Sau khi Santa đưa Tiểu Vũ về phòng thì muốn đi tới phòng Riki ngủ nhờ, bị Tiểu Vũ kéo lại, cậu ta nhìn Santa, đột nhiên nói như đã hạ quyết tâm:" Santa, hôm nay rất cảm ơn anh."

"Cái này cũng không có gì, bọn tôi đều là trợ giúp nhau như vậy."

"Bọn tôi...là chỉ...anh cùng Lưu Vũ sao?" Tiểu Vũ đột nhiên hỏi.

Santa gật đầu nói:" Trước kia tiếng của tôi không tốt, đều là Lưu Vũ giúp tôi, cho nên hiện giờ em ấy có phiền phức, tôi cũng hẳn là phải giúp em ấy."

"Vậy hôm nay anh giúp Lưu Vũ, hay là tôi?" Tiểu Vũ đột nhiên hỏi một câu hỏi rối rắm. Cậu ta lớn lên từ nhỏ ở cô nhi viện, cậu ta hiểu rõ hơn ai hết, muốn gì đều phải tranh thủ mà giành lấy, nếu không tranh không đoạt, chuyện tốt nhất định sẽ không đến lượt mình.

Santa không nghe rõ câu hỏi của cậu ta, nhưng mà vẫn theo cách hiểu của bản thân mà trả lời:" Cậu vốn là đang giúp em ấy, chúng ta đều là đang giúp em ấy không phải sao?"

Đó không phải là đáp án Tiểu Vũ muốn nghe, nhưng cậu ta không muốn hỏi nữa, hướng Santa chớp chớp mắt đáng yêu:" Santa, tôi cho anh biết một bí mật, muốn biết không?"

" Hửm?" Santa gật gật đầu, biểu thị mình đang nghe.

"Kì thực tên thật của tôi là Lưu Vũ, anh tin không?"

"Thật?"

Tiểu Vũ khẽ gật đầu, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Santa nói:" Trước đó tôi sợ tôi nói tên thật ra, các anh sẽ càng thêm hoài nghi tôi, cho nên liền tạm thời lấy cho mình một cái tên khác." Cậu ta dường như cảm thấy mưu kế của bản thân đã đạt được, rất đắc ý, như một tiểu hồ ly giảo hoạt tinh ranh cười đến là đáng yêu.

"Hiện tại sao lại nói với tôi?" Santa hỏi một câu.

Vì sao... vì sao đây...

Chính bản thân Tiểu Vũ cũng không biết tại sao, ban đầu cậu ta chỉ muốn cứ như vậy chịu đựng qua 2 năm, sau 2 năm cậu ta liền có thể tự do rời đi. Mặc dù mọi mặt cậu ta đều không bằng Lưu Vũ nhưng cậu ta cũng không cam tâm làm vật thay thế của người khác. Thế nhưng người đàn ông trước mắt đã dễ dàng khiến cậu ta đổi ý, hiện giờ không muốn làm Tiểu Vũ nữa, càng không muốn làm thế thân, chỉ cần Santa biết cậu ta là ai, như vậy là đủ rồi.

"Không có gì," Tiểu Vũ tránh không đáp," Hôm nay may có sự giúp đỡ của anh, thấy anh là người có thể tin được cho nên nói cho anh biết."

Santa cũng không hoài nghi câu trả lời này, anh đưa tay vỗ vỗ vai Tiểu Vũ nói:"' Mệt mỏi một ngày ngủ sớm chút đi." Nói xong liền quay đầu muốn rời đi.

Tiểu Vũ đột nhiên bắt cánh tay Santa lại nói:" Kỳ thực... anh có thể ngủ lại phòng của mình mà.."

Santa mất vài giây mới hiểu ý trong lời nói của Tiểu Vũ, lập tức cảm thấy có chút khó xử:" Tôi, tôi.. tôi là sợ cậu không quen ngủ cùng người khác."

Thiếu niên đảo mắt, nhịn xuống xấu hổ nói:" Không sao, từ nhỏ tôi đã phải cùng người khác ngủ chung, nào có phòng riêng...."

Bầu không khí trở nên mập mờ không rõ, Tiểu Vũ xấu hổ đến lỗ tai cũng bắt đầu đỏ lên, nhưng vẫn không buông tay, cho đến lúc nghe được Santa nhẹ nhàng nói một câu:"Được", mới mừng rỡ ngẩng đầu nhìn Santa một chút, bất quá lại thẹn thùng, liền viện cớ đi tắm chạy ra khỏi phòng.

_____________________________________________

Cố định lại điện thoại, điều chỉnh tốt ống kính, Santa xác nhận lại mấy lần rồi mới nhấn nút ghi hình:

" Ngày 18 tháng 12 năm 2021."

"Lưu Vũ, xin chào, Santa đây."

" Gần đây bọn anh đang bận bịu chuẩn bị ra bài hát mới, phần lớn động tác là do anh biên đạo, nhưng mà tất cả mọi người đều kêu nó khó. Anh nghĩ nếu là em, nhất định sẽ học được rất nhanh."

"Anh thử cho thêm một chút yếu tố cổ phong vào, mặc dù bọn họ hỏi vì sao nhưng anh không dám nói, Lưu Vũ, anh dám nói tên em trước mặt bọn họ."

"Anh.. anh rất nhớ em..."

" Giáng sinh sắp tới bọn anh có tham gia một buổi tiệc, là của đài Hồ Nam, trước kia chúng ta cũng đã từng tham gia. Khi đó xảy ra chuyện, anh nhớ em còn đặc biệt an ủi vài người bọn anh. Anh không biết lần này còn bị thế nữa không... nhưng dù sao cũng không có em ở đấy nữa..."

(Sự kiện đài Hồ Nam Santa nhắc đến chính là Happy Camp=(()

" Lưu Vũ, em đến cùng là đang ở đâu? Anh đi tới đâu mới có thể tìm được em?"

"Có phải hay không... bởi vì anh tỏ tình với em, cho nên... Nếu là như vậy, anh thu hồi lại cũng không có vấn đề gì, chỉ cần em trở về là được..."

......

Santa cùng Hứa Manh gặp mặt lần thứ hai vẫn là ở nhà của Hứa Manh. Santa tốt xấu gì cũng là idol, ra ngoài bất tiện, nhưng trông bộ dáng Hứa Manh còn thần bí hơn cả Santa.

Sau khi vào cửa, Santa liền giật mình nhìn căn phòng bừa bộn. Nhìn bộ dạng sửng sốt của anh, Hứa Manh tức giận nói:" Nhìn cái gì, không thấy tôi đang thu dọn hành lý sao!"

" Cô muốn đi xa?"

" Anh quản được sao?" Hứa Manh đi đến cái bàn nói:" Tôi đã tra xong tư liệu."

Santa vòng qua một cái vali lớn, đi đến chiếc bàn ở phòng khách, phía trên đặt một chồng tư liệu rất dày, còn có vô số ảnh chụp, thậm chí có cả một chiếc ổ cứng.

Hứa Manh đi đến cạnh Santa nói:" Không nói khoa trương, tổ tông mười tám đời của anh ta tôi cũng tra ra được. Anh ta khi xuất đạo cũng có chút danh tiếng, nhưng mà mới xuất đạo đã sập phòng cũng đỉnh quá đi, sinh hoạt cá nhân của idol mấy anh đúng thật là khiến người ta phải kinh ngạc."

Santa nhìn liếc qua, ngày càng nhíu chặt mày.

Hứa Manh nhìn Santa một cái nói:" Anh có chút ấn tượng gì về anh ta không?"

"Không có."

"Thật giống như người khác không nhớ gì về Lưu Vũ."

Lời nói của Hứa Manh như đâm vào tim Santa khiến anh khỏi đau đớn, miệng mím chặt, thả tư liệu từ tay xuống, một mình đi tới bên ghế sô pha ngồi xuống, giống như đè nén lại tâm tình gì đó.

Hứa Manh tự biệt mình đã nói lời ngu xuẩn cỡ nào, vội cầm chai nước đưa đến trước mặt Santa. Santa cũng không trách gì cô ta, chỉ là trong lòng anh không vượt qua được cửa ải kia mà thôi. Anh nhận chai nước uống một ngụm, nhìn thoáng túi nhựa trên bàn đựng đầy thuốc, không khỏi kinh ngạc:" Thuốc của cô?"

"Đúng a!" Hứa Manh thờ ơ nói.

"Cô bị bệnh?"

"Không có việc gì, chỉ là thuốc chống viêm trước khi phẫu thuật mà thôi."

"Phẫu thuật?" Santa không khỏi có chút lo lắng:" Cô không sao chứ?"

"Quản tốt bản thân anh trước đi!" Hứa Manh liếc nhìn Santa nói:" Tư liệu về Thẩm Khải anh vẫn lấy đi à? Nhưng nói thẳng ra nó cũng không có tác dụng gì, gia đình anh ta từ nhỏ đến lớn, tất cả lý lịch hành tung đều tra rõ, nhưng không có chỗ nào đặc biệt."

Vẻ mặt Santa không tốt lắm, nhẹ nhàng nói:" Giống như là người này bị lấy ra nhét vào chỗ trống của Lưu Vũ. Khi một người đột nhiên biến mất khỏi không-thời gian, mọi liên quan xã hội của người đó đều sẽ bị xóa mất, nên cần chuyển một người nữa đến bổ sung vào vị trí không-thời gian bị xê dịch."

"Xuyên không? Đó thể loại phim phụ nữ chúng tôi thích a..." Lời nói còn chưa dứt Hứa Manh đã vội vàng ngậm miệng, chột dạ nhìn Santa một chút. Có vẻ Santa vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng của bản thân, căn bản là không nghe thấy, lúc này Hứa Manh mới thở phào, đổi chủ đề nói:"Điều anh nói... mặc dù hơi khó tin nhưng cũng rất logic. Chỉ là có mỗi mình anh nhớ được cậu ta, vì sao vậy?"

Santa không trả lời được.

Hứa Manh chống cằm lên tiếp tục suy đoán: "Lẽ nào là bởi vì chân ái? Nếu vậy các người cũng không tính là chân ái a, nhiều lắm cũng chỉ là anh yêu cậu ta, nhưng cậu ta không yêu anh. Chờ đã, sẽ không phải vì anh tỏ tình nên cậu ta mới bị mang đi đấy chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play