xong chưa?"

"Lưu Vũ?" Lâm Mặc kinh ngạc nhìn Lưu Vũ một chút, cuối cùng cũng ý thức được mình vừa làm chuyện ngu ngốc đến thế nào, nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm, "Đúng đúng đúng, thật xin lỗi, mình mình mình..."

Lưu Vũ chớp mắt mấy cái, giả bộ lãnh đạm nói: "Không có việc gì, nhận lầm không phải rất bình thường sao."

"A, ha ha..." Lâm Mặc lén lút đưa di động giấu ra phía sau, vừa lùi vừa nói, "Vậy vậy vậy, tất cả mọi người đi rồi, mình cũng đi ha..."

Không biết chuyện gì xảy ra, Santa nhìn Lâm Mặc một cách kì quái, lại nhìn về phía Lưu Vũ, tựa hồ đang hỏi chuyện gì xảy ra.

Lưu Vũ cụp mắt xuống không nói gì, dường như cũng không cười nổi nữa, ngây người nhìn chằm chằm mặt đất.

Santa nhìn sắc mặt Lưu Vũ tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, thậm chí trên trán còn có một tầng mồ hôi mỏng, không khỏi có chút lo lắng: "Lưu Vũ, em không sao chứ?"

Lưu Vũ xuất thần một hồi, ngẩng đầu nhìn Santa, miễn cưỡng gượng cười nói: "Không có việc gì, chúng ta bắt đầu đi."

Từ trước đến nay, Santa cùng Lưu Vũ luôn là hai người ăn ý với nhau nhất nhóm, hai người bọn họ phối hợp nhảy cũng không phải lần đầu tiên, bọn họ chỉ dựa vào ánh mắt liền có thể đọc hiểu ý nghĩ của đối phương. Mặc kệ là độ phù hợp của cơ thể, hay là độ nhạy bén với âm nhạc, bọn họ đều có thể phối hợp hoàn mỹ. Thế nhưng lần này tập luyện, lại liên tiếp mắc lỗi sai, thậm chí năm lần bảy lượt cậu còn không bắt kịp tiết tấu...

"Lưu Vũ, em không thoải mái sao?" Santa rất lo lắng cho cậu. Đây không phải là Lưu Vũ trước kia, chưa nói đến động tác có chuẩn hay không, sắc mặt cậu đã tái nhợt đến mức Santa nhìn mà còn phải giật mình. Santa đỡ lưng Lưu Vũ, để cậu đứng vững một chút nói, "Hôm nay không tập nữa, em nhanh nghỉ ngơi một chút đi."

Lưu Vũ biết mình nhảy nhất định là rối tinh rối mù, cậu càng nhảy càng sợ, càng sợ càng không dám không nhảy, cậu cảm giác hô hấp trở nên nặng nề, không thể không nắm thật chặt cánh tay Santa để ổn định thân thể của mình, cậu cắn bờ môi trắng bệch nói: "Không sao, em không có chuyện gì đâu."

Santa nhíu mày, anh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng cơ thể Lưu Vũ đang run rẩy, da thịt đụng chạm cũng rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Lưu Vũ quá cao, Santa mặc kệ Lưu Vũ giãy dụa, muốn đem cậu đến khu vực nghỉ ngơi: "Hiện tại em phát sốt, em không thể nhảy."

Anh nói cậu không thể nhảy...

Lưu Vũ giống như bị sét đánh, càng không ngừng run rẩy. Vì để đỡ lấy cậu, Santa không thể không đem cả người cậu kéo vào trong ngực, thuận tiện để cậu có thể dựa vào trên người mình. Nhưng Lưu Vũ lại giằng co, gạt bỏ tay Santa đang để ở bên hông mình ra. Trên người anh có mùi của người khác, cảnh tượng anh thân mật nhảy cùng người khác không ngừng hiện lên trong đầu, Lưu Vũ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, cậu ra sức giãy dụa, cầu xin Santa: "Anh thả em ra, anh thả em ra..."

Santa không thể không buông lỏng tay ra, Lưu Vũ lui về phía sau mấy bước, cậu ra sức hô hấp, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Rốt cục, Lưu Vũ mất đi toàn bộ khí lực, té xỉu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play