Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!
—————————————————
Hạ Dương không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào thanh niên bên cạnh Cố Niệm.
Hứa Thừa Yến cũng cảm nhận được ánh mắt của Hạ Dương, hai người liếc qua lại.
Tuy nhiên bởi vì chuyện dấu hôn hồi sáng, Hứa Thừa Yến vẫn rời ánh mắt của mình đi trước, quay qua nói với đạo diễn: "Em còn có cảnh quay, em đi chuẩn bị trước đây."
Nói xong, Hứa Thừa Yến liền xoay người rời đi.
Đạo diễn sửng sốt, vội lên tiếng hoà giải: "Tần Chu còn bận đóng phim, Cố Niệm dẫn Hạ tổng đi tham quan nhé."
Hạ Dương mải nhìn theo bóng lưng đã rời đi của Hứa Thừa Yến, cũng chẳng để ý xem đạo diễn vừa mới nói gì, theo phản xạ mà ừ một tiếng.
Đợi đến khi Hạ Dương có thể phản ứng lại, Cố Niệm đã đi ngay bên cạnh rồi.
Cố Niệm mỉm cười, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, dẫn Hạ Dương đi dạo xung quanh đoàn phim.
"Hạ tiên sinh, chỗ này là cảnh do đoàn phim chúng tôi dàn dựng riêng." Cố Niệm chỉ mấy cây trúc thấp bé gần đó, "Nhưng hơi nguy hiểm, dễ bị ngã."
Tuy nhiên Hạ Dương chẳng có mấy hứng thú với những thứ này, phản ứng rất lạnh nhạt.
Cố Niệm thấy vậy, thế là lại thay đổi cách khác, nói: "Lần đầu tiên Thầy Tần quay ở đây, cũng đã không cẩn thận mà bị ngã."
Sau khi nghe thấy những lời này, cuối cùng Hạ Dương cũng có phản ứng, quay đầu nhìn cậu ta.
Mà ở bên kia, Hứa Thừa Yến vẫn đang ở phim trường, đang đối diễn với một nam phụ khác.
Đợi đến khi Hứa Thừa Yến quay xong, đi vào khu nghỉ ngơi, lúc vô tình ngẩng đầu lên, lại trông thấy Hạ Dương đang ở cùng một chỗ với Cố Niệm.
Trên mặt Cố Niệm lấp lánh ý cười, đang nói gì đó với Hạ Dương.
Hạ Dương thì vẫn như cũ không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe Cố Niệm kể chuyện.
Hứa Thừa Yến nhìn hai người này, sau vẫn xoay người, quay trở lại phòng nghỉ.
Trong phòng rất tĩnh lặng, Hứa Thừa Yến đi tới trước bàn tẩy trang, chùi đi hết lớp trang điểm trên mặt, cũng tiện tay mà cầm lấy cọ trên bàn, dặm lại một lớp cho mấy vết hôn ái muội trên cổ.
Trong lúc cậu còn đang dặm lại lớp trang điểm thì có người gõ cửa.
Hứa Thừa Yến thoáng nghiêng đầu nhìn ra ngoài, trông thấy Cố Niệm, hơi bất ngờ.
Cố Niệm mỉm cười bước vào trong tay cầm theo một cốc trà sữa.
"Thầy Tần, vừa nãy Hạ tiên sinh mời chúng ta uống trà sữa, em mang về cho anh này." Cố Niệm đưa trà sữa qua cho cậu.
Trong tay Hứa Thừa Yến vẫn đang cầm cọ trang điểm, nhìn thấy cốc trà sữa trong tay cậu ta, không nhận luôn.
Hứa Thừa Yến chú ý tới cách dùng từ của Cố Niệm, ngẩng đầu nhìn cậu ta, nói lại, " Hạ tiên sinh?"
Dù sao thì thân phận của Hạ Dương cũng là nhà đầu tư, phần lớn mọi người đều sẽ gọi là 'Hạ tổng' hoặc 'Ông chủ Hạ'.
Cố Niệm đặt trà sữa lên bàn, cười nói: "Hạ tiên sinh bảo là mọi người đóng phim vất vả, nên anh ấy mới mua trà sữa."
Hứa Thừa Yến gật đầu, tiếp tục làm việc của mình.
Cố Niệm cũng rất quen thuộc mà ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn hộp đồ trang điểm trên bàn, nhẹ giọng hỏi: "Thầy Tần, cái này là bộ sưu tập mùa thu năm nay ạ?"
Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua, gật đầu: "Đúng thế."
"Đúng sao ....." Cố Niệm cầm hộp mĩ phẩm lên, chậm rãi nói: "Thật ra năm ngoái có ra một bộ sưu tập mĩ phẩm giáng sinh dùng rất tốt."
Cố Niệm mỉm cười: "Nhưng mà cái đó là phiên bản giới hạn, giờ đã không còn sản xuất nữa, có rất nhiều người mua không được, nên toàn chọn phiên bản cấp thấp hơn để mua."
"Mẫu sản phẩm mùa thu này chính là phiên bản cấp thấp ấy ." Cố Niệm thả lại hộp mĩ phẩm xuống bàn, ý vị thâm tường mà nói: "Bởi vì không mua được bản gốc, cho nên đành phải mua bộ sản phẩm tương tự, để tạm sử dụng trước."
Động tác trang điểm của Hứa Thừa Yến chững lại, quay qua nhìn tên này.
"Nếu như xuất hiện hàng mới chất lượng cao hơn, mọi người đều sẽ đi mua sản phẩm mới, không cần loại hàng kém hơn nữa." Cố Niệm ám chỉ.
"Cố Niệm." Hứa Thừa Yến nhịn không được mà bật cười , tựa lưng vào ghế, không nhanh không chậm hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Thầy Tần, năm nay em 18 ạ." Cố Niệm mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền trên mặt, nhìn muốn bao nhiêu ngoan ngoãn thì có bấy nhiêu.
Hứa Thừa Yến đánh giá đứa trẻ to xác trước mắt, hôm nay người này vẫn mặc một kiện áo sơ mi trắng sạch sẽ, trên mắt cũng đeo kính.
"18 tuổi à....." Hứa Thừa Yến gật đầu trầm tư.
"Tuổi của em vẫn còn rất trẻ, phải không?" Ngữ khí của Cố Niệm rất đỗi dịu dàng, nhưng lời nói ra lại đầy ý tứ sâu xa.
"Trẻ tuổi quả thật rất tốt." Hứa Thừa Yến gật đầu với ý kiến này.
" Thầy Tần chắc đã không còn trẻ nữa nhỉ? Lúc trước trông thấy gương mặt không trang điểm của anh, đã có điểm già rồi." Cố Niệm cảm thán, "Nếu như là 18 tuổi, hẳn là sẽ có rất nhiều thứ có thể làm được."
Hứa Thừa Yến tiếp tục trang điểm, không để ý mà nói: "Nếu như cậu muốn làm đồ thay thế, thì cứ việc làm đi."
Cố Niệm không tiếp tục nữa, đứng dậy duy trì nụ cười mà nói: "Vậy thì cảm ơn thầy Tần nha."
Nói xong, Cố Niệm xoay người rời đi.
Hứa Thừa Yến ngồi trước gương, cẩn thận soi lại bản thân.
Cậu, đã già rồi.
Lúc 5 giờ chiều thì đoàn phim kết thúc công việc.
Đạo diễn đi tới, nói với mấy diễn viên chính: "Mọi người đừng đi vội, lát nữa tới khách sạn, cùng ăn bữa cơm với ông chủ."
Hứa Thừa Yến đã thay xong quần áo, đội mũ đeo khẩu trang lên.
Đạo diễn đang điểm danh những nhân viên có mặt, Hứa Thừa Yến nhìn qua, trông thấy Cố Niệm đi ra từ phòng thay đồ.
Cố Niệm vẫn mặc áo sơ mi trắng như cũ, người gọn gàng sạch sẽ, đã tháo kính mắt xuống rồi.
Cố Niệm cũng trông thấy Hứa Thừa Yến, quay ra cười với cậu, lên tiếng chào hỏi: "Chào thầy Tần Chu."
Hứa Thừa Yến nhìn đối phương, lúc bấy giờ mới chú ý thấy hôm nay người này có vẽ một nốt ruồi đón lệ nho nhỏ dưới mắt phải.
Kiểu cách này, cực kỳ giống với bộ dáng năm cậu 18 tuổi.
Hứa Thừa Yến hơi xuất thần, rơi vào trong hồi ức.
Mãi tới khi người đại diện thúc giục, Hứa Thừa Yến mới phản ứng lại, cùng lên xe với người đại diện.
Tiệc tối tổ chức ở một khách sạn địa phương, đoàn phim từng tốp từng tốp đi vào.
Hạ Dương cũng qua, ngồi vị trí chủ vị, bên cạnh là đạo diễn.
Đạo diễn rất nhiệt tình, mở mấy chai rượu, rót cho Hạ Dương.
"Tới nào tới nào tới nào, Hạ tổng, tôi kính anh một ly." Đạo diễn mời rượu, nhìn qua Hứa Thừa Yến, nhân tiện nói: "Tần Chu, cậu cũng kính một ly đi."
Hứa Thừa Yến nhìn ly rượu trên bàn, không muốn uống lắm, thế là từ chối khéo: "Xin lỗi, em không khoẻ lắm, đêm nay không uống rượu được."
Không khí náo nhiệt trên bàn cơm nhất thời có chút xấu hổ.
Đạo diễn nhìn Hứa Thừa Yến, lại đảo mắt về phía Hạ Dương: "Hạ tổng, vậy tôi lại kính anh thêm một ly nữa."
Hạ Dương cầm ly rượu, lên tiếng: "Không cần đâu."
Không khí lại càng xấu hổ hơn, đạo diễn ngây người, bấy giờ mới nhận ra quan hệ của Hứa Thừa Yến và Hạ Dương có chỗ không đúng lắm, cũng không biết là hai người có chuyện gì.
Thế là đạo diễn thay đổi một đề tài khác, tiếp tục nói chuyện với Hạ Dương.
Nhưng phản ứng của Hạ Dương vẫn cứ không lạnh không nhạt, mất tập trung, không biết là đang nghĩ gì.
Bữa ăn này phải tới hơn 10 giờ, trên bàn đã có không ít người uống rượu, không khí càng lúc càng trở nên náo nhiệt.
Cố Niệm cầm một ly rượu, chủ động đi tới bên cạnh Hạ Dương, nói: "Hạ tiên sinh, em thật sự rất cảm ơn ngài."
Hạ Dương nhìn thoáng qua Cố Niệm, nhưng cũng không có phản ứng gì.
Đạo diễn đã uống khá nhiều, dựa về phía Hạ Dương, lại lấy ra một thẻ phòng từ trong túi, cười nói: "Hạ tổng, đêm nay anh hãy nghỉ ngơi ở trên tầng."
Hạ Dương nhận thẻ phòng, tuỳ ý thả vào túi.
Cùng lúc đó, Cố Niệm ở bên cạnh cũng trông thấy số phòng trên thẻ.
Đêm cũng đã khuya, Hứa Thừa Yến đứng dậy, nói với mọi người: "Tôi không khoẻ lắm, xin phép về trước."
Hứa Thừa Yến cũng uống một ít rượu, tuy không nhiều lắm, nhưng cậu cũng thấy hơi mệt mỏi, thế là chuẩn bị đi về.
Hứa Thừa Yến rời đi trước một mình, đi ra bên ngoài.
Tuy nhiên khi cậu vừa mới ra tới cửa khách sạn, điện thoại bỗng nhiên rung lên, có tin nhắn.
Hứa Thừa Yến rút điện thoại ra xem, trông thấy tin nhắn Hạ Dương gửi tới, là số phòng khách sạn.
Đúng lúc này, thư ký vội vàng đuổi tới từ phía sau.
Thư ký mới nhận được thẻ phòng ở chỗ Hạ Dương, sau khi thấy Hứa Thừa Yến, nhanh chóng nói: "Tần tiên sinh! Tối nay Hạ tổng mời anh lên đó nghỉ ngơi."
Hứa Thừa Yến suy nghĩ, cũng lười đi xe về, thế là trực tiếp theo thư ký lên tầng.
Phòng khách sạn được sắp xếp ở tầng cao nhất, Hứa Thừa Yến vào trong trước.
Bởi vì vừa mới uống rượu, trên người ám mùi, nên Hứa Thừa Yến vào phòng tắm rửa trước.
Sau khi tắm xong, cậu mặc áo choàng tắm ra ngoài, trông thấy một người đang ngồi trên sô pha.
Hạ Dương nhắm mắt dựa vào trên sô pha, hình như đã ngủ rồi.
Hứa Thừa Yến nhìn chằm chằm bóng người kia trong chốc lát, sau vẫn đi tới, duỗi tay vỗ vỗ mặt Hạ Dương, gọi nhỏ: "Hạ Dương?"
Hạ Dương không mở mắt ra, nhưng lại vươn tay, chuẩn xác mà ôm lấy eo của thanh niên, đem người kéo về phía mình.
Hạ Dương ôm người vào trong lòng, hỏi: "Anh nghe người trong đoàn phim bọn em kể, lúc em đóng phim bị ngã? Có nghiêm trọng lắm không?"
"Cũng không phải vấn đề gì lớn." Hứa Thừa Yến tuỳ ý đáp lại một câu.
Hạ Dương dính người sát hơn, dán lên sườn mặt thanh niên, muốn hôn cậu.
Nhưng Hứa Thừa Yến lại nhíu mày, đẩy bả vai của Hạ Dương, "Toàn mùi rượu thôi."
"Đợi anh đi tắm." Hạ Dương nói, lại tiếp tục dán người vào, "Lần này ứng trước."
Hứa Thừa Yến than nhẹ một tiếng, hỏi: "Anh thiếu em bao nhiêu rồi? Vẫn còn ứng nữa?"
"Từ từ trả, sẽ xong thôi." Hạ Dương gục xuống cổ cậu, ngửi mùi hương sữa tắm dễ chịu, nhịn không được mà vươn đầu lưỡi ra, muốn hôn xuống nơi đó.
Hứa Thừa Yến không thích mùi rượu trên người anh, vẫn tránh đi, nói: "Em không thích mùi rượu."
Hạ Dương mở mắt ra, hơi ngửa đầu, hỏi: "Thế tắm xong chúng ta lại tiếp tục nhé?"
"Bị trừ điểm quá nhiều rồi, hôm nay không cho ứng nữa." Hứa Thừa Yến thuận tay xoa nhẹ vài cái trên đầu Hạ Dương, rồi mới tránh khỏi ngực của anh.
Mà trong lúc Hứa Thừa Yến vừa mới đứng dậy, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền tới động tĩnh, có người đang gõ cửa.
Nhưng tiếng gõ này đứt quãng, tiếng rất nhỏ.
Hứa Thừa Yến tưởng là phục vụ của khách sạn, thế là nói với cái người đang ám đầy mùi rượu: "Anh ra mở cửa đi."
Hứa Thừa Yến đi về phòng trước, còn Hạ Dương thì ra ngoài xem.
Nhưng khi mở cửa ra, một đạo thân ảnh bỗng ngã vào trong lòng của Hạ Dương.
"Tiên sinh......"
Chàng trai có đôi mắt đào hoa mặc sơ mi trắng ôm chặt lấy bả vai của Hạ Dương, trên mặt phiếm đỏ không tự nhiên, cơ thể thì nóng bừng.
Hạ Dương sửng sốt, theo bản năng mà nhìn về phía phòng ngủ, liền trông thấy Hứa Thừa Yến đang lười biếng dựa vào cửa phòng ngủ, cười như không cười mà nhìn mình.