Bữa sáng do Lục Như Vân thức dậy làm, hai người ở trên giường dính lấy nhau một lát rồi cô đứng dậy mặc quần áo, Tần Trăn Trăn lấy điện thoại xem thời gian, hơn tám giờ, còn một tiếng nữa đến giờ tuyên truyền.
Tần Trăn Trăn vừa định tắt màn hình thì nhìn thấy Quý Lộ gửi tin cho cô.
- Trăn Trăn, Trăn Trăn! Tối hôm qua tỷ suất người xem lên số hai rồi!
Tần Trăn Trăn nhìn thấy vẻ mặt làm quá của Quý Lộ thì không xị mặt nổi, bật cười thành tiếng. Lục Như Vân đang mặc áo ngủ liền ngoảnh đầu lại, ánh nắng nhảy nhót trên ngũ quan rạng rỡ của Tần Trăn Trăn.
Đã lâu rồi Tần Trăn Trăn không cười như vậy.
Lục Như Vân cụp mắt xuống, dọn dẹp quần áo trên sàn rồi đi tìm quần áo cho Tần Trăn Trăn mặc sau đó mang vào phòng sách, để Tần Trăn Trăn nghỉ ngơi một lát, khi nào bữa sáng xong xuôi cô mới quay lại gọi Tần Trăn Trăn.
Tần Trăn Trăn hài lòng với sự chăm sóc dịu dàng của Lục Như Vân, cô ôm điện thoại cười nói:
"Lục lão sư, tối hôm qua tỷ suất người xem đã lên hàng hai, theo chị có thể lên hàng một không?"
Lục Như Vân cười cười, cô đã rửa mặt súc miệng xong cả người đều thoang thoảng mùi thơm ngát, cô trả lời Tần Trăn Trăn:
"Tất nhiên là có thể."
Bây giờ cô đoán được tám chín phần hành động phía đoàn phim rồi, xem ra hôm nay sẽ thực hiện.
Tần Trăn Trăn cười cười lướt xem tỷ suất.
Đồng thời phát sóng với Lãnh cung của Tần Trăn Trăn thì còn có bộ phim thần tượng, phim cảnh sát tội phạm và phim đạo lý. Thật ra đồng thời đều không thu được tỷ suất cao, nằm ở vùng trũng, hạng nhất miễn cưỡng phá 1, sau đó đều 0.9, 0.8, còn Lãnh cung của Tần Trăn Trăn tiến không tiến lùi không lùi, tối qua đến cảnh tướng quân chết, tỷ suất tăng lên một chút, phá 0.9 lên hạng hai.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Tần Trăn Trăn đóng phim truyền hình, thành tích tốt nhất là bộ phim lẻ phá 2, lúc đó phim thần tượng đang phổ biến khắp cả nước, nơi nơi đều có thể nhìn thấy tuyên truyền, mỗi tập phát sóng Weibo đều náo nhiệt cả nửa ngày.
Nhưng Lãnh cung đến bây giờ thì ngoại trừ ngày đó tuyên truyền thì ở trên Weibo thì gần như không thấy bóng dáng.
Nửa tiếng sau, Lục Như Vân mời Tần Trăn Trăn ra ngoài ăn sáng, cô nấu cháo gạo kê, hai quả trứng gà còn có thêm chút đồ ăn, Tần Trăn Trăn nhìn bàn ăn đầy ắp, cười hỏi:
"Lục lão sư, chị làm gì đây?"
Lục Như Vân kéo tay cô qua ngồi xuống, ánh mắt đầy vui vẻ nói:
"Không có bữa ăn dưới ánh nến, dùng bữa sáng chắp vá đỡ."
Tần Trăn Trăn nghĩ đến tối đêm đó cô nói muốn đi ăn bữa tối dưới ánh nến, chỉ là sau đó lại đến nhà Chương Y Dao, bữa cơm tối lại tan rã trong không vui, cô nghĩ một chút ngồi xuống sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Như Vân:
"Một bữa sáng đơn giản liền muốn em bỏ qua? Lục lão sư, chị ác lắm đó."
Lục Như Vân ngồi xuống cạnh cô, thay cô lột vỏ trứng gà, lúc đưa cho cô sắc mặt rất ôn hòa, thái độ tự nhiên:
"Không chỉ là một bữa."
"Sau này mỗi ngày một bữa."
"Bữa sáng bữa trưa bữa tối."
"Chị đều làm cho em."
Tần Trăn Trăn bất ngờ nghe được lời âu yếm liền chậc lưỡi:
"Chị nói mau, chị làm gì có lỗi với em?"
Lục Như Vân nghe vậy khựng lại vài giây, thành thật gật đầu:
"Xin lỗi, không chăm sóc tốt cho em."
Vốn dĩ Tần Trăn Trăn chỉ trêu đùa, không ngờ Lục Như Vân lại thành thật đến vậy, lòng đỏ trứng cũng không kịp nhai liền nuốt xuống luôn khiến cô trợn trắng mắt. Lục Như Vân vội lấy nước đưa cho cô, cô uống nước rồi nuốt trứng gà xuống, viền mắt ửng đỏ.
Lục Như Vân vỗ vỗ sau lưng cho cô:
"Em sao vậy?"
Tần Trăn Trăn giả vờ hung dữ:
"Người ta bị nghẹn!"
Lục Như Vân nhìn Tần Trăn Trăn mượn lý do để trút cảm xúc, cô chỉ gật đầu:
"Ăn từ từ."
Tần Trăn Trăn mím môi, cúi đầu, dùng muỗng nhỏ múc cháo, rõ ràng chỉ ăn cháo cũng không lời hỏi han gì nhưng lại có vị ngọt xóa sạch hờn giận trong lòng cô.
Sau khi ăn sáng xong thì Lục Như Vân thu dọn chén đũa, Tần Trăn Trăn trở về phòng thay đồ, lúc trở ra Quý Lộ cũng đã tới gõ cửa. Tần Trăn Trăn tìm kiếm trong nhà bếp một vòng không nhìn thấy Lục Như Vân, khi nghe thấy tiếng bước chân cô liền quay đầu nhìn liền nhìn thấy Lục Như Vân cũng đã thay quần áo.
"Chị ra ngoài?" Tần Trăn Trăn không phát hiện giọng điệu của mình có chút thay đổi, Lục Như Vân thản nhiên nói: "Ừ, chị đi với em."
Tần Trăn Trăn ngẩng ngơ vài giây, cô cụp mắt xuống:
"Ừm."
Hai người cùng nhau ra ngoài, Quý Lộ mở cửa, nhìn thấy Tần Trăn Trăn định thân thiết vài câu thì nhìn thấy Lục Như Vân ở sau lưng liền nghẹn lại, thay hai người họ mở cửa xe.
Buổi tuyên truyền được đoàn phim sắp xếp, Tần Trăn Trăn nhìn thấy mọi người gửi tin nhắn trong nhóm, Tôn Cầm và Tống Hạc đã đến, họ chụp mấy tấm hình gửi vào nhóm, còn nhắc đến cô, hỏi khi nào cô đến.
Tần Trăn Trăn sau khi trả lời WeChat thì buông điện thoại.
Nửa tiếng sau, các cô đến nơi. Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân vừa trò chuyện vừa đi vào, trong phòng trang điểm khá ồn ào, mọi người nhao nhao tám chuyện, họ đều đã lâu không gặp mặt, gặp lại dường như nói không hết chuyện.
Tôn Cầm là người đầu tiên nhìn thấy Tần Trăn Trăn, cô đã trang điểm xong nhìn thấy Tần Trăn Trăn đến liền cười nói:
"Chà, còn dẫn theo người nhà nữa."
Tần Trăn Trăn cũng lâu không gặp Tôn Cầm, cô cười chào:
"Tôn lão sư."
Tôn Cầm tỉ mỉ quan sát cô:
"Trăn Trăn, sao cô cảm giác em gầy rồi."
Tống Hạc từ phía sau đi tới:
"Không phải cảm giác, đúng là gầy. Tôn lão sư, cô cũng biết Dư đạo mà, nổi danh là đạo diễn ma quỷ."
Anh ta nói lúc Dư đạo run lên, dáng vẻ rất đáng sợ, Tôn Cầm suy nghĩ vài giây:
"Cô biết."
Mọi người bật cười, Tần Trăn Trăn cũng cười theo, thợ trang điểm nhanh chóng đến giúp cô thay đồ trang điểm. Lục Như Vân đành đứng cùng Tôn Cầm, không lâu lắm, Hồ Tĩnh cũng đến.
Sau khi quay xong Lãnh cung hắn liền tham gia một chương trình truyền hình, không giống chương trình vận động như Tổng động viên. Chương trình hắn tham gia là chương trình có tính giải trí cao cho nên thu hút nhiều fan trẻ, mặc dù không quay phim nhưng vẫn duy trì được nhiệt.
Quả nhiên hắn vừa đến Tôn Cầm bắt đầu chọc ghẹo:
"Hãy xem ngôi sao hôm nay đến rồi!"
Hồ Tĩnh không còn ngượng ngùng như ban đầu, nửa năm này hắn dần trưởng thành hơn, đối mặt với lời trêu ghẹo của Tôn Cầm hắn chỉ đưa quà ra:
"Tôn lão sư, tặng cô."
Hắn cũng đưa một phần cho Tống Hạc:
"Trước đó không lâu em đi nông thôn, nghe nói đây là đặc sản ở đó, em nếm thử rất ngon, hôm nay vừa hay mang đến cho mọi người."
Tôn Cầm nhận lấy, tay kia còn đẩy đẩy Tống Hạc ở bên cạnh:
"Từ khi nào Tiểu Hồ hiểu chuyện đến thế?"
Tống Hạc giả vờ giận:
"Sao cậu hiểu chuyện vậy, giờ thành ra tôi rất không hiểu chuyện?"
Hồ Tĩnh cười cười, dáng vẻ khá đáng yêu.
Nhóm người Tôn Cầm chọc ghẹo một chút rồi mở quà ra ăn, cũng chia cho Lục Như Vân một miếng, bánh mật trong nhưng cắn vào rất dẻo, thơm thơm mùi sữa, đúng là ăn rất ngon, Tôn Cầm ăn một hơi ba bốn miếng mới lưu luyến đóng hộp quà lại.
Hồ Tĩnh đã thay quần áo xong đi ra liền thấy Tần Trăn Trăn đang trang điểm, mấy tháng không gặp, tuy báo ảnh của cô dán đầy phố lớn ngõ nhỏ, MV cũng chiếu liên tục khắp siêu thị nhưng cũng không có được cảm giác chân thật khi gặp người thực.
Tần Trăn Trăn thấy Hồ Tĩnh nhìn mình chằm chằm, cô cụp mắt xuống, quay sang cười nói:
"Đối đãi phải công bằng, đặc sản của em đâu?"
Hồ Tĩnh thấy cô chủ động phá vỡ bầu không khí lúng túng này hắn liền quay sang cầm lấy hộp quà trên tay trợ lý, nhưng khác với quà cho Tôn Cầm và những người kia, hộp quà hắn đưa cho Tần Trăn Trăn nhỏ hơn một chút, Tần Trăn Trăn nhìn hắn, lại nhìn Lục Như Vân, trong nhất thời không muốn nhận.
Hồ Tĩnh thấy cô dè dặt, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười:
"Trăn Trăn, đây là đặc sản anh theo thầy học làm, tặng em nếm thử."
Tần Trăn Trăn nghe ra là đặc sản cũng hơi yên lòng nhận lấy, chỉ là không mở ra, Tôn Cầm ở bên cạnh sợ Lục Như Vân không vui thì giả vờ mất hứng nói:
"Hồ Tĩnh, bên nặng bên nhẹ nha! Thằng nhỏ này như vậy là không được rồi!"
Hồ Tĩnh gãi gãi đầu, ngồi xuống giải thích với Tôn Cầm:
"Bởi vì lúc trước quay chương trình Trăn Trăn nhiều lần giúp đỡ em, em vẫn luôn muốn cảm ơn nhưng không biết em ấy thích gì cho nên..."
Lời giải thích khá cứng nhắc, Tần Trăn Trăn nghe xong cười cười, đưa hộp quà cho Lục Như Vân, nhỏ giọng nói:
"Làm phiền Lục lão sư giúp em bảo quản."
Lục Như Vân gật đầu, khẽ cười:
"Được."
Cô bỏ hộp quà vào trong túi.
Không lâu sau họ đến lúc lên sân khấu tuyên truyền. Lục Như Vân một mình ngồi trong phòng nghỉ ngơi, màn hình lớn hướng về phía cô, bên trong Tần Trăn Trăn cười tươi như hoa.
"Xin hỏi Trăn Trăn, em cảm thấy Nguyên Ngọc trong phim thích tướng quân hay hoàng thượng?"
Mọi người đồng loạt cười ồ lên, mọi người đều biết trong phim tướng quân và hoàng thượng đều là ánh nguyệt quang và nốt chu sa. Tuy rằng hoàng thượng có rất nhiều hành động đáng khinh bỉ nhưng cũng đã làm rất nhiều đáng ghi nhận cho nên fan của hai người đều không chênh lệch.
Tần Trăn Trăn suy nghĩ vài giây, nói:
"Chắc là tướng quân nếu như thích hoàng thượng thì sau này sẽ không chính tay giết hắn."
Cô nói xong liền mỉm cười ra dấu:
"Bất quá bản thân tôi vẫn rất thích hoàng thượng."
Vốn dĩ Tống Hạc đã vạn tiễn xuyên tim nhưng ngay lập tức thay đổi, trao đổi ánh mắt với Hồ Tĩnh ở bên cạnh, hai người có ý tranh cao thấp, cảnh này làm mọi người bật cười.
Những câu hỏi hình thức này thật ra đều được định sẵn, chỉ là người dẫn chương trình đến lúc đó sẽ cài cắm thêm vài câu hỏi bên trong, Tần Trăn Trăn phối hợp trả lời câu hỏi của người dẫn chương trình. Thỉnh thoảng sẽ đứng lên diễn cảnh (trong phim), fan ở bên dưới giơ bảng Trăn Tâm Trăn Ý, ra sức hò hét.
Người dẫn chương trình vẫy tay:
"Được rồi được rồi, chúng ta quay trở lại vấn đề chính. Tôi nghĩ cho đến nay điều tiếc nuối nhất trong bộ phim là trước khi tướng quân chết vẫn không gặp mặt được Nguyên Ngọc, nếu cho em một cơ hội, có được cơ hội gặp mặt lần cuối, hai người sẽ nói gì?"
Câu hỏi nhất thời này Tần Trăn Trăn và Hồ Tĩnh nhìn lẫn nhau, dùng tay ra dấu, người dẫn chương trình nhìn họ:
"Không được khớp khẩu cung nha!"
Fan ở cười ầm lên, vài phóng viên giơ máy ảnh chụp họ, người dẫn chương trình giơ bảng lên:
"Câu nói cuối cùng là..."
Nam MC đưa micro cho Hồ Tĩnh, nữ MC đưa micro cho Tần Trăn Trăn, hai người đếm ngược 3 2 1, xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe giọng người trong trẻo giọng người trầm trầm.
"Tướng quân vẫn còn tiền!"
"Hết tiền!"
Mọi người cười ra nước mắt, ngay cả phóng viên cũng không nhịn cười được, fan thì cười nghiêng cười ngã, người dẫn chương trình vuốt trán:
"Lần này khá lắm nha."
Lục Như Vân nhìn thấy cảnh này liền cụp mắt xuống, lấy chiếc hộp được đóng gói cẩn thật trong túi xách ra, trên mặt còn đính pha lê nho nhỏ, cô biết Tần Trăn Trăn cực kỳ thích những món đồ nhỏ nhặt này.
Cô mở ra xem, bên trong có gói đặc sản, khác với loại cô vừa ăn, hai gói này đều có hình trái tim, bên trong còn có tấm giấy nhỏ.
- Chúc Trăn Trăn và Lục lão sư răng long đầu bạc, mỗi ngày đều ngọt ngào.
Lục Như Vân khép hộp lại, cô nhìn ra được Hồ Tĩnh đối xử khác thường với Tần Trăn Trăn, hắn nhớ rõ sở thích của Trăn Trăn, nhớ rõ hoạt động của Trăn Trăn, nhớ rõ thói quen nhỏ của Trăn Trăn. Nếu không thì hắn sẽ không thể vì ra dấu của Trăn Trăn liền biết nên nói gì.
Âm thanh ồn ào trên sân khấu vẫn còn tiếp diễn, Lục Như Vân bỏ hộp quà vào trong túi xách, ngước mắt nhìn về phía màn hình.
- -----Hết chương 99-----
Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^