*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân trở về nhà đã hơn chín giờ. Sắc mặt của Lục Như Vân đã dần trở lại bình thường, lúc xuống xe còn giúp Tần Trăn Trăn tháo dây an toàn. Hai người cùng xuống xe đi vào nhà.

Bên ngoài gió lạnh gào thét, hai người làm ổ trên sofa, chẳng ai nhúc nhích. Lãnh cung vẫn đang chiếu tập thứ tư, Tần Trăn Trăn đá chân Lục Như Vân yếu đuối nói:

"Lục lão sư, lấy giúp em kịch bản đi."

Mấy ngày nay cô không đến đoàn phim cho nên muốn sớm ôn luyện. Lục Như Vân giơ tay lấy kịch bản trên bàn trà đưa cho cô, thuận miệng hỏi:

"Em muốn đi tắm không?"

Tần Trăn Trăn lắc đầu:

"Chị đi trước đi, em xem xong kịch bản sẽ đi tắm."

Lục Như Vân đứng lên đi vào nhà vệ sinh.

Một tuần nữa Sơn nữ sẽ đóng máy nhưng trong khoảng thời gian này trên mạng vẫn không có tin tức truyền ra, bây giờ hơn một nửa đều là tin tức về Lãnh cung.

Tần Trăn Trăn nghĩ tới đây liền vào xem tổng hợp tỷ suất lượt xem buổi tối của đài truyền hình, nhìn thấy nó nằm ở vị trí không cao không thấp cho dù trước đó cô đã tuyên truyền nhiều. Trong khoảng thời gian này nhiệt cũng không lùi, sau MV vẫn còn tăng, tỷ suất lượt xem vẫn không chút đặc biệt, chưa từng tiến vào top 3.

Cô hơi nản lòng bỏ điện thoại qua một bên, cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu kịch bản.

Lúc Lục Như Vân đi ra cô cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói:

"Chị có định nghỉ ngơi không? Không thì chúng ta đối diễn nha, em lo mấy ngày không đến đoàn phim mà ngày mai lại biểu hiện không tốt Dư đạo sẽ nổi giận."

"Cũng được."

Lục Như Vân lau mái tóc còn ướt nước, đi đến ngồi xuống bên cạnh Tần Trăn Trăn. Tần Trăn Trăn ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc liền mỉm cười:

"Thơm quá đi."

"Tập trung nào."

Lục Như Vân cầm lấy kịch bản, nét mặt rất nghiêm túc, Tần Trăn Trăn cũng thu lại vẻ cười đùa. Hai người đối diễn nửa tiếng, ngoại trừ có đôi khi Tần Trăn Trăn nhìn cô cười một tràng thì miễn cưỡng cũng được.

Chỉ là Lục Như Vân không hài lòng với biểu hiện tối nay của Tần Trăn Trăn, một hai kéo Tần Trăn Trăn đối diễn đến gần mười giờ. Ban ngày các cô dậy trễ, bây giờ cũng không quá buồn ngủ, thời gian cứ vô hình trôi qua, tivi đã sớm bị tắt, phòng khách chỉ có tiếng Lục Như Vân.

Lời thoại của Tần Trăn Trăn trong Sơn nữ không nhiều lắm, sau khi xuống núi thì hơn một nửa kịch bản cô vẫn không mở miệng, phải đến giai đoạn cuối cô mới miệng cưỡng phát ra âm thanh.

Cho nên bộ phim điện ảnh này thật ra là phim câm của cô. Cô phải dùng thần thái, hành động để diễn tả tâm trạng và tình cảm của mình.

Lục Như Vân nghiêm túc nhìn Tần Trăn Trăn lắc đầu:

"Sai rồi, chỗ này cảm xúc của em nên âm thầm chịu đựng một chút."

Tần Trăn Trăn thay đổi biểu cảm, Lục Như Vân lắc đầu, Tần Trăn Trăn sụp vai xuống:

"Em mệt quá à."

Lục Như Vân đặt kịch bản xuống, xoa bóp vai giúp Tần Trăn Trăn:

"Hay hôm nay tới đây thôi, mấy phần này là phần diễn ngày kia nên em không cần vội."

Tần Trăn Trăn liếc nhìn Lục Như Vân, mím môi:

"Nhưng ngày mai chị cũng đâu có ở nhà, cũng không có người đối diễn với em."

Lục Như Vân giật mình:

"Không ở nhà?"

Tần Trăn Trăn gật đầu:

"Đúng vậy, ngày mai chị qua chỗ cô Chương mà nhỉ? Lỡ buổi tối chị cũng không về thì sao đây?"

Lục Như Vân cụp mắt:

"Trăn Trăn, em không thích Dao Dao phải không?"

"Sao?" Tần Trăn Trăn ngây người vài giây, cô chớp chớp mắt: "Chị biết?"

Đôi tay Lục Như Vân đan vào nhau:

"Em gọi cậu ấy là cô Chương."

Cô không tính là hiểu rõ một trăm phần trăm về Tần Trăn Trăn nhưng các cô quen biết cũng lâu, cô vẫn biết vài sở thích của cô ấy, cô ấy tuy ngoài miệng nói không thích Hạ Song Song nhưng bình thường ở chung hay đấu võ miệng, cô ấy vốn không để trong lòng, thỉnh thoảng còn quan tâm chuyện của Hạ Song Song.

Nhưng Dao Dao thì khác.

Từ khi gặp mặt cô ấy đã gọi là cô Chương.

Tần Trăn Trăn nhún vai:

"Sao? Em không thích cô ấy, chị giận?"

Lục Như Vân nhìn vẻ mặt lúng túng của Tần Trăn Trăn, cô cười cười, sát đến giơ tay ôm eo tựa đầu lên vai người bên cạnh, giọng rõ ràng:

"Tại sao phải giận? Chị chỉ muốn biết tại sao em không thích cậu ấy."

"Tại sao?" Tần Trăn Trăn quay sang nhìn Lục Như Vân, cắn cắn môi: "Chị muốn em nói thật? Chị chắc chắn không giận?"

Lục Như Vân khẽ cười:

"Trăn Trăn, chị không dễ giận như vậy."

Tần Trăn Trăn hừ hừ:

"Lời này của chị ám chỉ em nhỏ nhen? Lục lão sư, chị quá đáng."

Lục Như Vân:...

Hai người cãi nhau mấy câu, Tần Trăn mới thật sự nghiêm túc nói:

"Thật ra cũng không có gì, chỉ là em cảm thấy cô ấy... cô ấy..."

Tần Trăn Trăn khó khăn mở miệng, cô cảm thấy Chương Y Dao thích Lục Như Vân? Nhưng rõ ràng cô ấy đã có bạn trai, không thể nào thích Lục Như Vân.

Hơn nữa, hai người đã bên nhau hơn mười năm, nếu có cảm tình kia thì có lẽ Như Vân đã sớm phát giác, nghĩ tới đây Tần Trăn Trăn thở dài:

"Bỏ đi, không có gì, em đi nhà vệ sinh."

Lục Như Vân nhìn cô, dịu giọng nói:

"Trăn Trăn."

Tần Trăn Trăn ngắt lời:

"Được rồi được rồi, chị đừng hỏi gì hết, chị xem như em ghen tỵ người ta xinh đẹp đi."

Lục Như Vân:...

Đợi đến khi Tần Trăn Trăn đi vào nhà vệ sinh rồi Lục Như Vân mới thu dọn hết đồ trên bàn trà, cô lắng nghe tiếng nước chảy ào ào, tâm tư của cô dao động.

"Như Vân, cậu còn nhớ chuyện trước kia không?"

"Mình đi gặp mẹ của cậu."

"Bà ấy nói rất nhớ cậu."

Lục Như Vân ôm đầu, trong đầu cô quanh quẩn ba câu đó. Hồi lâu sau cô mới dần dần hoàn hồn, Tần Trăn Trăn tắm hơi lâu, cô vẫn ngồi trên sofa chờ cô ấy ra. Nửa ngày cô mới lấy điện thoại trên bàn gọi cho Hạ Song Song.

Có lẽ Hạ Song Song đã về đến nhà, bên cạnh rất ồn ào, đủ loại âm thanh, đây chính là đặc sắc nhà Hạ Song Song.

Lục Như Vân nghe Hạ Song Song hét lên:

"Tất cả im lặng."

Đầu bên kia mới yên tĩnh lại, Lục Như Vân mím môi hỏi:

"Cậu về nhà rồi?"

Hạ Song Song cười cười:

"Ừ, có chút việc. Sao vậy?"

Đầu ngón tay Lục Như Vân siết chặt điện thoại:

"Cậu còn nhớ lần trước cậu điều tra chuyện video không?"

"Video?" Bất chợt nghe thấy từ này Hạ Song Song do dự chốc lát: "Cậu nói chuyện video về Tần Trăn Trăn hay chuyện nào?"

Lục Như Vân:

"Đúng, chuyện đó."

Hạ Song Song thở dài:

"Chẳng phải chuyện đó đã xử lý rồi sao? Sao tự nhiên cậu nghĩ đến chuyện này?"

Lục Như Vân đứng lên, đi đến bên cửa sổ, mi mắt cụp xuống:

"Cậu vẫn nhớ Chu Dao chứ?"

"Sao lại không nhớ!"

Nhắc tới Chu Dao, Hạ Song Song liền nghiến răng nghiến lợi: Con nhỏ hết lần này đến lần khác trơ tráo cực hạn. Cứ nhắc tới là cô cảm thấy ghê tởm.

Sắc mặt Lục Như Vân chìm xuống:

"Mình hỏi cô ta là ai tiết lộ chuyện mình và Trăn Trăn kết hôn giả, cô ta nói là người bên cạnh mình."

Hạ Song Song sửng sốt, cao giọng:

"Không thể nào!"

"Như Vân, cậu không thể nghi ngờ mình."

Lục Như Vân nghe thấy lời này liền nghĩ đến dáng vẻ Hạ Song Song đang xù lông lên, cô chậm rãi nói:

"Mình không nghi ngờ cậu."

"Nếu mình nghi ngờ cậu thì sẽ không hỏi cậu."

Hạ Song Song chậc lưỡi:

"Cũng đúng, vậy cậu có đối tượng nghi ngờ phải không?"

Lục Như Vân im lặng một hồi không lên tiếng. Từ khi Chu Dao nói cho cô biết tin này thì cô đã bắt đầu điều tra nhưng chưa có tin tức. Bên cạnh cô ngoại trừ Song Song thì chính là Dao Dao, ngay cả Thu Hàn cũng không biết chuyện này.

Nhưng hai người này dù là ai cô cũng không muốn nghi ngờ, trước đây chuyện video cô đã hiểu lầm Hạ Song Song, trong lòng hổ thẹn rất lâu, cô không muốn giẫm lên vết xe đổ, hoặc vốn không có người này hoặc chỉ là Chu Dao trùng hợp phát hiện mà thôi. Cho nên cô không nói với ai, thậm chí... cũng không nói với Trăn Trăn.

Nhưng rất trùng hợp.

Từng chuyện từng chuyện kết hợp với nhau quá trùng hợp.

Hạ Song Song thấy cô không nói lời nào, nhỏ giọng nói:

"Hay là chúng ta nhờ Thu Hàn đi điều tra thử?"

Lục Như Vân từ chối đề nghị này:

"Chuyện này đừng để Thu Hàn biết, cậu đem tài liệu người tung video gửi cho mình."

Hạ Song Song:

"Ừ."

Lục Như Vân suy nghĩ một chút lại nói thêm:

"Cũng không cần nói cho Dao Dao."

Hạ Song Song giật mình, không lên tiếng.

Lục Như Vân vừa cúp máy thì Tần Trăn Trăn từ trong nhà vệ sinh đi ra, cô ấy đã tẩy trang, da thịt trắng nõn ửng đỏ, mái tóc dài ướt xõa phía sau, chỉ dùng khăn khô tùy ý khoác lên vai.

Tần Trăn Trăn nhanh chóng bước đến bên cửa sổ, hiếu kỳ hỏi:

"Chị đứng ở đây làm gì?"

Lục Như Vân lắc đầu, cất điện thoại:

"Không có gì."

Cô nói xong liền đi vào nhà vệ sinh, lúc trở ra cầm máy sấy tóc trên tay. Tần Trăn Trăn ngồi trên ghế quý phi, trên đầu truyền đến luồng gió ấm, âm thanh ù ù, cúi đầu nhìn ngón tay nói:

"Như Vân, em vừa suy nghĩ qua, em thấy mình quá ích kỷ, quả thật em không thích cô Chương nhưng em không muốn chị có gánh nặng trong lòng."

Tiếng máy sấy vang vọng khiến cho lời Tần Trăn Trăn nói không rõ ràng. Lục Như Vân tắt máy sấy, hỏi:

"Em nói gì?"

Tần Trăn Trăn lập lại lần nữa, Lục Như Vân cúi đầu nói:

"Chị không có gánh nặng trong lòng."

"Không có là tốt rồi." Tần Trăn Trăn vặn vẹo ngón tay: "Lúc tắm em đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ em cũng nên thử ở chung với cô Chương, hay là ngày mai chị chờ em diễn xong rồi cùng đi thăm cô ấy?"

Lục Như Vân cụp mắt xuống, nhìn thấu sự nhỏ mọn của Tần Trăn Trăn, cô cười cười:

"Nhưng em có tiện hay không."

Tần Trăn Trăn lập tức ngẩng đầu lên:

"Sao lại không! Chị không biết em diễn xong rất sớm! Em... ưm..."

Cô chưa nói dứt lời Lục Như Vân đã cúi đầu hôn lên chiếc miệng luyên thuyên kia, dây dưa triền miên. Lời chưa nói xong của Tần Trăn Trăn đã bị chặn ở cửa miệng, mùi hương quen thuộc quanh chóp mũi, xúc cảm mềm mại trên đôi môi, trước mặt là người cô thích.

Tần Trăn Trăn bất giác giơ tay câu cổ Lục Như Vân, kéo Lục Như Vân sát đến bên cô.

Máy sấy trên tay Lục Như Vân rớt xuống đất, phát ra tiếng lạch cạch. Hai người cũng không quan tâm, tay Tần Trăn Trăn đã từ gò má Lục Như Vân luồng vào trong mái tóc dài đen như mực của Lục Như Vân, lòng bàn tay ẩm ướt không biết là do mái tóc dài của Lục Như Vân chưa khô hay bởi vì lòng bàn tay của cô đổ mồ hôi.

Hai người dây dưa gần mười phút mới chậm rãi buông ra.

Lục Như Vân tiếp tục thổi khô tóc cho Tần Trăn Trăn, Tần Trăn Trăn cắn môi, có cảm giác hơi sưng còn hơi đau nữa, cô cúi đầu nhìn tay của mình bật cười.

Lục Như Vân tắt máy sấy, nghe thấy tiếng cười của Tần Trăn Trăn bèn hỏi:

"Em cười gì?"

Tần Trăn Trăn ngẩng đầu nhìn cô:

"Cười em may mắn vừa rồi ăn khá nhiều thịt."

Lục Như Vân nhất thời không hiểu ý này của Tần Trăn Trăn, cô bối rối hỏi:

"Ý em là sao?"

Tần Trăn Trăn đứng lên, kéo tay Lục Như Vân:

"Cho nên bây giờ cả người em đều có sức. Lục lão sư, chúng ta đi vào phòng sách nào."

Lục Như Vân:...

- ---Hết chương 90----

Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play