Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

—————————————————

Cố Niệm vòng tay ôm lấy cổ Hạ Dương, dán cả người lên, mềm mại mà nói: "Tiên sinh ơi, em nóng quá....."

Hô hấp của Cố Niệm càng lúc càng trở nên dồn dập, mặt đỏ bừng, đôi mắt đào hoa ầng ậng nước ướŧ áŧ, một bộ dáng cực kỳ đáng thương.

Cố Niệm càng lúc càng nóng, cơ thể cũng mềm tựa như bông, khó kìm nén mà thở dốc thành tiếng, muốn giảm bớt nhiệt độ cơ thể.

Tình trạng của Cố Niệm giờ đây cực kỳ khác thường, giống như bị người ta bỏ thuốc kíƈɦ ɖụƈ, trên người còn mang theo một mùi hương hoa hồng nồng đậm.

Tuy nhiên Hạ Dương không có ý định thương hương tiếc ngọc, không chút lưu tình trực tiếp đẩy người ra.


Cố Niệm bị đẩy lùi về sau mấy bước, đôi mắt phiếm hồng, "Tiên sinh....."

Bởi vì tác dụng của thuốc , Cố Niệm không kìm chế nổi mà kéo cổ áo sơ mi trắng ra, tức khắc lộ ra một mảng lớn xương quai xanh, cúi đầu thở hổn hển.

"Em xin lỗi tiên sinh, em cũng không biết mình bị làm sao nữa....." thanh âm của Cố Niệm mang theo sự nức nở, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống, "Em nóng quá....."

Hạ Dương vẫn lạnh lùng như cũ, tự lui về sau mấy bước, nhìn về phía phòng ngủ.

Hứa Thừa Yến vẫn đang đứng ở cửa, trên mặt là nụ cười đầy ẩn ý, không nói tiếng nào, giống như người khách qua đường chỉ đơn thuần xem náo nhiệt.

Hạ Dương đi về phía cậu, vừa đi vừa gọi điện cho thư ký, muốn thư ký tới giải quyết rắc rối.

Cố Niệm nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, không cam lòng mà chạy lên phía trước, ôm lấy eo của anh từ phía sau.


"Tiên sinh, giúp em được không?" Cố Niệm cọ cọ trên người Hạ Dương, mùi hoa hồng trên cơ thể phát ra, "Em sẽ không dây dưa với tiên sinh đâu, chỉ cần một lần là được rồi....."

Hạ Dương chau mày, trực tiệp duỗi tay túm lấy cổ tay của Cố Niệm, đẩy người ra, "Cút."

Cố Niệm nhất thời không đứng vững, bị bất ngờ ngã ngồi xuống nền nhà, trên mặt toàn là sửng sốt.

Hạ Dương thì cúi đầu phủi phủi áo khoác tây trang, đặc biệt là những nơi bị Cố Niệm động vào, giống như bị mắc bệnh sạch sẽ.

Bởi vì nữa nãy Cố Niệm vừa ôm vừa cọ loạn, nên giờ trên áo vest cũng dính mùi hương hoa hồng, Hạ Dương ngửi thấy mùi này, tự nhiên cảm xúc trở nên bồn chồn, cơ thể cũng cảm thấy khô nóng__

Mùi hương hoa hồng này, có lẽ là một loại hương kíƈɦ ɖụƈ nào đó.

Hạ Dương nhìn về phía Cố Niệm trên sàn nhà, cũng chỉ nghĩ rằng Cố Niệm bị ai đó bỏ thuốc sau cố ý tới đây, lạnh lùng hỏi: "Ai bảo cậu tới đây?"


"Tiên sinh....." Cố Niệm đỏ mắt, không trả lời câu hỏi của anh mà nói: "Em còn trẻ, em cũng là lần đầu tiên...."

Hạ Dương không thèm để ý mấy lời nhảm này, xoay người đi sang bên cạnh.

Cố Niệm nhất thời trở nên bối rối, buột miệng nói: "Tiên sinh, so với Tần Chu thì em càng giống người kia hơn, em có thể không cần gì hết! Chỉ cần cho em ở lại bên cạnh ngài là được!"

Hạ Dương lập tức dừng chân lại.

Cố Niệm thấy vậy, kinh hỉ một trận, tưởng rằng lời của mình có tác dụng.

Nhưng trong nháy mắt ấy, Cố Niệm trông thấy có người tới.

Cũng là một thanh niên có đôi mắt đào hoa, mặc một cái áo choàng tắm dài, đi tới bên cạnh người đàn ông lạnh lùng kia.

Hứa Thừa Yến nhìn áo vest đã hơi lộn xộn trên người Hạ Dương, vươn tay qua, thoáng sửa lại cho anh.

Hạ Dương nhắm mắt lại, bị mùi hương kíƈɦ ɖụƈ kia ảnh hưởng, một tay đáp trên người thanh niên, không kìm nổi mà lại gần, cúi đầu gục xuống vai thanh niên.
"Yến Yến...." Thanh âm của Hạ Dương rất nhẹ, hô hấp thô trầm.

Nhưng Hứa Thừa Yến lại kéo bàn tay trên eo mình ra, nhìn chàng trai ngã dưới đất gần đó.

Cố Niệm trông thấy Hứa Thừa Yến, lập tức trở nên ngây ngẩn, lúc nãy cậu không nhận thấy còn người khác ở trong phòng.

Hứa Thừa Yến đi từng bước về phía Cố Niệm, còn tiện ray cầm luôn cốc nước trên bàn.

"Em trai nhỏ à." Hứa Thừa Yến cười, chậm rãi ngồi xuống, "Có phải là tối nay em uống nhiều quá hay không? Thiếu đàn ông tới vậy à?"

Cố Niệm hơi hơi hé miệng ra, muốn nói gì đó.

Nhưng Hứa Thừa Yến cũng không định cho cậu ta thời gian giải thích, trực tiếp đổ thẳng cốc nước lên đầu Cố Niệm.

Bọt nước theo tóc đen mà nhỏ xuống dưới, Hứa Thừa Yến nhìn chàng trai trước mắt này, nói từng chữ: "Giờ đã tỉnh táo hơn chút nào chưa?"
Cố Niệm trong khoảnh khắc chưa kịp phản ứng lại, cảm giác lạnh lẽo truyền tới từ đỉnh đầu, đại não đã thanh tỉnh hơn chút.

Đúng lúc này, Thư ký cũng dẫn theo hai bảo vệ vội vàng chạy đến.

Thư ký nhìn thấy Cố Niệm trên mặt đất, vội vàng nói với Hạ Dương: "Hạ tổng, tôi xin lỗi...."

Hai người bảo vệ chạy tới, trực tiếp kéo Cố Niệm ra khỏi phòng.

Hạ Dương nhìn thoáng qua phương hướng Cố Niệm bị kéo đi, "Đưa cậu ta tới bệnh viện, hỏi xem là ai đưa đến đây."

"Vâng ạ." Thư ký vội vàng gật đầu, rồi rời khỏi phòng, rất tri kỷ mà đóng cửa phòng lại.

Cuối cùng thì trò khôi hài này cũng đã kết thúc, Hứa Thừa Yến nhìn cái cốc trống trong tay, thuận tiện mà đặt lại bàn, đi về phía phòng ngủ.

Nhưng Hứa Thừa Yến còn chưa tới phòng, bỗng nhiên eo căng lên, cả người bị ôm lấy từ phía sau.
"Yến Yến." Hạ Dương gục đầu xuống vai cậu, kìm nén hơi thở, lên tiếng giả thích: "Thẻ phòng là đạo diễn đưa cho anh, hôm nay là ngày đầu tiên anh ở, không biết cậu ta sẽ tới."

Hạ Dương còn chịu sự ảnh hưởng của hương thôi tình, nhịn không được mà cọ cọ cổ của thanh niên: "Anh không thân với cậu ta đâu."

Hứa Thừa Yến nghiêng đầu nhìn qua, bàn tay cũng xoa xoa trên đầu Hạ Dương, không nhanh không chậm nói: "Em thấy hai người ban ngày cùng nhau ở phim trường rất vui vẻ mà."

"Có ư?" Hạ Dương nhíu mày, nhớ lại chuyện xảy ra ban ngày, nói: "Cậu ta nói với anh về chuyện của em, anh muốn nghe nhiều hơn chút."

"Anh muốn nghe gì, có thể hỏi thẳng em."

"Ừm." Hạ Dương đồng ý, lại tiếp tục cọ cổ cậu.

Hứa Thừa Yến bị cọ tới ngứa ngáy, thêm nữa còn ngửi thấy mùi hoa hồng trên người Hạ Dương, nhíu mày nói: "Đừng cọ nữa."
Hứa Thừa Yến thoát khỏi lồng ngực Hạ Dương, vừa quay đầu lại, đã trông thấy Hạ Dương không đúng lắm, thế là vươn tay sờ thử mặt anh, cảm nhận được nhiệt độ của anh rất cao.

"Anh sao vậy?" Hứa Thừa Yến lên tiếng hỏi.

"Mùi hương trên người cậu ta có vấn đề." Hạ Dương khắc chế phản ứng của mình, nhưng bản năng của cơ thể lại muốn thân mật hơn, thuận thế mà nắm lấy bàn tay của thiếu niên.

Hứa Thừa Yến gật đầu: "Để em gọi tài xế tới, đưa anh đi bệnh viện."

Hạ Dương ôm thanh niên, trả lời: "Đi bệnh viện rất lãng phí tiền, anh cảm thấy còn có biện pháp giải quyết tốt hơn."

Phản ứng trên người Hạ Dương đã không có cách nào che được nữa, ôm chặt người vào lòng không chịu buông tay.

Hứa Thừa Yến cảm nhận được sự biến hoá thân thể của Hạ Dương, cười nhẹ một tiếng ngắn ngủi: "Vậy thì anh đi tắm nước lạnh đi, rất tiết kiệm."
"Lãng phí nước." Hạ Dương sờ mặt của thanh niên, cúi đầu mặt dán mặt, động tác thân mật có chút ỷ lại, "Còn có biện pháp tiết kiệm hơn."

"Yến Yến......" Hạ Dương nhịn không được mà hôn lên sườn mặt của thanh niên, từ sườn mặt tới khoé môi.

Hứa Thừa Yến hơi hé miệng, vốn là định nói chuyện, kết quả lại bị Hạ Dương thừa cơ, môi lưỡi xâm nhập.

Hạ Đương thả chậm động tác lại, dần gia tăng nụ hôn, để người trong ngực  từ từ thả lỏng.

Giống như dã thú đi săn, chủ động yếu thế, nguỵ trang thành bộ dáng vô tội, dụ dỗ con mồi lại gần.

Đợi sau khi con mồi đã thả lỏng cảnh giác, dã thú xé bỏ lớp nguỵ trang ôn nhu đi, mạnh mẽ tấn công.

Hứa Thừa Yến ngẩng đầu lên, có hơi không thích ứng được tiết tấu của Hạ Dương, sắp không thở nổi.

Mặt càng lúc càng nóng, nhiệt độ cơ thể cũng trở nên cao hơn, giống như bị thiêu đốt.
Nhân lúc môi được thả ra để thở, Hứa Thừa Yến nhịn không được mà lên tiếng nhắc nhở: "Đủ rồi....."

Hứa Thừa Yến hơi thở dốc, ngửi mùi hoa hồng ám trên người ai kia, thân thể cũng dần trở nên khô nóng__

Hình như cậu, cũng bị mùi hương kíƈɦ ŧìиɦ ảnh hưởng.

Hạ Dương mở mắt ra, nhìn chằm chằm thanh niên trước mắt, ngón tay miết nhẹ lên đôi môi đã sưng đỏ của cậu, khàn giọng nói: "Không đủ."

Hạ Dương cúi đầu, lần nữa đặt xuống nụ hôn.

Khi Hứa Thừa Yến nhận ra nguy hiểm, muốn chạy đi đã không còn kịp nữa, đôi môi vốn sưng đỏ nay bị hôn lại càng trở nên đỏ tươi.

Sau khi kết thúc nụ hôn, Hạ Dương trực tiếp bế người lên, đi về phía phòng ngủ, đặt bảo bối lên giường.

Hạ Dương thuận tay mà mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy một lọ thuốc bôi trơn ở bên trong.
Hứa Thừa Yến nằm nghiêng, nhìn động tác của Hạ Dương, lên tiếng nhắc nhở: "1500 điểm."

Động tác trên tay của Hạ Dương chẳng chịu dừng lại, thong thả ung dung mà nói: "Hôm nay là trường hợp đặc biệt, em không nên trừ điểm."

Hứa Thừa Yến cười nhẹ, "Anh cũng thật là......"

Lá gan càng lúc càng lớn, còn biết cò kè mặc cả rồi.

Hứa Thừa Yến không nói nữa, nhìn Hạ Dương, cũng không ngăn cản.

Hạ Dương đã mở nắp lọ gel bôi trơn, lấy ra, đè thanh niên xuống dưới thân, giọng điệu vô cùng tự nhiên: "

Tình huống đặc biệt, nên được đối xử đặc biệt."

Nói xong, Hạ Dương bèn hôn xuống.

Hứa Thừa Yến ngửa đầu lên, một tay vòng lên bả vai của Hạ Dương, cái tay khác thì kéo cà vạt xuống.

Sau khi tách môi ra, Hứa Thừa Yến cử động cơ thể, cầm lấy cà vạt che lên mắt của mình, rồi thay đổi một tư thế nằm úp xuống giường.
Vẫn giống như thuở ban đầu, tiến vào từ phía sau, dùng cà vạt che mắt đi.

Hứa Thừa Yến chuẩn bị xong, chờ động tác của Hạ Dương.

Nhưng sau khi Hạ Dương trông thấy loạt động tác này của cậu, lại ngừng lại, toàn thân lạnh băng, trong nháy mắt không còn chút tâm tư ái muội nào nữa.

Hạ Dương cúi xuống, thoáng kéo cà vạt ra, gọi nhẹ một tiếng: "Yến Yến?"

Hứa Thừa Yến lười biếng ừ một tiếng, đợi trong chốc lát, không thấy động tĩnh gì, thế là nhìn qua hỏi: "Không làm sao?"

Hạ Dương nhíu mày, muốn tháo cà vạt của thanh niên, "Đổi tư thế khác đi."

Hứa Thừa Yến hơi kinh ngạc, ngăn cản động tác của Hạ Dương, nói theo bản năng: "Không phải anh thích như vậy sao?"

"Em không thích."

Hứa Thừa Yến lại nói: "Cũng chỉ là một tư thế thôi mà, thế nào cũng được, không sao đâu."
Hạ Dương trong khoảnh khắc ấy không nhịn được mà lại cúi xuống hôn lấy sườn mặt thanh niên, "Yến Yến...."

Hạ Dương kéo cà vạt ra, ôm người đổi sang một tư thế khác, là tư thế đối mặt truyền thống, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve qua lại mặt cậu.

Hứa Thừa Yến nắm bàn tay đang sờ loạn kia, cọ cọ, hỏi: "Không che nữa à?"

Hạ Dương nhìn thanh niên đuôi mắt đã phiếm hồng dưới thân, chậm rãi cúi người xuống: "Không che."

Yến Yến của hắn, thật giống một chú mèo.

Bên ngoài nhìn rất lãnh đạm, cực kỳ phòng bị với thế giới bên ngoài, nhưng lại rất dễ mềm lòng, còn thích làm nũng nữa.

Hạ Dương hôn lên nốt ruồi khoé mắt cậu: "Anh muốn trông thấy mặt em."

Muốn nhìn gương mặt ấy, từng chút bị nhiễm tìиɦ ɖu͙ƈ.

******

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play