Một ngày Tần Trăn Trăn bị dọa hai lần, cô cực kỳ bất mãn nhưng ngại có Hạ Song Song và Chương Y Dao ở đây, cô không thể nổi giận còn phải lộ ra vẻ tươi cười.

Lục Như Vân nhíu mày với sự xuất hiện của hai người này, Hạ Song Song nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Như Vân liền vội lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này:

"Như Vân, hóa ra cậu ở nhà, mình gọi điện cho cậu sao cậu không bắt máy?"

Cô nói xong liền giơ điện thoại lên, Lục Như Vân liếc nhìn điện thoại trên bàn trà, có lẽ lúc cô và Tần Trăn Trăn ở nhà vệ sinh có cuộc gọi đến nhưng cô không nghe thấy.

Nghĩ đến đây, cô cụp mắt xuống:

"Mình nghỉ trưa nên điện thoại để ở dưới."

Hạ Song Song bĩu môi:

"Thì ra là vậy, mình với Dao Dao còn lo cậu gặp phải chuyện không may, cho nên..."

Chương Y Dao đứng ở sau lưng Hạ Song Song, cơ thể chợt cứng đờ, cô ta hoàn toàn không tin lại nhìn thấy Tần Trăn Trăn ở nhà Lục Như Vân, tuy rằng Hạ Song Song không chỉ nói với cô một lần chuyện hai người họ đã ở chung.

Nhưng không thể như thế.

Cho dù ở chung, Như Vân không có cách nào quá thân mật với người khác.

Nhưng cảnh tượng nồng nhiệt trước mắt đã tát cho cô một cái khiến cô không thể đứng vững, cô ngã ra sau một bước, cơ thể dựa lên khung cửa, Hạ Song Song chỉ lo xua tan bầu không khí ngột ngạt này, nhất thời không chú ý tới cô ta.

Lục Như Vân khép áo ngủ:

"Vào đi."

Các cô đứng ở cửa, gió lạnh không ngừng thổi vào, cô và Tần Trăn Trăn vừa mới tắm, có hơi lạnh.

Hạ Song Song thấy Lục Như Vân cho mình một bậc thang bước xuống, vội nói:

"Cũng được."

Cô nhìn người phía sau:

"Dao Dao, đi thôi, chúng ta vào tám chuyện nào."

Chương Y Dao xuôi tay bên hông, siết chặt nắm tay, ra sức cắn môi, trong miệng đã có mùi máu, cô điều chỉnh cảm xúc vài giây mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười:

"Hay là thôi đi, đừng quấy rầy Như Vân và Trăn Trăn."

Hạ Song Song không hiểu ý nên kéo tay Chương Y Dao:

"Quấy rầy gì chứ, Như Vân và Trăn Trăn đâu phải người ngoài."

"Chúng ta ăn ké một bữa thôi mà."

Chương Y Dao bị kéo vào nhà, bốn người vẫn đứng. Tivi vẫn còn phát ra tiếng, sắc mặt Lục Như Vân rất tự nhiên:

"Tối nay muốn ăn gì."

Hạ Song Song liếc qua liếc lại:

"Tùy cậu, mình ăn gì cũng được."

Chương Y Dao cũng đứng bên cạnh Hạ Song Song, nhìn Lục Như Vân, nhìn thấy sắc mặt Lục Như Vân vẫn bình thường nhưng vành tai đỏ ửng, cô ta nhỏ giọng nói:

"Mình ăn gì cũng được."

Lục Như Vân nhìn về phía Tần Trăn Trăn.

Tần Trăn Trăn cười cười:

"Vậy đặt đồ ăn đi."

Nói xong cô chớp chớp mắt nhìn Lục Như Vân:

"Vừa rồi chị nói mỏi tay mà nhỉ, vậy đừng nấu."

Hạ Song Song nghe thấy lời này liền nghẹn đến bị sặc, cô ho lớn vài tiếng, gượng gạo ngồi trên sofa, mặt đỏ bừng, sau đó nhỏ giọng nói:

"Hai người chú ý có khách ở đây nha."

Tần Trăn Trăn bật cười thành tiếng:

"Có ai, chị và Dao Dao đều không phải người ngoài."

Hạ Song Song bị đánh một chiêu, im lặng.

Tần Trăn Trăn nói xong liền đá chân Lục Như Vân:

"Mau, em muốn ăn chỗ tiệm lần trước."

Lục Như Vân ngước mắt nhìn Tần Trăn Trăn, Tần Trăn Trăn tỏ vẻ hồn nhiên, không hề không vui vì sự có mặt của Dao Dao, cũng có thể có nhưng được Tần Trăn Trăn che giấu rất tốt. Lục Như Vân gật đầu:

"Ừm."

Chương Y Dao nghe hai người nói chuyện, cô ta vẫn luôn kiềm chế lửa giận đến khi sắp nhịn không nổi mới lên tiếng:

"Mình đi nhà vệ sinh."

Tần Trăn Trăn nhìn bóng dáng Chương Y Dao biến mất trước mặt, Hạ Song Song thở phào, bất mãn nhìn Lục Như Vân:

"Thiệt là, lát nữa hai người đừng có như vậy nha."

"Dù sao Dao Dao mới thất tình, hai người ngọt ngào chẳng phải kích thích cậu ấy sao?"

"Mình thấy mặt mày cậu ấy trắng bệch."

Lục Như Vân liếc nhìn Tần Trăn Trăn, mím môi, Tần Trăn Trăn không hề gì, Lục Như Vân nói:

"Được rồi được rồi, mình biết rồi."

Hạ Song Song nghe được câu trả lời thuyết phục liền thở phào một hơi, nhân lúc Chương Y Dao chưa quay lại nên luyên thuyên:

"Nói đi cũng phải nói lại, Như Vân cậu cũng có ngày nghỉ, ở trong phòng khách..."

Tần Trăn Trăn nghe tới đây liền lấy quả táo nhét vào miệng Hạ Song Song:

"Chị ăn đi..."

Hạ Song Song ư ư hai tiếng sau đó cắn miếng táo, hành động rất buồn cười.

Tần Trăn Trăn nhìn thấy dáng vẻ đó của Hạ Song Song liền vui vẻ.

Lục Như Vân nhìn hai người họ đùa giỡn, chỉ lắc đầu đi đến bên cửa sổ đặt đồ ăn.

Chương Y Dao nghe thấy tiếng cười đùa bên bên ngoài lại hốt hoảng.

Căn phòng này vốn dĩ thuộc về các cô, tất cả tiếng cười đùa nhộn nhịp ở nơi này cũng đều thuộc về các cô nhưng bắt đầu từ khi nào đã có một vị trí của Tần Trăn Trăn?

Cô ta dám bước chân vào trong vòng tròn chưa từng có người dám bước vào của Như Vân, còn tự nhiên xuất hiện ở nơi này vui vẻ cười đùa với các cô.

Cô không cho phép!

Chương Y Dao có vẻ hơi điên nhìn người phụ nữ trong gương, đôi mắt với sự căm hận đang tuôn trào mãnh liệt, cô không cho phép Tần Trăn Trăn bước vào căn nhà này, không cho phép Tần Trăn Trăn phá hỏng quan hệ giữa các cô, không cho phép Tần Trăn Trăn đứng bên cạnh Lục Như Vân!

Chương Y Dao tức đến run người, khóe môi bị cắn rách một lỗ, máu tươi chảy dọc theo khóe môi, cô ta rút khăn giấy chậm rãi lau đi.

Hành động nhẹ nhàng, trong lúc đó hơi thở dần dần trở lại bình thường.

Lúc cô ta bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh, Tần Trăn Trăn và Hạ Song Song còn ngồi trên sofa đùa giỡn, Lục Như Vân gọi điện xong đi đến ngồi xuống bên cạnh họ, Tần Trăn Trăn cầm nửa trái táo đang ăn đưa qua:

"Chị ăn không, trái này ngọt lắm."

Hạ Song Song gật đầu:

"Cũng tạm."

Chương Y Dao nhìn ba người trước mặt dần dần mờ nhạt, trước mắt cô ta hiện lên hình ảnh cô ta và Lục Như Vân cùng Hạ Song Song ngồi chung.

"Song Song, cậu lại cãi nhau với Như Vân à?"

"Được rồi, cùng cười một cái đi nào, bạn bè cãi nhau có gì hay."

"Song Song, mình thay Như Vân xin lỗi cậu nha."

Cô ta nhắm mắt lại, hai tay thả xuôi bên người. Hạ Song Song là người đầu tiên phát hiện cô ta đã ra khỏi nhà vệ sinh, vội đứng lên nói:

"Dao Dao, qua đây ngồi."

"Vừa rồi Như Vân đặt đồ ăn rồi, tụi mình ăn xong rồi đi."

Hai bàn tay nắm chặt của Chương Y Dao chậm rãi buông ra, nét mặt đã trở lại bình thường, giọng cũng dịu hơn:

"Ừ, mình chỉ sợ làm phiền họ."

Tần Trăn Trăn nhìn Lục Như Vân cười nói:

"Tất nhiên là không rồi, thật ra buổi tối tụi em còn định qua thăm chị."

Chương Y Dao nhếch miệng:

"Chị khỏe rồi, không cần chạy tới chạy lui."

Tần Trăn Trăn cười cười gật đầu.

Bầu không khí trong phòng khách có chút ấm áp trở lại, Chương Y Dao ngồi mấy phút, sau đó nhìn Lục Như Vân nói:

"Như Vân, mình vừa uống thuốc, muốn mượn phòng cậu nghỉ ngơi một lát, được không?"

Lục Như Vân nhìn về phía Tần Trăn Trăn, Tần Trăn Trăn cười nói:

"Em dẫn chị lên, vừa hay em cũng muốn thay quần áo."

Cô nói xong liền đứng lên, Chương Y Dao cũng đi theo, Hạ Song Song lo lắng nhìn Chương Y Dao:

"Cậu không sao chứ?"

"Không sao, nghỉ ngơi sẽ ổn thôi, lát nữa ăn tối, cậu hãy gọi mình."

Hạ Song Song gật đầu:

"Cậu đi đi."

Tần Trăn Trăn và Chương Y Dao sóng vai nhau đi đến cửa phòng, Tần Trăn Trăn vừa đẩy cửa vừa áy náy cười nói với Chương Y Dao:

"Phòng hơi bừa bộn, để em dọn dẹp trước."

Chương Y Dao kéo tay Tần Trăn Trăn:

"Không cần đâu."

Chương Y Dao nói xong Tần Trăn Trăn đã mở cửa phòng ra.

Trang trí của căn phòng khác hoàn toàn với trong trí nhớ của cô. Lục Như Vân thích màu tối, ngày trước cả căn phòng đều thể hiện giống như tính cách của Như Vân: rất nghiêm túc. Nhưng tấm lót sàn hiện ra trước mắt cô ta, góc tường đặt búp bê, khắp nơi đều có thể thấy được màu hồng nhạt, cơ thể cô trở nên cứng ngắc, hồi lâu vẫn không thể động đậy.

Tần Trăn Trăn đang thu dọn quần áo bị vứt bừa, những chuyện này trước nay đều do Lục Như Vân làm, chỉ là tối hôm qua các cô không có ở phòng này nghỉ ngơi, ban ngày lại bận việc nên đến bây giờ cũng không có ai thu dọn.

Cô nhặt quần áo bỏ vào trong sọt đồ, mỉm cười nói với Chương Y Dao:

"Dao Dao, chị vào đi."

"Em đi thay quần áo."

Cô vừa nói vừa mở tủ quần áo, Chương Y Dao nhìn thấy rõ trong ngăn tủ vốn dĩ là những bộ quần áo tối màu nay đã thành màu sắc rực. Là màu sắc Tần Trăn Trăn thích mặc, đặc biệt yêu thích màu sắc diễm lệ, quần áo của Tần Trăn Trăn xen kẽ quần áo tối màu của Lục Như Vân, rất chói mắt.

Chương Y Dao cụp mắt xuống, Tần Trăn Trăn tiện tay cầm hai bộ quần áo, cười tít mắt nói:

"Chị nghỉ ngơi đi."

Chương Y Dao chờ Tần Trăn Trăn ra ngoài mới nhúc nhích cơ thể cứng còng của mình, cô ta đi đến bên giường, rất muốn gào thét, rất muốn nổi giận, rất muốn xé nát gương mặt luôn tươi cười của Tần Trăn Trăn, nhưng cô ta không thể làm gì cả, chính cái cảm giác không thể làm gì khiến cô ta muốn phát điên lên!

Chương Y Dao ở trong phòng trút cơn bực tức, sau cùng hít sâu mấy hơi rồi từ từ ngồi xuống bên giường, đôi mắt tối sầm, âm trầm.

Tần Trăn Trăn thay đồ xong xuống lầu liền thấy Hạ Song Song nói với Lục Như Vân:

"Không phải chứ, Như Vân, cậu xác định?"

Lục Như Vân:

"Có vấn đề gì?"

Hạ Song Song quan sát Lục Như Vân từ trên xuống dưới:

"Cậu ghét nhất là đi ra ngoài mà?"

Lục Như Vân gật đầu:

"Đó là chuyện trước kia."

Hạ Song Song giật giật khóe miệng:

"Vậy là ai ghét đám đông ồn ào?"

Lục Như Vân mỉm cười:

"Đó cũng là chuyện trước kia."

Hạ Song Song ráng nhịn, vung tay:

"Tùy cậu, cậu cảm thấy vui là được."

"Phía Dao Dao đã có mình, hơn nữa bây giờ mình cảm thấy cậu đến chỗ cậu ấy không thích hợp cho lắm, dù sao hai người vừa có tin đồn, nếu như lại bị chụp được sẽ rất khó thanh minh."

Lục Như Vân cười cười, Tần Trăn Trăn đi đến bên cạnh các cô, sau khi ngồi xuống bèn hỏi:

"Các chị đang nói gì đó?"

Hạ Song Song thấy Tần Trăn Trăn xuống lầu liền thở dài nói:

"Đang nói rốt cuộc ma lực của tình yêu lớn cỡ nào."

Tần Trăn Trăn:...

Lúc đồ ăn được giao đến Hạ Song Song định lên lầu gọi Chương Y Dao, nhưng cô vừa quay đầu đã thấy cô ta đứng ở cửa cầu thang, cô gọi:

"Dao Dao, cậu dậy rồi à? Sao rồi, cảm giác đỡ hơn chưa?"

Chương Y Dao gật đầu, sắc mặt vốn tái nhợt đã hồng hào hơn chút:

"Mình đỡ nhiều rồi, chuẩn bị ăn chưa?"

Hạ Song Song giơ đồ ăn lên:

"Cậu xuống đi."

Sau khi Chương Y Dao xuống lầu, Lục Như Vân cầm chén đũa từ trong bếp đi ra, còn mang cả hai món xào và một canh, bốn người quây quần bên bàn ăn, cơm tối cũng xem là vui vẻ.

Cái miệng của Hạ Song Song chưa bao giờ ngừng nghỉ, hết nói tin đồn ở chỗ này thì nói đến chuyện thú vị ở chỗ khác, cứ luyên thuyên mãi.

Lục Như Vân từ đầu đến cuối đều quan sát sắc mặt Tần Trăn Trăn, nhìn lúc Tần Trăn Trăn ôm bụng cười cũng không nhịn được mặt mày hớn hở, Chương Y Dao lặng lẽ ăn, thỉnh thoảng Hạ Song Song cũng gấp đồ ăn cho cô ta:

"Dao Dao, cậu ăn nhiều một chút, gần đây hơi gầy rồi."

Chương Y Dao gật đầu, nhỏ giọng nói:

"Ừm."

Sau bữa ăn, Tần Trăn Trăn hỗ trợ thu dọn đồ ăn thừa, Hạ Song Song nhìn nhìn nói với Chương Y Dao:

"Không còn sớm nữa, tụi mình cũng về thôi."

Chương Y Dao quay đầu nhìn hai người trong bếp, cụp mắt xuống:

"Ừ."

Lục Như Vân và Tần Trăn Trăn thu dọn xong nhà bếp thì nghe Hạ Song Song nói:

"Như Vân, Trăn Trăn, tụi mình đi trước nha."

Tần Trăn Trăn lau tay khô, khách sáo giữ khách:

"Không ngồi chơi thêm một lát sao?"

Hạ Song Song chớp chớp mắt nhìn Tần Trăn Trăn:

"Ngồi nữa sẽ làm phiền đó."

Tần Trăn Trăn:...

Chờ sau khi tiễn xong Hạ Song Song và Chương Y Dao, nụ cười tươi suốt cả buổi tối của Tần Trăn Trăn dần tắt, cô nghiêng đầu nhìn về phía Lục Như Vân:

"Lục lão sư, không giải thích chút sao?"

Lục Như Vân không ngờ Tần Trăn Trăn sẽ bắt đầu tính sổ, cô sững sờ:

"Sao?"

Tần Trăn Trăn chỉ vào cửa, trong nháy mắt Lục Như Vân liền nghĩ tới cảnh xấu hổ lúc Hạ Song Song đến, cô ho khan một tiếng:

"Lần sau sẽ không nữa."

Cô vừa nói vừa đi đến bên cạnh Tần Trăn Trăn, khá áy náy gọi:

"Trăn Trăn."

Tần Trăn Trăn mặc kệ cô, dứt khoát cầm điện thoại từ bàn trà đi về phía phòng khách, cô nhìn theo bóng lưng đó mà nhíu mày hỏi:

"Em đi đâu?"

Tần Trăn Trăn trả lời mà không quay đầu lại:

"Về phòng của em nghỉ ngơi."

Cô nghiến răng nhấn mạnh hai chữ "của em", Lục Như Vân đứng ở sau lưng nhìn bóng lưng đang chuyển động đầy bướng bỉnh kia, cũng đoán được vẻ mặt đang căng của người kia, cô đứng yên hỏi:

"Em giận?"

Tần Trăn Trăn quay đầu lại, lãnh đạm nói:

"Không có nha, em chỉ sợ đến nhiều lần, em sẽ có bóng ma trong lòng."

Lục Như Vân:...

Nửa tiếng sau, Tần Trăn Trăn nghe thấy tiếng người bên ngoài vọng vào.

"Đúng vậy, địa chỉ XXX, 8 giờ sáng mai? Được."

Lục Như Vân nhìn về phía cửa phòng của Tần Trăn Trăn đang đóng kín. Cô đắn đo giây lát rồi mở cửa đi vào, Tần Trăn Trăn đang thay ga giường, cô nhìn thấy hành động này liền mím môi nói:

"Cho tôi hỏi ngoài bán khóa ra, cửa hàng còn bán đồ khác không?"

Giọng ngọt ngào của người bán hàng vang lên:

"Dạ có, quý khách cần gì?"

Lục Như Vân ngập ngừng:

"Có bán giường không?"

Giọng người bán hàng càng ngọt hơn:

"Thưa quý khách, ở chỗ chúng tôi bán dụng cụ thiết bị điện, không phải tiệm nội thất gia dụng."

Lục Như Vân:...

- ----Hết chương 102----

Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play